Quang Âm Chi Ngoại (Bản Dịch

Chương 7: Dị chất (2)




Hứa Thanh đưa tay, ấn xuống một cái lên trên vết thương ở trên ngực của mình, máu chảy ra một chút.

Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, hít thở sâu, cởi quần áo bên trong áo da ra, để dựa vào sau lưng, sau khi băng chặt miệng vết thương của mình, hắn xốc lại tinh thần, yên lặng chờ đợi hừng đông.

Không bao lâu sau, tiếng gào thét và thê lương bên ngoài càng ngày cảm giảm đi.

Cho đến khi hoàn toàn biến mất, Hứa Thanh thông qua khe hở nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã tảng sáng.

Dựa vào kinh nghiệm lúc trước của hắn, lúc này đã có thể đi ra ngoài.

Nhưng hắn không lập tức lên đường, mà đứng người dậy hoạt động một chút thân thể cứng ngắc.

Cho đến khi cả người nổi lên một trận ấm áo, hắn dịch chuyển tạp vật chặn ở khe hở, mượn nhờ ánh sáng yếu ớt ở bên ngoài, mở túi da của mình ra, chỉnh lý lại một hồi.

Một dao găm đầy rỉ sắt, được hắn cột vào bên cạnh bắp chân.

Cây gậy sắt đen nhánh kia, được hắn đặt ở vị trí cầm thuận tay nhất.

Còn có một đầu rắn, được hắn bọc trong bao vải, cẩn thận mở ra kiểm tra một chút, rồi lại cẩn thận cất kỹ.

Làm xong những thứ này, Hứa Thanh nhắm mắt lại, sau mấy giây đột nhiên mở ra, trong mắt được thay thế bởi sự tỉnh táo.

Hắn nhanh chóng chui ra khe hở, dừng lại ở cửa ra.

Sau khi cảnh giác xem xét bốn phía, xác định không có chướng ngại gì, bỗng nhiên Hứa Thanh lai về phía trước, trong sắc trời dần dần sáng rực, đi ra bên ngoài.

Nhanh chóng đi về phía trước.

Bởi vì mưa máu không ngừng, tầng mây dày đặc, vì thế nơi này đã hừng sáng nhưng không nhìn thấy được mặt trời, lại càng không có ánh nắng mãnh liệt.

Mờ tối âm trầm giống như một ông lão đầy đốm mồi bị bệnh nặng, ánh sáng đục ngầu, dường như là sương lạnh của ban đêm vẫn giữ lại như cũ.

Mà khí tức phun ra, hóa thành gió buổi sáng, thổi đến mùi vị chết chóc, rất lạnh, rất lạnh.

Nếu như không làm nóng người, bị gió thổi đến toàn thân sẽ không tự chủ được mà phát run.

Nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, thân thể cả hắn vẫn còn giữ lại được ấm áp trước đó, vì thế không bị ảnh hưởng quá lớn.

Lúc này tốc độ không giảm, mãi đến khi nhìn thấy khu vực ngày hôm qua còn có một người sống.

Từ xa nhìn lại, trong thành trì trống trải, thân ảnh của Hứa Thanh linh hoạt như báo, bật nhảy khắp nơi trên tường đổ, dứt khoát lưu loát không dừng lại một chút nào,

Mà thuận theo hắn, là một đám chim bay qua bầu trời, chỉ là vị trí của bọn chúng rất cao, khó có thể bắt được.

Trong lúc phi nhanh, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn một chút chim ở trên bầu trời, liếm môi một cái.

Hắn cũng không biết vì nguyên nhân gì, sau khi Thần Linh mở mắt, chúng sinh vạn vật đều bị ô nhiễm, gần như chết toàn bộ, trong đó cũng bao gồm loài thú, nhưng lại chỉ có loài chim là sống sót nhiều nhất.

Mà những con chim này, chính là trọng điểm hắn đi săn trong khoảng thời gian này để giải đói.

Đồng thời, mặc dù loài chim cũng bị vây ở trong mưa máu, có thể là theo bản năng bọn họ có thể tìm kiếm một vài nơi an toàn che chở, như ở trước cửa hầm của Hứa Thanh, lúc trước chính là đã phát hiện tung tích của chim.

Trên thực tế loại nơi để che chở này cũng không phải tuyệt đối an toàn, chỉ là so sánh mà nói, dường như càng không dễ bị những dị thú kia phát hiện.

Thời gian này Hứa Thanh phát hiện hai nơi, một chỗ đó là hầm của hắn, một chỗ khác là bên ngoài phủ thành chủ.

Nhưng lúc này hắn chỉ lướt nhìn lên bầu trời, rồi thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm về một phương hướng của thành trì, càng ngày càng gần.

Rất nhanh, Hứa Thanh đã đến gần khu vực hôm qua hắn nhìn thấy, hắn không trực tiếp đi đến, mà lượn quanh một vòng tìm một điểm trên chỗ cao.

Sau khi chú ý cẩn thận leo lên, hắn nằm xuống, không nhúc nhích, híp mắt lại cố gắng không để lộ ánh sáng, chậm rãi cúi đầu đi qua đó.

Một đường đi qua, con ngươi trong mắt Hứa Thanh co lại, hắn lại lần nữa thấy được người hôm qua!

Đối phương ngồi ở bên cạnh sân đổ nát, quần áo chỉnh tề, làn da bình thường.

Quan trọng nhất chính là… thần thái của hắn, thân thể của hắn, tất cả đều giống hệt như hôm qua nhìn thấy.

Phảng phất như suốt thời gian cả đêm, đối phương không hề nhúc nhích chút nào.

Điều này rất không hợp lý.

Nếu như đối phương là người sống, buổi tối trong thành trì đều có nguy hiểm, không thể nào không nhìn thấy những thứ khác.

Nếu như đối phương là người chết, thi thể không bị ô nhiễm này, là thức ăn tốt nhất của những dị thú kia, vì thế cũng không thể nào tồn tại được đến bây giờ.

Hứa Thanh trầm mặc, sau khi suy nghĩ một chút, hắn vẫn nằm tại chỗ không nhúc nhích, lớn lên trong khu ổ chuột, hắn không thiếu hụt kiên nhẫn.

Cứ như thế, dưới sự cẩn nhận nhìn về phía trước của hắn, thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến khi qua buổi trưa, người kia vẫn như cũ không nhúc nhích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.