Quang Âm Chi Ngoại (Bản Dịch

Chương 50: Quân hỏi ngày về, chưa thể biết(3)




Có người dị hoá sẽ lưu lại thi thể màu xanh, có người thì nổ tung trở thành mưa máu.

Hứa Thanh dừng lại bước chân, nhìn qua chỗ Hỏa Nha hóa thành sương máu, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía đội trưởng Huyết Ảnh.

Giờ phút này ánh trời chiều rơi xuống, nhưng hoàng hôn trên trời khác với ngày trước, còn chưa nghênh đón đêm tối, toàn bộ bầu trời đã hiện ra một màu đỏ quỷ dị.

Hứa Thanh cũng bị phủ lên màu đỏ rực, hắn mang theo thân thể chi chít vết thương đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng như tản ra một loại áp lực khó mà hình dung.

Sự áp lực này khiến cho đội trưởng Huyết Ảnh dù tu vi vượt xa hắn cũng thấy chấn động tâm thần mạnh mẽ

Thật sự là cái chết của Hỏa Nha quá mức thê thảm, mang tới xung kích cực lớn với đội trưởng Huyết Ảnh.

Mà dây dưa với Lôi Đội mãi không xong, lại thêm Hứa Thanh cực kì tà đạo, hết thảy đều làm đội trưởng Huyết Ảnh bất an, giờ phút này hắn quyết định dùng một chiêu đánh Lôi Đội lui lại, không chậm trễ chút nào, thân thể cấp tốc rút lui.

Hắn không muốn đánh tiếp.

Lôi Đội vốn muốn truy đuổi, nhưng ngẩng đầu nhìn sắc màu đỏ quỷ dị trên bầu trời, vẻ mặt hắn bỗng nhiên biến đổi, cảm xúc hình như có rung động, máu tươi phun ra, thân thể càng thêm xanh đen, lung lay sắp đổ.

Hứa Thanh bước nhanh tới đỡ lấy Lôi Đội.

Hứa Thanh để Lôi Đội thở hồng hộc nằm dưới đại thụ, ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa, chỗ mà đội trưởng Huyết Ảnh đào tẩu, trong mắt lóe lên sát khí.

"Một mình ngươi đừng truy đuổi, Huyết Ảnh bị diệt cả đội, hắn đã khó có thành tựu gì khác, nhất là bầu trời đỏ này, hình như ta đã từng thấy rồi..."

Lôi Đội bắt được tay Hứa Thanh, ngẩng đầu nhìn trời cao.

"Hắn là một cái tai hoạ ngầm." Hứa Thanh chậm rãi mở miệng.

Hắn không thích bất kỳ loại tai họa ngầm nào, trong cấm khu này, Hứa Thanh cảm thấy mình có nắm chắc tiêu hao Hỏa Nha tới chết, cũng có thể tiêu hao đội trưởng Huyết Ảnh tới chết, nhưng Lôi Đội làm hắn theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía trời cao.

Đúng lúc này...

Một tiếng ca tựa như tiếng thở dài yếu ớt truyền tới từ trong rừng.

Hết thảy tiếng gào thét của dị thú trong cấm khu rừng cây biến mất trong chớp mắt.

Trong khu rừng yên tĩnh, bài hát này càng phát ra âm thanh rõ ràng.

Phảng phất như một cô gái đang u oán vì phu quân đi xa, tiếng ca quanh quẩn, dần dần xuất hiện từng đợt sương mù màu đỏ nhạt từ đằng xa truyền tới, vị trí đội trưởng Huyết Ảnh phi nhanh xuất hiện.

Vòng quanh bốn phía, tràn ngập ra.

Thân thể Hứa Thanh chấn động mạnh một cái, Lôi Đội vừa dựa vào đại thụ cũng run rẩy cả người, hai người đều nhìn về phía truyền đến tiếng ca.

Chỉ là Hứa Thanh cảnh giác vô cùng, còn Lôi Đội... Trong mắt có chút hoảng hốt.

Tiếng ca không ngừng phiêu đãng, rơi vào trong tai Hứa Thanh, khiến cho toàn thân hắn nổi lên cảm giác lạnh lẽo không cách nào hình dung, tựa như bản thân quay lại trong cơn mưa băng hàn ở phế tích thành trì khi trước

Xem như hắn bây giờ đã là Luyện Thể ba tầng, cũng không chịu nổi, răng bắt đầu run lên, thân thể đã mất đi năng lực di chuyển.

Nội tâm Hứa Thanh nổ vang, bộ não không tự chủ được hiện ra hình ảnh lúc tiến vào cấm khu, Thập Tự nói tới những cấm kị của cấm khu.

Mà tại chỗ bọn hắn nhìn chăm chú, thân thể đội trưởng Huyết Ảnh cũng dừng lại, thân thể rõ ràng đang run rẩy.

Phảng phất như có cái gì không thể nhìn thấy bằng mắt thường đang tới gần chỗ hắn, làm hắn mất đi sức bỏ chạy.

Dưới cái nhìn của Hứa Thanh, từng luồng khí trắng bay ra khỏi mắt tai mũi miệng của đội trưởng Huyết Ảnh, dung nhập vào sương mù tràn ngập.

Mà trong quá trình này thân thể đội trưởng Huyết Ảnh cũng nhanh chóng mục nát, khô héo, cho đến khi hóa thành thây khô, vỡ nát hóa thành bụi bặm, không dư thừa chút nào.

Sương mù bao trùm, hướng về phía Hứa Thanh cùng Lôi Đội.

Theo sương mù tới gần, thân thể Hứa Thanh run rẩy, rốt cục thấy được lý do khiến cho đội trưởng Huyết Ảnh tử vong, kia là... Một đôi giày màu đỏ tươi của nữ, nhìn rất cũ nát.

"Đây là..." Hô hấp của Hứa Thanh dồn dập, con mắt trợn to, hắn trông thấy cặp giày xuất hiện ở phía xa trước sương mù, đang tự do hành động trên bùn đất, từng bước một đi tới chỗ bọn hắn.

Trên giày trống trơn... Chỉ có tiếng ca u oán ngày càng gần.

Tựa như có một cô gái vô hình đang đeo đôi giày đỏ này, vừa hát ca, vừa đi tới.

Tiếng ca càng ngày càng rõ ràng, giày đỏ cất bước trên bùn đất, mục tiêu chính là Hứa Thanh.

Một màn quỷ dị này, làm Hứa Thanh nổi da gà toàn thân, chân muốn di chuyển, nhưng lại không cách nào làm được.

Phảng phất như cảm giác lạnh lẽo làm hắn đông cứng, khiến cho răng hắn cũng va nhau cầm cập, trơ mắt nhìn đôi giày đỏ từng bước đi tới chỗ chỉ cách mình nửa trượng...

Tử vong uy hiếp, trong nháy mắt này bao trùm tất cả suy nghĩ của Hứa Thanh, hắn muốn lui ra phía sau, nhưng lại bất lực, chỉ có con mắt là hiện lên rất nhiều tơ máu, lộ ra sự giãy dụa kịch liệt của hắn hiện giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.