Quang Âm Chi Ngoại (Bản Dịch

Chương 23: Mời ngươi ăn (3)




Hứa Thanh nhẹ nhàng gật đầu, ném xác rắn qua.

"Ông thích ăn rắn, cái này mời ông ăn."

Lôi Đội khẽ giật mình, sau đó cười ha ha, tiếp nhận xác rắn, mang theo Hứa Thanh dần dần đi xa.

Cho đến khi bọn hắn đã rời đi, đấu thú trường mới truyền ra âm thanh sôi trào xôn xao.

Mà giữa bầu không khí này, tại một góc xó xỉnh, có một ông lão mặc trường bào màu tím, bên cạnh là một người trung niên nhìn giống như người hầu, giữa trán người trung niên có một hình vẽ ngôi sao năm cánh.

Bọn hắn ngồi ở chỗ đó, rõ ràng vô luận y phục hay là khí chất đều không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, nhưng tựa hồ không ai biết sự tồn tại của bọn hắn.

Cho dù là doanh chủ, trong mắt cũng không thấy bọn hắn.

Sắc mặt ông lão hồng nhuận, trong mắt lại ẩn chứa lôi đình, phảng phất như chỉ cần nó xông ra ngoài là có thể hủy diệt hết thảy, toàn thân cực kì bất phàm, giờ phút này hắn ngồi ở chỗ đó, nhìn Hứa Thanh đi xa, nhịn không được bật cười.

"Thiếu niên này rất thú vị."

Trong doanh địa Thập Hoang giả, Lôi Đội ở phía trước, Hứa Thanh ở phía sau, nắng to chiếu xuống đại địa, rơi trên người bọn hắn.

Từ xa nhìn lại, một cao một thấp, một già một trẻ, mơ hồ có loại cảm giác hòa hợp.

Mà trong thế giới tàn khốc này, sự hòa hợp rất hiếm thấy.

Có lẽ là xác rắn trong tay Lôi Đội mang tới uy hiếp, phần lớn người đi đường dù không đến đấu thú trường xem trò vui khi nhìn thấy cũng không đi quấy rầy.

Hứa Thanh rất thích loại cảm giác này, vô luận là sắp ăn rắn, hay cảm giác ánh nắng ập vào mặt, đều làm hắn thấy ấm áp.

Rất dễ chịu, rất chờ mong.

Mà mỗi lần ánh mắt rơi vào xác rắn trong tay Lôi Đội, nước bọt trong miệng hắn lại tiết ra càng nhiều.

Hắn cũng thích ăn rắn.

Nhà Lôi Đội nằm tương đối sâu trong doanh địa.

Khu vực ở tầng ngoài rìa doanh địa thì đều là lều vải, khu vực sâu bên trong thì phần lớn có kết cấu bằng đá và gỗ, còn là ba gian phòng nhỏ sắp xếp cùng nhau.

Mỗi một căn phòng dù đều không phải rất lớn, nhưng nhìn cũng tốt hơn xa khu ổ chuột của Hứa Thanh lúc trước.

Nhất là nơi ở của Lôi Đội còn có một cái sân nhỏ, cái này càng hiếm thấy.

Giờ phút này đẩy cửa trúc viện ra, dưới sự dò xét của Hứa Thanh, Lôi Đội mang theo xác rắn đi về phía phòng cuối cùng, tiện tay chỉ vào căn phòng nhỏ thứ hai.

"Nhóc con, về sau ngươi hãy ở đó đi, ngươi tự mình làm quen một chút, chờ cơm chín rồi ta sẽ gọi ngươi."

Nói xong, Lôi Đội tiến vào phòng bếp, không bao lâu sau liền có thanh âm chặt thịt truyền ra.

Hứa Thanh nuốt nước miếng, đầu tiên là cẩn thận quan sát dãy phòng này một phen, sau đó đi vào căn phòng nhỏ thứ hai, bên trong có một cái giường, một bộ đệm chăn, một bộ bàn ghế, ngoài ra không có vật khác.

Mặt đất rất sạch sẽ, cái bàn cũng không có tro bụi, hiển nhiên thường xuyên được quét dọn, mà đệm chăn rõ ràng cũng giặt rất sạch sẽ, trên đó còn có mùi được phơi nắng.

Hết thảy làm Hứa Thanh rất thỏa mãn.

Hắn không thích phòng xá cỡ lớn, hắn thích loại bản thân có thể dễ dàng nhìn thấy tất cả, phảng phất như có thể in lại bản đồ căn phòng nhỏ vào đầu.

Như vậy càng làm cho hắn cảm thấy an toàn.

Thế là tỉ mỉ kiểm tra một phen xong, Hứa Thanh nhìn giường chiếu sạch sẽ, không suy nghĩ nhiều, mà trực tiếp ngồi trên mặt đất.

Khoanh chân nhắm mắt, bắt đầu buổi tu hành hôm nay.

Tu hành ở chỗ này, theo linh năng tràn vào, bên tai hắn còn truyền đến tiếng dầu sôi lốp bốp ở căn phòng sát vách.

Rất nhanh có mùi thơm thuận theo khe hở nhỏ ở vách tường nhẹ nhàng truyền đến, tràn ngập phòng nhỏ đồng thời cũng làm bụng Hứa Thanh kêu ọc ọc.

Rất thơm.

Yết hầu Hứa Thanh không tự chủ được nhúc nhích, hắn mở mắt ra nhìn về phía căn phòng cuối cùng.

Nhiều năm sinh hoạt ở khu ổ chuột, hắn đã không nhớ được lần cuối mình ngửi được mùi thơm như vậy là lúc nào.

Thế là hắn cố nén khát vọng truyền tới từ trong bụng, nhắm mắt lại, để cho mình bình tĩnh trở lại, tiếp tục tu hành.

Cứ như vậy thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã đến hoàng hôn.

Bên ngoài truyền đến tiếng Lôi Đội gọi ăn cơm, Hứa Thanh vừa mới kết thúc một ngày tu hành nhanh chóng mở mắt.

Hắn đứng lên bước nhanh ra khỏi phòng, thấy được Lôi Đội đứng tại cửa phòng bếp, ngoắc tay với hắn.

Đứng bên cạnh Lôi Đội, Hứa Thanh đã thấy trên bàn cơm trưng bày bảy tám món thịt rắn khác nhau, có chiên bằng dầu, có kho tàu, có hấp, còn có canh rắn.

Hiển nhiên khả năng nấu nướng của Lôi Đội rất giỏi, vừa đẹp mắt vừa ngon lành.

Hứa Thanh nhìn vậy, ánh mắt hơi sáng lên, Lôi Đội cười cười, quay người đi vào bày chén đũa ra.

Hứa Thanh cũng lập tức tới gần, theo hắn vào phòng, lúc này mùi thơm càng đậm, nhưng hắn không lập tức ngồi xuống, mà chờ Lôi Đội dọn xong bát đũa, con mắt bỗng nhiên ngưng tụ.

Bát đũa, có ba bộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.