Quang Âm Chi Ngoại (Bản Dịch

Chương 22: Mời ngươi ăn (2)




Bản năng đi săn giúp con cự giác mãng này cưỡng ép chuyển biến tư thế, cùng cái đuôi một sau một trước tựa như muốn dính liền thành hình tròn, tận đến khi quấn quanh Hứa Thanh mới thôi.

Hứa Thanh im lặng, ánh mắt vẫn quan sát bụng của cự giác mãng, cho đến khi đuôi rắn tới gần, tay phải hắn bỗng nhiên siết lại thành nắm đấm, lúc đuôi rắn ập đến, một quyền đánh ra.

Bùm!

Tu luyện Hải Sơn quyết, tuy chỉ là tầng một, nhưng vẫn nâng cao sức mạnh thân thể Hứa Thanh lên rất nhiều, giờ phút này đuôi rắn bị đánh trúng, trực tiếp cuốn ngược, đầu và đuôi không thể nối lại, mà cự giác mãng rõ ràng có chút đau đớn, nhưng đau đớn không nguy hiểm đến tính mạng khiến cho nó nổi lên hung ác, đầu lâu hung hăng đánh tới, muốn cắn Hứa Thanh một cái.

Nhưng con mắt Hứa Thanh lại ngưng tụ, có ánh sáng lấp lánh, hắn cuối cùng đã tìm được vị trí muốn tìm, giờ phút này thân thể cất bước, không lùi mà tiến tới, trực tiếp áp sát khu vực hơi chếch lên của cự giác mãng.

Nắm đấm ở tay phải đánh ra, một quyền, hai quyền, ba quyền...

Va chạm không ngừng.

Lực lượng của Hứa Thanh không ngừng ép cự giác mãng rút lui, gào thét càng mãnh liệt hơn, muốn siết chết Hứa Thanh, nhưng lực lượng quả đấm của Hứa Thanh luôn khiến cho đầu và đuôi nó khó có thể nối lại.

Còn phần bụng bị tấn công, bởi vì lực phòng ngự chỗ này tương đối yếu kém, mấy quyền đánh ra, đã bị Hứa Thanh làm cho bị thương, vết máu chảy ra, tính bền dẻo bị hao tổn.

Thấy như thế, không đợi cự giác mãng biến đổi thân hình, lạnh lùng trong mắt Hứa Thanh lóe lên.

Tay trái hắn lập tức rút ra dao găm cột ở bắp chân, trực tiếp đâm vào máu thịt cự giác mãng một cách hung ác.

Trong nháy mắt đã xuyên vào thông suốt.

Máu đỏ văng khắp nơi, trong tiếng kêu thê lương của cự giác mãng, phần bụng của nó đã lộ ra một vết thương sâu hoắm nhìn mà ghê người, lộ ra mật rắn bên trong.

Thân thể con rắn này rất lớn, nhưng hiển nhiên có chỗ biến dị, mật rắn rất nhỏ, như trứng gà.

Hứa Thanh không chần chờ chút nào, tay phải nâng lên xâm nhập vào trong, bắt lấy mật rắn, dùng sức kéo một cái, mặc kệ tiếng kêu thảm thiết của cự giác mãng, trực tiếp xé mật rắn ra.

Máu tươi phun ra xối xả trên đất.

Không quan tâm vết máu, Hứa Thanh cầm lấy mật rắn, mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, ở trong đủ loại ánh mắt của Thập Hoang giả nuốt vào trong bụng.

Bình tĩnh nuốt vào bên trong, cự giác mãng bị mổ bụng lấy gan, đau đớn điên cuồng giãy giụa, gào thét thê lương, thân thể dùng sức đập mặt đất, nhấc lên bụi mù, tựa như muốn phát tiết đau nhức kịch liệt.

Đầu lâu mãnh liệt xông tới chỗ Hứa Thanh, hai mắt lộ ra điên cuồng, miệng lớn mở ra đến cực hạn, phảng phất như muốn cắn nuốt Hứa Thanh triệt để.

Hứa Thanh lặng lẽ nhìn lại, tại thời điểm đối phương tới gần, thân thể hắn bỗng nhiên vọt lên, lần nữa tránh đi, thân giữa không trung, hắn vung tay phải lên, lập tức que sắt màu đen xuất hiện.

Cúi đầu xuống, trong mắt hắn lóe lên sát khí, thân thể trùng điệp trầm xuống, mượn nhờ sức lực cùng tốc độ và cả cân nặng của mình, từ đó lực xuyên thấu của que sắt đạt đến cực hạn, hung hăng đâm xuống vị trí tim rắn.

Vảy rắn vỡ vụn, thế như chẻ tre, đâm thẳng vào trong.

Phập một tiếng ngọt lịm, toàn thân cự giác mãng mãnh liệt rung động, phảng phất như không còn lực lượng chống lên thân thể, tiếng kêu thê lương cũng im bặt, chỉ có thanh âm cái đuôi bất lực đập xuống mặt đất truyền khắp bốn phía.

Hồi lâu sau... Theo bụi đất tiêu tán, Thập Hoang giả vây xem nhao nhao giật mình.

Không ít người đều đứng lên, lộ vẻ nghiêm trọng nhìn thiếu niên đang rút que sắt ra khỏi xác rắn trong đấu thú trường.

Nếu là người trưởng thành chém giết cự giác mãng như thế thì bọn hắn còn thấy bình thường.

Nhưng một đứa nhỏ gầy gò nho nhỏ như Hứa Thanh, lại có thể gọn gàng nuốt mật rắn vào, sau đó giết chết đối phương, vẻ mặt lạnh lùng, từ đầu đến cuối không có biến hóa chút nào.

Ở trong doanh địa này, cực kì hiếm thấy.

Sói nhỏ và gấu đỏ hiển nhiên cũng đều bị hù dọa, giờ khắc này đang run lẩy bẩy.

Cái này tựa hồ không phải một trận thí luyện, mà là đi săn.

Dưới cái nhìn của mọi người bốn phía, thiếu niên cất kỹ que sắt, một cái cầm theo thân thể con rắn, đi ra cửa lớn đấu thú trường.

Phía sau hắn, một vệt máu tươi trên đất truyền ra từ cự giác mãng không ngừng kéo dài.

Bên cạnh cửa lớn, cửa lớn còn chưa mở ra, Hứa Thanh quay đầu nhìn về phía đài cao.

Không bao lâu sau, Tam Phiết Hồ bây giờ mới kịp phản ứng, mang theo vẻ khiếp sợ lập tức ra hiệu, rất nhanh... Âm thanh cửa lớn ầm ầm mở ra truyền tới.

Bên ngoài cửa là Lôi Đội đang dùng hai tay ôm ngực, dựa vào vách tường, như thể chờ đợi đã lâu.

Hắn cười cười nhìn về phía Hứa Thanh.

"Ta có thể ở chỗ ông không?" Hứa Thanh đem theo xác rắn, ngẩng đầu nhìn Lôi Đội.

"Có thể." Lôi Đội cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.