Quang Âm Chi Ngoại (Bản Dịch

Chương 2: Còn sống (2)




Có thể thiếu niên đã nhìn mãi thành thói quen, đến liếc mắt nhìn một chút cũng không nhìn.

Đến khi thời gian qua đi từng chút một, thỉnh thoảng thiếu niên nhìn về phía bầu trời, trên mặt nổi lên một chút lo lắng, dường như với hắn mà nói, sắc trời thay đổi, còn kinh khủng hơn so với những thi thể kia.

Cũng may không lâu sau, khi hắn nhìn thấy một gian tiệm thuốc ở phía xa, thiếu niên nhẹ nhàng thở ra, xông thẳng đi lên phía trước.

Tiệm thuốc không lớn, trên mặt đất tán lạc rất nhiều tủ thuốc, tràn ra một cỗ mùi mốc meo, giống như là ngôi mộ bị người ta mở ra, tràn đầy hỗn loạn.

Bên trong nơi hẻo lánh này còn có thi thể của một lão nhân, toàn thân xanh đen, dựa vào vách tường, dường như không kịp nhắm mắt, vô thần nhìn ra bên ngoài.

Thiếu niên bước vào nhìn lướt qua, lập tức bắt đầu tìm kiếm.

Nơi này đa số được thảo đều giống với những thi thể kia, biến thành màu xanh đen, chỉ có một ít là vẫn bình thường.

Ở bên trong những dược thảo bình thường này, thiếu niên cẩn thận phân biệt hồi lâu.

Giống như đang nhớ lại kinh nghiệm của quá khứ, cuối cùng hắn cầm lấy một gốc cỏ Kim Sang, cỏi quần áo đơn bạc ở trên người ra, lộ ra một vết thương cực lớn ở trên ngực.

Vết thương còn chưa hoàn toàn khép lại, có thể nhìn thấy bên cạnh vết thương đã dần biến thành màu xanh đen, thậm chí còn có một chút máu chảy ra,

Thiếu niên cúi đầu, sau khi bốp nát dược thảo, hít một hơi thật sâu cắn chặt răng, đưa tay bôi từng chút một lên vết thương.

Trong chớp mắt, vết thương đau nhức kịch liệt như thủy triều mãnh liệt, bất ngờ đánh đến, khiến cho thân thể của thiếu niên không khống chế được run rẩy, nhưng hắn cưỡng ép nhẫn nại, mồ hôi đổ đầy trên trán, nhưng lại không cách nào áp chế được, từng giọt từng giọt theo gương mặt rơi vào trên mặt đất màu xám.

Biến thành vết mực loang.

Toàn bộ quá trình kéo dài hơn mười giây, sau khi hắn bôi hết thuốc lên vết thương, thiếu niên giống như lập tức mất đi khí lực, vịn vào một bên tủ thuốc, yên lặng một hồi lâu, mới thở ra một hơi, từ từ mặc quần áo vào.

Lại nhìn một chút sắc trời bên ngoài, hắn suy tư lấy một tấm bàn đồ rách nát ở túi da bên hông, cẩn thận mở ra.

Bản đồ rất đon giản, chính là miêu tả thành trì này.

Ví trí của tiệm thuốc cũng được đánh dấu ở bên trong này, mà phía đông bắc trên đó, rất nhiều khu vực đều bị người khác dùng móng tay vẽ một chữ x, chỉ còn lại hai khu vực không có dấu x.

“Tìm mấy ngày này, có lẽ là ở bên trong hai khu vực này.” Thanh âm thiếu niên khàn khàn, thấp giọng thì thào, sau đó cất kỹ bản đồ rồi rời đi.

Nhưng trước khi đi, hắn quay đầu nhìn về phía thi thể của ông lão ở một bên, ánh mắt rơi vào quần áo trên thi thể.

Đó là một kiện áo da, có lẽ là bằng da đặc thù, mức độ ăn mòn của áo da không lớn.

Thiếu niên nghĩ nghĩ, đi qua, cởi áo da ở trên thi thể của ông lão xuống, mặc vào người mình.

Áo da có chút lớn, sau khi bao lấy thần thể gầy nhỏ của hắn, cuối cùng thiếu niên cũng cảm nhận được một tia ấm áp, thế là hắn cúi đầu nhìn về phía ông lão đang mở to mắt, đưa tay nhẹ nhàng vuốt xuống, để cho ông lão nhắm mắt.

“An nghỉ đi.” Thiếu niên nói khẽ, kéo vải mảnh ở bên trong cửa hàng xuống, che thi thể của ông lão lại, quay người rời khỏi tiệm thuốc.

Khi đi ra ngoài, một vòng ánh sáng nhạt theo chân hắn chiếu ra, thiếu niên cúi đầu nhìn lại, bên trong bùn máu có một tấm gương lớn bằng khoảng bàn tay.

Bên trong tấm gương, hắn nhìn thấy được mặt mình.

Gương mặt phản chiếu trong tấm gương rách nát, cho dù tràn đầy dơ bẩn, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra, đó là một khuôn mặt cực kỳ thanh tú.

Chỉ là thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi nên có chút non nớt, thì đã bị sự lạnh lùng thay thế.

Thiếu niên yên lặng nhìn mặt mình trong tấm gương ở dưới đất, một lúc lâu sau nhấc chân lên, đạp lên phía trên.

Rắc một tiếng.

Từng khe hở xuất hiện.

Sau khi giẫm nát tấm gương, trong chớp mắt, thân thể hắn lao nhanh đi.

Trên mặt đất, mặc dù cái gương vỡ nát tràn ngập khe hở, nhung vẫn phản chiếu bầu trời, giống như bao phủ thế giới, bao phủ chúng sinh, giống như một nửa khuôn mặt hung ác của thần linh đang che khuất khuôn mặt con người.

Khuôn mặt hung ác nhắm mắt lạnh lùng, cao cao tại thượng, chỉ có từng sợi tóc khô khốc rủ xuống.

Đó là sự tồn tại tự nhiên giống như mặt trăng và mặt trời của thế giới này.

Giống như phía dưới thần linh, chúng sinh đều là giun dế, lại giống như hiện tượng kinh trập, vạn vật sinh trưởng, bị chúng ảnh hưởng, không thể không thay đổi.

Mà lúc này, sắc trời cũng ở dưới khuôn mặt hung ác này của thần linh, dần dần mất đi ánh sáng.

Bóng của mặt trời lặn giống như khói mù màu đen, tràn ngập bên trong phế tích thành trì, bao trùm mặt đất, phảng phất như muốn cắn nuốt tất cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.