Quang Âm Chi Ngoại (Bản Dịch

Chương 1: Còn sống (1)




Tháng ba, đầu mùa xuân.

Một góc của phía đông Nam Hoàng Châu.

Bầu trời mịt mù, một mảnh xám đen, lộ ra vẻ kiềm chế nặng nề, phảng phất như có người đem mực hắt lên trên mặt giấy, mực thấm đẫm bầu trời, làm nhòe tầng mây.

Núi non tầng mây trùng điệp, giao hòa lẫn nhau, di tán ra từng đạo sấm sét màu đỏ, kèm them tiếng sấm ù ù.

Giống như thần linh đang gầm nhẹ, quanh quẩn ở nhân giáo.

Nước mưa màu máu, mang theo bi thương, rơi xuống phàm trần.

Mặt đất mông lung, phế tích một tòa thành trì, trầm mặc bên trong làn mưa màu đỏ máu, không có một chút sinh khí nào.

Trong thành tường đổ, vạn vật khô héo, có thể nhìn thấy nhà cửa sụp đổ khắp nơi, và từng thi thể màu xanh đen, thịt nát xương tan, phảng phất như lá mùa thu, yên lặng tàn lụi.

Đầu tường xưa nay rộn rộn ràng ràng, bây giờ một mảnh hiu quạnh.

Con đường đất đã từng người đến người đi, lúc này lại không một tiếng huyên náo.

Chỉ còn lại thịt nát, bụi đất, giấy xen lẫn cùng với bùn máu, không phân biệt được sự khác nhau, nhìn mà thấy giật mình.

Cách đó không xa, một cỗ xe ngựa không hoàn chỉnh, lún sâu vào bên trong vũng bùn, tràn đầy bi thương, ngoại trừ một con búp bê thỏ bị vứt trước càng xe, treo trên đó, đung đưa theo gió.

Lông tơ màu trắng đã thấm đẫm ướt đỏ, tràn đầy vẻ quỷ dị âm trầm.

Hai con ngơi đục ngầu, dường như giữ lại một chút oán niệm, lẻ loi trơ trọi nhìn về phía hòn đá ở phía trước.

Nơi đó, có một thân ảnh đang nằm sấp.

Đây là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, quần áo rách nát, toàn thân dơ bẩn, trên eo buộc một chiếc túi da rách.

Thiếu niên híp mắt, không nhúc nhích, cáo lạnh thấu xương từ bốn phía xuyên thấu qua áo ngoài cũ nát của hắn, lan khắp toàn thân, dần dần lấy đi nhiệt độ trên người.

Cho dù nước mưa rơi vào mặt, ánh mắt hắn cũng không nháy một chút, giống như chim ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía xa.

Thuận theo ánh mắt của hắn nhìn đến, vị trí cách đó khoảng bảy tám trượng, có một con kền kền khô gậy, đang gặm thi thể thối của một con chó hoang, thỉnh thoảng lại chạy bốn phía quan sát.

Dường như bên trong phế tích nguy hiểm này, một chút gió thổi cỏ bay, trong nháy mắt nó sẽ bay lên không trung.

Mà thiếu niên kia giống như thợ săn, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.

Thật lâu về sau, cơ hội đã đến, cuối cùng con kền kền tham lam đưa đầu xuống, hoàn toàn chui vào bụng thi thể con chó hoang.

Trong nháy mắt, thiếu niên híp mắt, ánh sáng lạnh hiện lên.

Thân thể của hắn như một mũi tên rời xung, nhanh chóng xông ra, lao thẳng đến chỗ con kền kền, tay phải hất ra, rút một cây gậy sắt từ trong túi da đeo ở bên hông.

Mũi nhọn của gậy sắt lóe ra ánh sáng lạnh.

Có lẽ là cảm giác được sát cơ, trong khoảnh khắc thiếu niên xông xa, con kền kền lập tức phát giác, cất cánh bay lên không trung, bay đi mất trong sự chấn kinh.

Nhưng mà vẫn muộn rồi.

Thiếu niên mặt không biểu cảm dùng sức vung cây gậy sắt màu đen, hóa thành một đạo hắc tuyến, phi ra.

Phốc!

Trong nháy mắt cây gậy sắt đâm vào đầu con kền kền, xương đầu vỡ vụn, trong nháy mắt mất mạng.

Lực tấn công mạnh mẽ mang theo thi thể của nó, nghiêng lệch rơi xuống, phịch một tiếng, đáp vào xe ngựa cách đó không xa.

Con rối màu máu ở một bên, cũng bởi vì xe ngựa rung chuyển mà lại càng lay động.

Thần sắc thiếu niên bình tĩnh, tốc độ từ đầu đến cuối không dừng lại một chút nào, mãi đến lúc này, sau khi đi đến nơi một tay lấy thi thể con kền kền và cây gậy sắt ra.

Sức mạnh cực lớn, một phần cây gậy sắt cắm vào xe ngựa, cũng bị rút ra một khối nhỏ.

Làm xong những thứ này, hắn cũng không trở về dọc theo đường phố mà nhanh chóng rời đi.

Gió, vào thời khắc này dường như lớn hơn, con rối màu máu trên xe ngựa, đang lay động, phảng phất như đang nhìn chăm chú thiếu niên đi xa.

Càng đi càng xa.

Gió, đúng là càng ngày càng lớn, mang theo hơi lạnh trong nước mưa, đập vào quần áo đơn bạc của thiếu niên.

Thiếu niên không tự chủ được run một cái, chân mày hơi nhíu lại, kéo vạt áo lại, trong miệng phát ra tiếng hút khí.

Hắn chán ghét sự lạnh lẽo.

Mà biện pháp chống lại sự lạnh giá này, chính là tìm một nơi nghỉ ngơi che mưa chắn gió, nhưng lúc này thiếu niên đi trên đường, tốc độ không có ý nào dừng lại, từng gian cửa hàng rách nát lướt qua trước mắt hắn.

Hắn không có bao nhiêu thời gian.

Bởi vì săn con kền kền mất quá nhiều thời gian, hôm nay hắn còn có một nơi chưa đi.

“Có lẽ không còn xa nữa.” Thiếu niên thấp giọng tự nói, trên đường đi càng lao nhanh hơn.

Đi trên đường, có thể nhìn thấy từng cỗ thi thể màu xanh đen ở khắp nơi, trên khuôn mặt mất đi hi vọng của bọn họ tràn đầy vẻ dữ tợn, giống như hóa thành khí tức tuyệt vọng, muốn lây nhiễm vào tâm hồn thiếu niên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.