Quang Âm Chi Ngoại (Bản Dịch

Chương 12: Khách không mời mà đến (1)




Hết thảy diễn ra quá nhanh, thân thể Hứa Thanh gầy nhỏ, cùng với cử động trước đó còn muốn trốn đi, đều là để che giấu cho hành động tiếp theo, gã đại hán lập tức cảm thấy như bị tử vong đè ngạt thở.

Nhưng dù sao hắn cũng là người có kinh nghiệm phong phú, giờ phút này sắc mặt đại biến, nửa người trên bỗng nhiên ngửa về phía sau, tránh xiên sắt, nhưng trên cằm vẫn toác ra một vết máu.

Nhưng không đợi hắn kịp tức giận, khuôn mặt Hứa Thanh lộ ra lạnh lùng, ra chiêu không trúng, tay trái lập tức nhanh chóng rút dao găm từ chỗ bắp chân ra.

Trong khi gã đại hán còn chưa kịp thay đổi tư thế ngửa người ra sau, Hứa Thanh trực tiếp cúi người hung hăng đâm dao găm vào mu bàn chân phải của đối phương.

Một tiếng phập vang lên, dao găm xuyên thấu giày cỏ, xuyên thấu máu thịt, xuyên thẳng xuống đất bùn!

Vẻ mặt gã đại hán vặn vẹo vì đau đớn, mở miệng kêu thảm thiết, muốn phản kích nhưng Hứa Thanh quá mức linh hoạt, sau khi ra tay thân thể liền nhanh chóng rút lui tới phía sau một bức tường công sự đổ nát, thân thể ngồi xổm ở nơi đó, vận sức chờ phát động.

Ánh sáng ngọn lửa bập bùng chiếu lên trên mặt hắn, làm cả người hắn có chút sáng tối chập chờn, nhưng ánh lửa không thể nào che lấp đôi mắt như chó sói kia, nó tràn ngập cảnh giác cùng hung ác, nhìn về phía những Thập Hoang giả khác.

Hết thảy mọi chuyện phát sinh quá nhanh, tuổi tác và hình thể của Hứa Thanh mang tới cảm giác mê hoặc rất lớn, khiến cho không ít Thập Hoang giả chủ quan, không thể phản ứng kịp.

Giờ phút này bọn hắn nhao nhao lộ ra vẻ hung ác, ánh mắt ba người cầm cung lại càng trở nên sắc bén.

Hứa Thanh trốn ở phía sau bức tường công sự, không để ý gã đại hán kêu thê lương rồi giãy dụa rút dao găm ra khỏi bàn chân cách đó không xa, mà liếc qua ba người cầm cung, cuối cùng nhìn về phía người đeo bao tay đứng tại vị trí trung tâm.

Người này là một lão giả, mặc dù quần áo cũng tương tự như những người khác, nhưng ánh mắt lại sắc bén nhất, mà ở trên người hắn, Hứa Thanh mơ hồ cảm nhận được ba động linh năng mịt mờ.

Từ vị trí của hắn, cùng với ánh mắt theo bản năng tụ tập tới từ những người khác ở bốn phía, trong lòng Hứa Thanh đã có chút phán đoán.

Đối phương... hẳn là thủ lĩnh tạm thời của những Thập Hoang giả này.

Hứa Thanh nhìn lão giả, trong lòng phân tích, mà lão ta cũng đang nhìn hắn, ánh mắt có một chút kỳ dị.

Rất nhanh lão giả rời tầm mắt đi, nhìn ngọn lửa cách đó không xa còn đang bốc khói, lâm vào im lặng.

Giờ phút này, gã đại hán đã rút dao găm ra, trong mắt có lửa giận bốc lên cuồn cuộn, miệng thét gào một tiếng, muốn phóng về phía Hứa Thanh.

"Oắt con, xem ta giết chết nhà ngươi thế nào!"

Hứa Thanh híp mắt lại, tựa như lưỡi đao sắc bén ra khỏi vỏ, vừa có cử động, một tiếng nói già nua bình tĩnh truyền đến.

"Đủ rồi!"

Hai chữ này, tựa như có thể chấn nhiếp người khác, ã đại hán kia không thể không dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía người nói chuyện.

Người nói chuyện chính là lão giả đeo bao tay chiến đấu.

"Lôi đội..."

"Đứa nhỏ này hẳn là người sống sót ở xóm nghèo bên ngoài, thần linh cũng thả lưới tha cho hắn, ngươi đừng ra tay nữa, chúng ta đi."

"Thế nhưng..." Gã đại hán cảm thấy cực kì không cam lòng, hắn tin tưởng mình trước đó chỉ là chủ quan, nếu đánh nghiêm túc, hắn có nắm chắc dùng mấy hơi thở là bóp nát được cổ Hứa Thanh.

Thế nhưng vừa muốn mở miệng, ông lão lạnh nhạt nhìn hắn một cái.

"Còn muốn ta nói lần thứ hai sao?"

Gã đại hán tỏ vẻ giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu.

Chỉ là lúc cúi đầu, ánh mắt hắn vẫn âm thầm liếc Hứa Thanh trốn sau bức tường công sự, sát khí chợt lóe lên, cuối cùng lộ vẻ tàn độc xoay người, khập khễnh đi về phía lão giả.

Hứa Thanh cảm nhận được luồng sát khí này, con mắt hơi híp lại, cảnh giác nhìn đám Thập Hoang giả đang dần dần đi xa.

Nhưng sau khi bọn hắn đi được vài chục trượng, ông lão ở giữa dừng bước chân lại, quay đầu, không biết là để nhìn Hứa Thanh, hay là đang nhìn đống thi thể đang hoả táng, rồi bỗng nhiên mở miệng.

"Đứa bé kia, ngươi có muốn theo ta rời khỏi nơi này không?"

Hứa Thanh sững sờ, hắn chú ý tới lời nói của đối phương là nói ta, không phải chúng ta.

Thế là hắn im lặng, ánh mắt đảo qua nhóm người, mà lão giả kia cũng rất kiên nhẫn, không thúc giục, đứng ở đằng xa chờ đợi đáp án.

Cho đợi hơn mười hơi thở, Hứa Thanh nhiều lần đảo ánh mắt qua những người này, nhìn ông lão, lại nhìn gã đại hán bị mình gây thương tích, sắc mặt đang rất âm trầm.

Trong mắt thiếu niên có ánh sáng kì dị lóe lên một cái rồi biến mất.

Hắn chậm rãi đứng lên, không nói gì, tới gần bọn hắn.

Thấy Hứa Thanh đi tới, ông lão cười cười, quay người tiếp tục tiến lên, những người khác cũng đều nhìn chằm chằm Hứa Thanh, rồi cũng bước chân theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.