Quang Âm Chi Ngoại (Bản Dịch

Chương 11: Xin hãy yên nghỉ (3)




Khói đen bay lên không trung, che đậy ánh nắng, bầu trời giờ đây cũng giống như tràn đầy bất lực, tựa như thở dài một cái thật sâu, mà từng luồng khói đặc lại là nước mắt đang rơi thành dòng.

Mà những nơi khói bốc lên từ trên mặt đất cũng phảng phất như hóa thành nước mắt đại địa.

Ở dòng nước mắt cuối cùng là chỗ Hứa Thanh phát hiện ánh sáng tím.

Ở nơi đó, Hứa Thanh buông xuống thi thể của ông lão trong tiệm thuốc, lửa cháy bập bùng, cảm giác nóng rát ập vào mặt, hắn yên lặng đứng bên cạnh đống lửa, ngọn lửa phản chiếu từ lòng đen trong mắt của hắn không ngừng lay động.

Tóc dài khô khốc rối loạn cũng bởi vì sóng nhiệt mà rung động, nửa ngày sau, thân thể Hứa Thanh cúi xuống.

"Xin hãy... Yên nghỉ."

Lúc này đột nhiên ngọn lửa kịch liệt thiêu đốt, càng ngày càng lớn, tràn ra vô số tia lửa phiêu tán theo gió như bồ công anh.

Chỉ khói đặc lượn lờ bay lên không trung vẫn mang theo không cam lòng cùng tiếc nuối vô tận, gió cũng không thể thổi tan.

Càng lên càng cao, như vết thương trên bầu trời.

Không có ý nghĩa, tràn đầy bất đắc dĩ.

...

Hồi lâu sau, tiếng bước chân lộn xộn vang lên, một thanh âm quái dị vang lên, đột nhiên truyền đến từ phía sau thiếu niên.

"Ta đã bảo mà, trên đường đi không trông thấy thi thể, thì ra là có một tên tiểu tử ngốc, không tiếc hao phí thể lực bản thân để chuyển thi thể đến nơi đây hoả táng."

"Thôi được, nếu ngươi đã lưu luyến như vậy thì để ta giúp ngươi một lần, ném ngươi vào nằm cùng bọn họ là được."

Hứa Thanh bỗng nhiên quay người.

Xoay người một cái, Hứa Thanh nhanh chóng liếc nhìn xung quanh.

Hắn thấy cách đó bảy tám trượng có bảy người ở những vị trí khác biệt đang dần tới gần chỗ mình.

Bảy người này đều đã trưởng thành, có nam có nữ, mặc áo chủ yếu làm bằng da, màu xám đậm, treo rất nhiều túi da.

Mỗi người đều mang theo binh khí, dần tách nhau ra

Trong đó có ba người cầm cung, hai người cầm đao, đều không giao sau lưng mình cho đối phương, nhìn như có chút phòng bị lẫn nhau.

Còn có một người đeo bao tay, một mình tiến lên, vị trí là ở giữa nhất.

Còn người nói bằng giọng châm chọc kia thì là một người đàn ông thân thể cao lớn.

Người này khiêng một cái chiến phủ có hình dạng giống như cái rìu cực lớn, cũng cách Hứa Thanh gần nhất.

Thân thể của hắn cực kì cao to, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, mặt mọc đầy râu ria, giờ phút này trong mắt lộ ra tàn nhẫn, nhe răng cười đồng thời chân bước nhanh tới chỗ Hứa Thanh.

Hết thảy những cái này Hứa Thanh dùng thời gian rất ngắn để nhìn ra.

Con ngươi hắn co rụt lại, bộ não trong nháy mắt phân tích ra những người này không giống như là cùng một phe, mà càng giống như lập tổ đội tạm thời.

Điểm này có thể nhìn ra từ cách đứng mang vẻ đề phòng lẫn nhau.

Mà thân phận của những người này, Hứa Thanh cũng đã đoán được, bọn hắn... Đều là Thập Hoang giả!

Nam Hoàng châu không thiếu những người nhặt mót đồ có danh Thập Hoang giả này, phần lớn trong bọn hắn vừa hung tàn vừa không có quá nhiều ranh giới cuối cùng, hết thảy đều là mạnh được yếu thua một cách trần trụi.

Hiển nhiên lần này huyết vũ trong cấm khu dừng lại, kết giới mở ra, Thập Hoang giả bốn phía bị hấp dẫn tới.

Đối với bọn hắn mà nói, cấm khu mặc dù nguy hiểm, nhưng bản thân mình vốn là loại người sinh tồn trên mũi đao lưới giáo, tài nguyên trong tòa thành trống đủ để làm bọn hắn thèm khát.

Cho dù phần lớn vật tư bị ô nhiễm, nhưng vẫn có thứ giữ được giá trị.

Suy nghĩ trong lòng phi tốc chuyển động, thân thể Hứa Thanh lóe lên một cái, muốn vọt qua bên khác.

Nhưng người đàn ông cao to kia thấy Hứa Thanh muốn chạy, vẻ hung tàn trong mắt càng đậm, nhe răng nở nụ cười khát máu.

"Muốn chạy? Ta thích nhất là ngược đãi loại oắt con như ngươi, trong túi da của ngươi hẳn cũng không thiếu vật phẩm, Lôi đội, giao tiểu tử này cho ta đi."

Vẻ tàn nhẫn trong mắt tên đại hán giống như ngưng tụ thành thực chất, hình thành uy hiếp, phối hợp với thân hình cao lớn cùng chiến phủ, sức uy hiếp cực lớn.

Giờ phút này hắn nhanh chân vọt tới, chiến phủ trên tay phải đã vung lên, ném thẳng tới phương hướng Hứa Thanh muốn nhảy tới.

Thoáng một cái, chiến phủ gào thét, chớp mắt đã thu hẹp khoảng cách, tới gần Hứa Thanh.

Sức lực của gã đại hán này rất lớn, động tác cũng không chậm, nhưng Hứa Thanh lại càng nhanh hơn, gần như tại thời điểm chiến phủ áp sát, thân thể của hắn bỗng nhiên gia tốc tránh sang bên cạnh.

Chiến phủ lao qua trước mặt hắn.

Tiếng gió rít gào lướt qua mang tai Hứa Thanh, thổi bay sợi tóc tán loạn, lộ ra ánh mắt lạnh lùng như sói bên dưới.

Một cái chớp mắt tiếp theo, thân thể Hứa Thanh đã lăn xuống dưới đất một cái, không phải để đào tẩu, mà là để tiếp cận gã đại hán, tay phải nâng lên, một cái thiết thiêm đen nhánh xuất hiện trong tay hắn.

Mượn nhờ chiều cao không bằng đối phương, toàn thân Hứa Thanh bỗng nhiên nhảy lên, xiên sắt trong tay đâm về phía cái cằm của hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.