Phong tiễn

Chương 32 : 32




31.

Đỗ khắc cả người bông băng trắng toát, chỉ lộ 2 con mắt, mắt y mở to trợn trừng, người rung lên từng chặp, như người xưa nói, lóc thịt cạo xương.

Bì da toàn thân y rách toạc, thân thể máu thịt loang lổ, nhìn rất đáng sợ, nhưng lúc đó y bất tỉnh, chẳng đau đớn gì, giờ tỉnh dậy rồi, kéo đến như nước lũ, y đau đến thần trí mơ hồ.

Thuốc sư nương mang về dùng cho bản thân, giờ lại dùng trên người y, sư nương quan tâm, đỗ khắc cảm động đến rơi nước mắt, nhưng giờ y đang rơi nước mắt vì đau.

Thuốc ngấm vào vết thương, vừa xót vừa rát, như hơ lửa dưới da, da y rách nát, chỉ còn thịt đỏ, y đau đến cựa mình, mà cựa mình cũng đau, nhân gian địa ngục, chắc cũng chỉ thế này mà thôi.

Đúng là làm liều, bảo đao của sư nương, hung binh thần khí, phàm nhân như y, lấy tư cách gì.

1 đao kia sử ra, địa oanh lôi kích, thật không ngờ bản thân mình có thể sử ra 1 đao như vậy, cũng nhờ trong tay có thần binh, 1 chiêu kia y mới dám dụng đến, thật muốn cho sư phụ thấy.

Nhưng đúng như sư nương nói, thịt nát xương tan a, thật không biết sau này còn cầm đao nổi không, nhỡ mà thành phế nhân, đúng là hại người hại mình.

Sư nương bỏ ra ngoài, có khi đi tìm thuốc, sư nương thân thể không tốt, giờ lại khiến sư nương vì y mà nhọc công, nếu sau này thành phế nhân thật, y tự làm tự chịu, cũng không lụy đến sư nương.

Trong lúc đỗ khắc nằm mơ nói mộng, tự vấn bản thân, y không biết vì y, trong thành giương cung bạt kiếm.

Thành loạn, quân đội tiếp quản, binh sĩ hành luật, chính là luật thép, tuy có xung đột, nhưng không ai dám làm càn, vậy mà có kẻ dùng địa lôi trong thành, khinh thường luật pháp, trên đường phố bây giờ dày đặc binh lính, lùng sục khắp nơi.

Người đông tất loạn, quan binh không dễ chọc, nhưng hắc đạo không nói lí, va chạm đánh nhau không tránh khỏi, 1 đao kia của đỗ khắc, đúng là kích động lòng người. người dạ thành vì y mà tuốt đao, cao thủ vì y mà sôi sục, chiến hỏa sau 1 đêm kia tưởng chừng lắng xuống, nhờ 1 đao của y, lại nhen nhóm thắp lên.

Khắp nơi loạn ẩu, sư nương chắp tay sau lưng, bước chậm trên đường, không gấp không vội, trên mặt thêm 1 cái mặt nạ trắng bạch, cũng là tiện tay lấy ven đường.

Binh sĩ đi qua, tiểu binh tiến lên xét hỏi, thủ đội kéo tay ngăn, vội vã chạy đi, sư nương nghiêng mình tránh, cao thủ từ xa đánh đến, thấy bóng dáng sư nương, đổi hướng phi hành, quay đầu bỏ đi. dưới lớp mặt nạ, sư nương mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên, đã đến nơi muốn đến, không ngờ hôm trước hôm sau, lại đến đây 2 lần.

Mạc uy nằm trên giường ấm, hiệp hội y học lớn nhất thành tứ xuyên, nơi dành cho thế gia lắm tiền nhiều của, sau biến cố ở đạo tràng, hắn tuy thương thế không quá nặng, vẫn tránh mặt ở đây, gia tộc sợ hắn gây loạn, chẳng khác nào giam lỏng.

Mặc dù không đến nỗi thành người vải như đỗ khắc, nhưng cũng là quấn băng đầy đầu, đang nhai xương gà răng rắc, lòng đầy oán hận.

Trách thân thì ít, oán người thì nhiều, mạc uy đang chờ ra khỏi chỗ chết tiệt này, làm sau xử lí tên ngạo mạn kia, lần trước lật thuyền trong mương, là do hắn nóng vội, lần này chuẩn bị mà đến, để xem xương cốt ngươi thế nào cứng rắn.

Tiếng cửa sau lưng hắn bật mở, mở cũng không báo, hắn ngoái đầu nhìn, nữ nhân trong bộ công vụ rất bình thường, trên mặt lại thêm cái mặt nạ trắng bạch, đang khoanh tay dựa cửa nhìn hắn.

Bọn thủ vệ giá áo túi cơm, bộ chết sạch rồi hay sao, để người lạ muốn vào là vào, hắn híp mắt nhìn nữ nhân xa lạ, bỏ đùi gà xuống, tiện tay với lấy súng năng lượng để bên cạnh, cho đến khi nhìn thấy vật trong tay nữ nhân kia, cả người cứng ngắc.

Trong tay sư nương nhiều thêm 1 chiếc nhẫn, kim loại sáng trắng, khảm 1 viên hắc thạch, vật nhỏ bất phàm, viên đá tỏa ra hắc khí nhàn nhạt, như có như không, mạc uy nhìn thấy, lòng phát lạnh.

“đại nhân, là người của ngũ môn ?”

“ngươi biết làm gì”

Nói chuyện thế này, đến đây làm khó dễ, mạc gia tuy chỉ là gia tộc nhỏ, ở thành tứ xuyên cũng là địa đầu, hắn trước giờ gây chuyện, cũng nhìn rồi mới làm, đã bao giờ đắc tội đến ngũ đại gia tộc, nghĩ nát óc cũng không ra.

Sư nương đứng yên không nói gì, vân vê chiếc nhẫn trong tay, lòng mạc uy gấp đến không thở nổi, nhưng đại nhân vật không nóng không lạnh, hắn dù suốt ruột phát điên, cũng không dám phát ra tiếng.

Chờ cho đến khi mạc uy gấp đến mắt sắp lồi ra, sư nương lười biếng lấy trong người ra 1 khối lệnh bài, ném đến trước mặt hắn, mạc uy chau mày, thời nào rồi còn tín vật với lệnh bài, ngũ đại tộc gì chứ, giả thần giả quỷ.

Hắn cầm khối lệnh bài lên, nhìn gia huy mà kinh ngạc, nữ nhân hách dịch kia, là người của hội đồng trưởng hội đồng liên minh, long triều thiên.

Là cỡ nào thân thích, lệnh bài gia nhẫn đều đưa, đây là tín vật bất ly, mạc uy nghiến răng, bản thân mình cuối cùng là gây ra cái đại họa gì.

“đỗ khắc kia, ngươi không được động vào”

“là y, chỉ là tên lưu manh mạt hạng”

Sư nương hừ lạnh, mạc uy biết mình lỡ lời, nửa câu sau nuốt vào, sư nương đưa tay lên vách tường, tiện tay vuốt xuống, 5 ngón tay rạch lên bức tường rắn chắc 5 đường rãnh, phát ra tiếng răng rắc.

Mạc uy nhìn mà ớn lạnh, bất giác đưa tay sờ cổ, miệng mồm khô khốc,

“người muốn thế nào ?”

“cái này phải hỏi ngươi, mạc gia qua được đêm nay hay không, ngươi nói xem”

Lời nói ra, quả thật tuyệt tình, mạc uy cắn bờ môi rướm máu, thế gia tàn khốc, hắn từ đó mà lớn lên, sống trong nhung lụa, nhưng mà hiểu rõ.

Mạc uy run rẩy cầm lấy con dao nhỏ đặt trên bàn, ánh mắt tàn độc, cuối cùng cắn răng cắt xuống, tay phải hắn máu chảy đầm đìa, đau đến tái xanh, vẫn còn có thể cầm bát mà ăn, nhưng cả đời không thể luyện súng nữa.

“chưa đủ”

Lời nói lạnh lẽo, như tử thần bên tai, không cho hắn chần chừ, không đợi hắn suy nghĩ, bức người bức đến tận cùng, mạc uy đau đến mụ đầu, tròng mắt đỏ ngầu, hung hăng cắt xuống, dòng máu tươi từ chân phải phụt ra, máu bắn văng lên mặt hắn, giữ được chân, nhưng phế 1 đời.

“chưa đủ”

Độc ác nhất lòng dạ nữ nhân, hắn đau khổ nhìn kẻ kia muốn rách mắt, mạc uy giờ chỉ còn nửa cái mạng, còn chưa đủ.

“ta đã là phế nhân, còn muốn thế nào ?”

“những kẻ đi cùng ngươi”

“chúng chẳng biết gì, chỉ làm theo mà thôi, đừng bức người quá đáng”

“bức ngươi, là ngươi lựa chọn”

Nữ nhân đến nhìn cũng không nhìn, mở cửa bước ra, bỏ lại mạc uy gục người, nói đến lời kia, đã muốn bán đứng đám mạc phiêu phiêu luôn rồi, còn phải do đích thân xử lí. hắn làm người tàn độc, nhưng cũng thật hèn nhát, mạc uy nổi điên đập vào máy liên lạc, gào lên,

“người đâu, cái con mẹ nó, thiếu gia chảy máu sắp chết rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.