Phong tiễn

Chương 31 : 31




30.

Đỗ khắc nhìn đạo tràng tan hoang, miệng mồm méo xẹo.

Đạo tràng của sư phụ, vừa cũ vừa nát, gió mưa đã lung lay muốn đổ, trong tay sư phụ, còn trụ được bao năm, qua tay y chưa bao lâu, đã nhà đổ tường nát.

Đổ 1 mảng tường vây, xập 1 dãy nhà phụ, cũng may nhà chính còn không sứt mẻ gì, nếu không lúc sư nương về biết ăn nói làm sao.

“ngươi dùng địa lôi, còn dùng gần như vậy ?”

Vừa nhắc sư nương, sư nương về đến, dáng người mệt mỏi tựa vào khung cửa, tay xách theo túi lớn túi nhỏ, trừng mắt nhìn y.

“không nhịn được”

“lí do ?”

“không thể nói”

Sư nương liếc y 1 cái, ném túi lớn túi nhỏ cho y, bước chân sư nương, phập phù vô lực, dáng không ngay, thở không đều, đúng là thương thế không nhẹ, y nhìn vào đống túi giấy trong tay, đều là thuốc y nhìn không hiểu, nồng nặc mùi dược tễ.

“sư nương, người mang thương tích, nếu có việc, cứ bảo đệ tử đi là được”

Y lo lắng mà nhìn sư nương, đi ra ngoài 1 chút đã mệt như vậy, sư nương trong mắt y, vô cùng cường đại, thật không thể ngờ, lại thấy dáng vẻ người yếu đuối. như sư phụ năm đó, bình thường khỏe mạnh là vậy, nói bệnh là bệnh, bệnh 1 lần, không tỉnh được.

“không chết được”

“sư nương, lời này không được nói”

Đỗ khắc nhăn mặt, thiếu niên mới mười mấy tuổi, già dặn hơn người, hốc hác xanh xao, dáng vẻ tiều tụy, sư nương bị thương, y đúng là lo lắng gần chết. y thủ hộ ngày đêm, sư nương ngủ tỉnh, đêm ra cửa, thấy bóng y ôm đao ngồi đó, dáng lưng đơn bạc.

“a khắc, ta đói rồi, làm gì ngon ngon ăn đi”

Sư nương nhìn y, mắt trong như nước, 1 tiếng a khắc kia, lòng y nhũn xuống. đỗ khắc vuốt mặt, xoay người vào bếp, sư nương nhắc mới để ý, đúng là đói đến bủn rủn tay chân rồi.

Đỗ khắc bày 1 mâm mười mấy món, những món mà y cho là ngon, vừa bổ vừa quý, mỗi lần đi hoang dã về, y đều bày 1 mâm như thế này mời sư phụ. sư phụ bảo y hoang phí, lần nào cũng tiếc rẻ mà cố ăn cho hết. sư nương ăn không hết nổi, ai oán nhìn y.

“ngươi làm nhiều như vậy ?”

“sư nương ăn nhiều 1 chút”

“ăn không nổi”

Sư nương lắc đầu, đúng là ăn không nổi, bụng dạ sư nương nhỏ, không phải dạng quái vật hình người như đỗ khắc, cuối cùng vì tiếc của, vẫn là y liếm bát mà ăn hết. sư nương nâng chén trà trong tay, ngồi ngắm y ăn như hùm hổ.

“đao của ngươi gãy rồi”

“là đao của sư phụ”

“liêm thanh đến cả đao, cũng không cho nổi ngươi 1 thanh tử tế”

“sư phụ cả đời vất vả, đệ tử học nghệ không tinh, còn chưa báo đáp được gì”

“ngụy biện”

Sư nương trừng mắt, đỗ khắc không nói gì, vẫn cắm mặt mà ăn, sư phụ với y, người dưng nước lã, truyền thụ 1 thân công phu. nhưng sư nương mắng phải, sư phụ nhiều lần thở dài, sư đồ nghèo, không để lại cho y được cái gì, chỉ 1 thanh đao cũ, với y mà nói, quý như vàng, đao gãy, đến giờ đỗ khắc vẫn còn tiếc.

Sư nương không nói gì đứng lên, nghĩ sư nương giận, cứ nhắc đến sư phụ mình lại cứng đầu như thế, làm sư nương phật lòng, còn chưa biết làm thế nào, 2 thanh đao đã cắm trước mặt.

“chọn 1 đi, tặng cho ngươi”

“hả, nhưng đao này, đệ tử sao có thể ?”

“không muốn ?”

đỗ khắc há hốc mồm, sao lại không muốn chứ, vật bất phàm như vậy, lần đầu thấy đao của sư nương, đỗ khắc ấn tượng cực sâu. thanh đao thân liền 1 mảnh, vừa chắc vừa rắn, sắc bén vô cùng, toàn thân đen tuyền, hoa văn gợn sóng uốn lượn, rãnh hẹp dọc đao, đúng là trân bảo trên đời, với người luyện đao như đỗ khắc, mỗi lần thấy nó là nuốt nước bọt ừng ực.

Hắc kim luyện đao, không biết là vật liệu gì, tỏa ra hắc khí nhàn nhạt quấn đao, hơn nữa còn có thế hấp thu năng lượng, chém ra sóng đao hung mãnh, bá đạo tuyệt luân, vật như vậy, chỉ sợ có 1 trên đời, sư nương đem ra tặng y, không phải là muốn đòi mạng y sao.

Đỗ khắc hít sâu 1 hơi, khí vào đầy phế, đầu óc thanh tỉnh, y nhấc đao bước ra sân võ, sư nương mỉm cười, bảo y chọn 1, y lại chọn đúng 1 thanh như vậy, nói người chọn đao, chứ không phải là đao chọn người đi, đúng là duyên phận.

Y lẳng lặng đứng, ánh trăng đổ bón g lên người y lành lạnh, nhưng tâm y nóng rực, đao lạnh trong tay cháy bỏng. nó cảm nhận thấy đấu ý của y mà rung lên nhè nhẹ, nhịp tim đập hòa nhịp đao reo, hắc khí tỏa ra như hòa cùng khí sát, đao nặng lòng sâu, như hòa cùng 1 thể, đỗ khắc thầm than, đúng là đao tốt.

Từng thế đao trong đầu hiện ra, đao dẫn người theo, mắt y nhắm nghiền, mỗi chiêu mỗi thức tung ra, lưỡi đao phá không, sóng đao sàn sạt.

Đao sắc trong tay, nặng tựa ngàn cân, gân xanh đầy đầu, người đổ mồ hôi, mặt y đỏ bừng, y vung đao càng lúc càng vất vả, đao trong tay càng ngày càng nặng.

Liêm gia đao pháp, trong tay sư nương, 1 đao trảm ra, thế đao chưa dứt, trảm sau đã đến, trảm đao liên miên, thế đao vô tận, bao nhiêu đao chém cùng 1 nơi, tụ về 1 chỗ, đao như thủy triều, phá địa trảm thiên.

Nhưng đỗ khắc sử ra lại khác, đao pháp của y, chỉ có 1 chữ mạnh.

Đao y không nhanh, người ta chém ra bao nhiêu đao, y nhấc 1 đao gian nan vất vả, thế đao đơn giản, nhưng lực đao vô cùng. Đao ngưng thành thực, chiêu trước chưa tan, chiêu sau đã đến, đao sau mạnh hơn đao trước, nặng tựa ngàn cân.

Đỗ khắc cả người run rẩy, đau đớn buốt thân, cơ nhục trên cánh tay xoắn vặn, xé toạc làn da, cả tay phải y giờ chỉ còn huyết nhục, máu tươi đỏ thẫm, y nghiến chặt răng, đao càng siết chặt, cố chấp không buông.

Y không biết mình đã chém được mấy đao, nhưng chắc chắn đã vượt cực hạn bản thân. đau đớn càng kích phát hung tính y điên cuồng, càng đau càng tỉnh, y cảm giác kẻ vung đao kia không phải là mình, bản thân y đau mình quặn xiết, còn kẻ kia sảng khoái minh đao.

Máu y rỏ xuống, hắc đao như có linh tính, tham lam nuốt lấy, cuối cùng nảy sinh biến hóa, hắc vụ trên đao càng lúc càng đậm, bao phủ thân hình y vào đó, chướng khí theo lỗ chân lông, chui vào người y.

Sư nương lạnh lùng nhìn y, đao đặt ngang người, 2 tay ép xuống, đao trong tay rung lên từng chặp, thân đã nhiều lần muốn động, cuối cùng dằn lại được.

Tiểu tử đột phá rồi, liêm gia luyện thể tầng thứ 10, cổ đồng, cả liên minh này, giờ đánh ngang tay y, chẳng có mấy người, sư nương lắc đầu, đỗ khắc mới bao nhiêu tuổi, oán khí y quá lớn, oán người, oán chính mình, cuối cùng giao đao cho y, không biết là phúc hay họa.

“đây là cái đao pháp gì, thời nay, còn có kẻ luyện đao thành như vậy ?”

“không biết”

Hắc y nhân mặt đeo 1 cái mặt nạ màu trắng hoa văn uốn lượn trang nhã, khạc ra 1 bãi, chống cằm rung đùi, nhìn nữ nhân áo xanh đeo 1 cái mặt nạ hoa lan, đang vò đầu bứt tai, mỉm cười đắc ý.

2 người bọn họ đi tản bộ trong thành, đột nhiên cảm thấy trong thành 1 nơi không gian khuấy động, cứ nghĩ có cao thủ động thân, tò mò tìm đến, hóa ra chỉ là 1 thiếu niên, có điều, thiếu niên luyện đao, áp khí bức người.

Hắn nhìn thiếu niên mà thầm than, trẻ tuổi tài cao a, mặc dù đeo mặt nạ đen che mặt, nhưng rõ ràng là 1 cái thiếu niên trổ mã, đúng là lợi hại, hắn nắm chặt tay, ngăn bản thân xung động mà lao lên, mặt mũi vặn vẹo, không biết là hưng phấn hay ghen tị.

Lắc đầu cười khổ, quay nhìn xung quanh, đạo tràng cũ nát, tứ bề cao thủ vây đầy, đêm đó đánh nhau, mới biết trong thành, ngọa hổ tàng long, bây giờ gần như tất cả cao thủ đêm đó đều ở đây.

Nhiều người như vậy, lặng lẽ vây xem, nhìn họ bàn tay mở ra nắm chặt, họ cũng đang kìm nén giống hắn, chẳng hiểu sao, bật cười thành tiếng.

“ngươi cười cái gì ?”

Nữ nhân áo xanh quay lại trừng mắt, lại nhìn thiếu niên xoa tay,

“lên không ?”

“ngươi muốn chết, cứ việc, lão tử còn ham cái mạng già”

“ngươi còn chưa tới 30, lão tử cái gì ?”

“hơn ngươi là được”

“ngươi . . .”

“ngươi vội làm gì, thiên hạ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thiếu gì cơ hội.

Ngươi nhìn 1 đám ngồi trên mái nhà như con ếch kia không, chúng còn không muốn hơn ngươi, nhưng dưới kia có cao thủ áp trận, chính là nữ nhân đang đả tọa ôm đao kia, ngươi mà xuống, là chết chắc”

“chỉ là cái xú nữ nhân, nhiều người như vậy, sợ cái gì”

“nói càn, muốn kéo lão tử chết cùng, người không nhận, cũng phải nhận ra đao, kia là vương, vương của dạ thành”

“chính là nàng ta, đêm đó . . .”

“khuấy động càn khôn”

Hắn lời như rít qua kẽ răng, nữ nhân áo xanh sợ hãi ngồi phịch xuống, đêm đó người dạ thành như hóa điên, cuồng loạn chém giết, đến sáng ra, xác người đầy nội, để lại ám ảnh trong lòng nàng ta sâu sắc. lần đầu tiên xuất môn, lâm vào chiến trường, còn sống đã cầu may, nữ nhân kia, 1 diệt hơn 800 người a, thật đáng sợ.

Bên ngoài nguy cơ tứ phía, đỗ khắc bên trong mắt còn chưa mở, tình thế của y khó đến không ngờ.

Trong đầu y 1 mớ hỗn độn, chiến trường đêm hỗn loạn đó tái hiện trong tâm trí y, đêm đó y đi tìm sư nương, 1 trường chém giết, địch ta bất phân, kẻ nào xông về phía mình, đều là địch.

Y chém giết với người, đánh đến từ đêm đến rạng, cuối cùng tìm được sư nương về.

Cảm giác như sức lực của mình đang trôi dần, cạn trơ tới đáy, toàn thân y đau nhức, như có hàng ngàn hàng vạn thứ gì đó chui vào người y, ngàn trùng cắn xé máu thịt y, đau đến muốn ngất đi, nhưng càng đau càng tỉnh, rõ ràng kiệt lực, vẫn cố sức vung đao.

Đao tỏa ra năng lượng, lưỡi đao quấn theo khí lưu, không gian xung quanh y vặn xoắn, ngạt khí bức người, hình thành vòng xoáy, đỗ khắc cảm thấy mình như bắt được gì đó, cơ thể y nương theo, cơ bắp toàn thân vặn vẹo biến dạng, như lò xo bị nén, 1 thân ảnh mơ hồ không rõ hiện ra trong tâm trí, y mở bừng mắt, nương theo bóng người đó mà chém ra, 1 đao bung ra toàn bộ.

Đoạn hồn trảm, đoạn hồn liệp sát.

Đỗ khắc mới chém được mười mấy đao, đến đao cuối cùng, sóng đao xé không vút lên, rạch ngang trời đêm tứ xuyên, như vết sẹo chìm vào biển mây, trời đêm dậy sấm, sóng năng lượng liên miên không dứt, chớp nổ đinh tai.

“thiên địa dị tượng, đùa hay thật vậy”

“dị tượng cái gì, sóng năng mà thôi”

Hắc y nhân mặt nạ trắng bĩu môi, nha đầu xuất môn, sự đời chưa trải, hắn phải ở đây trông trẻ, thật phiền người.

Mồm nói cứng, 1 đao kia chém ra hắn cũng giật mình, suýt nữa thì thân động, không chỉ hắn, mọi người xung quanh đều đứng dậy cả rồi.

Nơi thành nhỏ sinh ra quái vật, không biết là phúc hay họa.

“về thôi”

“sợ rồi sao, “lão tử”, rùa rụt cổ”

“ngươi thấy cả đống chớp sáng đang lóe lên phía dưới kia không, trong ngõ, trong ngách tối, đó là đao năng lượng của người dạ thành đang tiềm phục, muốn chết, cứ ở lại”

“chúng ta sớm muộn với dạ thành là địch, đêm đó chẳng phải là đánh 1 trận rồi”

“trận đó với chúng ta mà nói, chỉ là trợ chiến, giờ có vương ở đây, nha đầu ngươi muốn liều”

Nữ nhân cắn răng tiếc rẻ, nhưng không thể không phục, cao thủ vây quanh chớp mắt đã tản đi, sức không bằng người, không thể không cúi đầu, trước khi đi, ngoái đầu nhìn lại, mặt nạ tuyền 1 màu đen, nhớ rõ không quên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.