Phong tiễn

Chương 29 : 29




28.

Trịnh nghi nhìn đỗ khắc bị lột trần, cả người nằm sấp, mặt không biểu tình, quét máy kiểm tra rà tới ra lui mấy lần, miệng tấm tắc khen lạ.

Bạn học này thân thể tuy không tính là cường tráng, nhưng khỏe mạnh dẻo dai gấp mấy lần người thường. bó cơ vặn xoắn, thân thế đàn hồi, lực đạo phi thường, nếu như thêm mình đồng da dắt, há chăng là thành siêu nhân luôn rồi, đúng là lần đầu mới gặp.

Tuy lạ thì có lạ, cũng không quá ngạc nhiên, thiên địa rộng lớn, người đông chủng nhiều. ví như người dạ thành, hay người xa tộc, người hắc lâm, người bạch lâm, còn có người xích tộc mắt đỏ tóc đỏ, đều so với nhân loại khỏe mạnh hơn nhiều.

Nhưng bạn học này nhìn kiểu gì cũng là nhân loại, sao lại khỏe mạnh khác thường. hay là con lai, theo lí thuyết mà nói, con lai khác tộc sinh ra, vượt trội khác thường. nhưng trên thực tế, con lai giữa tộc khác và nhân loại, sinh ra yểu mệnh chết sớm, không thì cũng chỉ như nhân loại, bình thường mà thôi, như đỗ khắc mà nói, đúng là đột biến.

Mải mê suy nghĩ, tay trịnh nghi vô thức cứ rà lên rà xuống tấm lưng đỗ khắc, đến khi y chịu hết nổi, tằng hắng 1 cái, trịnh nghi đỏ mặt lóng ngóng, tiếc rẻ mà thu tay về.

“bạn học này, thân thể của cậu rất khỏe, quá sức mà thôi, không có chuyện gì”

Chức nghiệm chuyên tu, trịnh nghi tay quen mắt nhanh, ân cần chu đáo, miệng thầm rủa bản thân. cô là y sĩ, thân thể nam nữ nhìn tới nhìn lui không biết bao nhiêu lần, người đẹp người xấu coi như nhẵn mặt, đỗ khắc còn thua xa mới được gọi nam thần, đúng là lần đầu cô thất thố. do cô có sở thích nghiên cứu dị tộc, thấy lạ một chút là quên trời đất, đúng là mất mặt.

Đỗ khắc hoài nghi liếc nhìn cô, thấy ánh mắt cô như hổ đói. bà cô này lúc nãy bàn tay vuốt sắc như muốn xẻo của mình 1 miếng thịt vậy, thật là đáng sợ, y nhìn bảng tên trên ngực cô, rặn cười,

“vậy cô trịnh, nếu còn không có việc gì thì . . .”

“đừng có gọi trịnh trọng thế, tôi hơn cậu 2 khóa, ở đây phụ việc thôi. cậu phi thường khỏe mạnh, nhưng đã vào đây rồi thì thủ tục phải đầy đủ, tôi cho cậu kiểm tra xong, xong thì đi, hy vọng cậu không chê tôi chưa tốt nghiệp, y vụ yếu kém”

Trịnh nghi tuôn 1 hàng, đầu óc đỗ khắc nghe muốn quay vòng, mình khỏe rồi mình muốn đi cũng không được sao, sao phiền quá vậy.

Cô hỏi hồ sơ y tế, đỗ khắc bảo không có. y là cô nhi lang thang đầu đường xó chợ, tiền đâu mà đi khám nọ lui, trời cao ưu ái, từ bé đến giờ khỏe mạnh, chưa từng xộ khám. 2 năm trước là bị người ta đánh gần chết, là đầu tiên thảm như vậy, nhưng sư phụ mát tay, cứu y từ cõi chết trở về.

Trịnh nghi lần thứ 2 há hốc trong ngày, có người sống mười mấy năm trên đời, mà ngoài danh tính lí lịch đăng kí ra, hồ sơ y tế cũng không có, như cô năm nay mới 18, từ bé đến giờ bệnh tật liên miên, nhà cô cho cô đi luôn y học, sau này tự lo lấy thân.

Nhìn khuôn mặt tỉnh rụi của đỗ khắc, có cảm giác bị người nhạo báng, tên sống chui như ngươi, chắc trăm phần làm người không sạch. trịnh nghi ý cười càng sâu, dẫn y đi kiểm tra, khổ cho thiếu niên đỗ khắc ngây thơ, vừa chuốc họa vào thân mà không biết.

Để xem ngươi làm thế nào thoát được ma trảo của ta, trịnh nghi híp mắt, quyết định thử toàn diện đỗ khắc, vật luyện thế này, đi đâu mà tìm, là ngươi tự dâng đến cửa, đừng trách ta.

khuôn mặt nhỏ nhắn hiền lành đột nhiên sa sầm, ánh mắt trong như nước giờ âm trầm đáng sợ, đỗ khắc cảm thấy lông tóc trên người dựng ngược. trước mặt y là 1 hàng sa máy móc đủ hình thù quái dị, bảng điện tử chớp nháy không ngừng, đang yên lành ở phòng y dược, nữ nhân đáng sợ kia tự nhiên dẫn y vào đây, muốn làm gì.

“kiểm tra là kiểm tra cái gì, tôi thấy hình như mình hồi phục rồi, không cần . . . “

“tôi biết cậu khỏe mạnh hơn người, nhưng có 1 số người, ngoài mặt thì không có vấn đề gì, ẩn bên trong, nguy cơ tiềm tàng. cậu chắc cũng thấy bản thân mình sức lực hơn người, thậm chí là hơn rất nhiều lần, không thắc mắc ?”

Từng câu từng chữ như móc vào lòng, khơi gợi tò mò của đỗ khắc, y đúng là có chút thắc mắc bản thân. y chẳng biết cha mẹ mình là ai, bản thân mình từ đâu đến, từ nhỏ y đã sống cùng lũ lưu manh trong thành, được lưu manh nuôi lớn, cứ thế lớn lên thành lưu manh.

Đám lưu manh nuôi y, đi tranh địa bàn bị người ta đánh tan nát, bỏ thành mà đi, bỏ 1 mình y lại. y vất vưởng qua ngày, trong thành có nơi cứu tế cứu bần, y ở đó học trộm chữ nghĩa, nhưng không ở lại được lâu, dù sao nơi đó không sạch sẽ. cứ thế lăn lộn ngoài đường, kết cục giống như đám người xưa, lại thành lưu manh tranh địa bàn, bị đánh.

Đỗ khắc biết mình số khổ, cũng không than thân trách phận, trời cao có mắt, cho y gặp được sư phụ, ngày hôm đó y quỳ dưới chân sư phụ, dập đầu 3 cái, nhận thầy nhận cha.

Cũng không phải là không vướng mắc, đi hỏi sư phụ, sư phụ bảo đồ đệ ngươi sinh ra từ đá, là cực phẩm nhân gian, cha mẹ cái gì, đỗ khắc cười, không hỏi nữa.

“kiểm tra thế nào ?”

“nói cậu cũng không biết, cứ để tôi hướng dẫn, cậu làm theo là được”

Thấy cá đã cắn câu, trịnh nghi cười hắc hắc, bắt đầu từng bước 1.

Kiểm tra thể chất, sức lực, sức bật, độ đàn hồi, độ dẻo dai, trịnh nghi cố tình thử cực hạn của y. đỗ khắc 1 bên đổ mồ hôi phì phò, trịnh nghi ở màn hình đọc thông số, cười tươi, thật khủng bố, đúng là cỗ máy hình người.

Kiểm tra toàn diện, lấy máu, thử gen, cái gì làm được, đều làm hết cả, cuối cùng kết quả, không biết.

“không biết là làm sao ?”

Đỗ khắc mệt đến thở không ra hơi, bao nhiêu máy móc ở đây, đều cày tới cày lui trên người y mấy lần, nhục hình tra tấn, cuối cùng 1 câu không biết là phủi sạch. y phải kìm nén lắm mới không xung động xông lên bóp chết nữ nhân kia cho hả giận.

“không biết là không biết, dữ liệu của ngươi, cái nào cũng không khớp, nói thẳng ra là đột biến đi, là chủng người mới đó. nên tự hào đi, ngươi là phát minh lịch sử của ta, người như ngươi gần như không có cực hạn, hay nói khác, chính là không ngừng biến hóa, ha ha, ngươi là của ta, của ta”

Trịnh nghi khoa chân múa tay, mồm văng nước bọt, mắt sáng quắc nhìn đỗ khắc như nhìn quái vậy lốt người, chỉ hận không thể tống y vào kho đông lạnh, từ từ nghiên cứu.

Nữ nhân này đúng là đồ điên, ba hoa khoác lác, đỗ khắc lắc đầu, tưởng có 1 câu trả lời, cuối cùng cái gì cũng không có, y đến nản, khoác áo ra ngoài.

“đứng lại, ngươi muốn đi đâu ?”

Trịnh nghi mắt long sòng sọc, nhảy ra trước mặt, dang 2 tay chặn cửa, tròng mắt đỏ ké, người đã vào trạng thái này, gần như không màng lí lẽ, nói không ra cái chuyện gì. y thở dài, trẻ tuổi xinh đẹp thế này, tiền đồ sáng lạng, tiếc là bị điên. đỗ khắc vung tay chặt nhẹ 1 cái, trịnh nghi há mồm ngất đi, y liếc cũng không thèm liếc, nghênh ngang rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.