Phong tiễn

Chương 28 : 28




27.

Bọn mạc uy dai như đỉa, đỗ khắc đuổi cũng không được. y vào lớp phi hành, phi hành tự học, toàn bộ đều là phòng phi hành, bình thường chẳng có mấy ai, giờ thành loạn người đông đột xuất, đám học sinh bình thường lười biếng, giờ ùn ùn kéo nhau đi luyện phi hành.

Đỗ khắc chờ 1 lúc, mới có phòng trống, trước cửa đã có 5 6 người chờ sẵn, đỗ khắc nhanh chân lẻn đến bên cạnh, tay khẽ đưa ra, điểm liền mấy huyệt, mấy học sinh này đang chuyện nói cười, tự nhiên cả người cứng ngắc, không động không đậy, đỗ khắc gật đầu hài lòng, chưa lụt nghề a, cứ thế mà bước vào.

Bình thường đỗ khắc cũng không làm càn, nhưng để sư nương ở nhà 1 mình không yên, sư nương mình mang thương tích, y làm nhanh rồi về.

Y bước vào quá gấp, quên đến người trong bước ra, nhưng y chưa kịp tránh, người ta đã lách mình tránh trước, bước chân khẽ đảo 1 cái, vụt qua người đỗ khắc, gió cũng không động.

Đỗ khắc lòng nảy 1 cái, cao thủ, y không dám ngoái nhìn, chỉ liếc mắc, cao không hơn y, thân hình nhỏ nhắn, đồng phục xanh nhạt học viện mới cứng, mà quan trọng, trên mặt còn đeo 1 cái mặt nạ, nửa trắng nửa đen, thập phần quái dị.

“lại đeo mặt nạ, ra vẻ thần bí cái gì”

“dạo này có trào lưu mặt nạ a, ra đường 10 người 9 người đeo, nhìn mà thấy gớm”

“người ta sinh ra xấu xí, nên mới cần che mặt”

Đám mạc uy đứng chặn đường, buông lời chế giễu, mạc uy nhìn thoáng qua cái mặt nạ màu đen của đỗ khắc, thấy y nhìn về phía này, đứng ra đẩy đám người nép ra, nhường 1 lối đi cho người lạ. hắn nhìn đỗ khắc gật đầu cười, có việc tại thân, không muốn phật lòng, dù sao đỗ khắc cũng mang mặt nạ, vẻ giảo hoạt giấu vào đáy mắt.

sau lớp mặt nạ, đỗ khắc cũng cười nhạt, dưới cổ chân kẻ kia gồ lên, là 2 thanh trủy thủ, đám mạc uy muốn chết, y sẽ không ngăn, còn chưa thân đến thế, vẻ giảo hoạt kia, để xem cuối cùng là muốn làm gì.

Đám người như mạc uy, đi hoang dã cũng gặp nhiều, bình thường người ta có chủ ý với mình, mình đợi người ta ra tay trước là mình dở. đỗ khắc sẽ không đợi đến đêm đi ngủ chờ người ta cắt cổ mình, tiên thủ hạ vi cường. nhưng đây là thành trấn, không phải hoang dã, y đã bao lần nhắc mình như thế. hơn nữa giờ bên cạnh y còn có sư nương, không thể làm càn, y đè nén xung động xuống, khép mắt quay đầu, bước vào phòng huấn luyện.

Bước vào rồi, nhìn thấy 1 hàng con số, miệng y há hốc, điểm số tối đa tất cả các mục, kết luận, phi hành suất xắc.

Hiển nhiên là của kẻ mới vào, điểm số cao thế này, lần đầu gặp, đã đứng nhất bảng xếp hạng phi hành học viện. đỗ khắc chật vật lắm mới vào hạng 10 người, đừng tưởng y ở hoang dã có chút thực lực mà tự tin, thể hiện mới biết trời cao đất dày. phi hành của đỗ khắc hoàn toàn tự luyện, so với phi hành bài bản, thiếu sót cơ sở rất nhiều, với người khác là lí luận suông, với đỗ khắc, là 1 chữ bẻ đôi còn không biết, sư phụ đao pháp thì rành rẽ, nhưng công nghệ thì mù tịt. đỗ khắc ôm phi hành khí ra hoang dã, cứ bay đập mặt vào cây, tự rút ra bài học mà thôi.

Giờ vào học viện, có sách có vở, bài bản đàng hoàng, còn có ghi hình cao thủ làm gương, đỗ khắc mới vỡ nhiều thứ mình không hiểu, tỉ như sư nương phi hành, cưỡi gió cưỡi mây, chính là đệ nhất cao thủ.

Phi hành chính là ngự khí, không phải cứ đâm đầu vào. tuy cơ sở đỗ khắc không vững, nhưng kinh nghiệm có thừa, lại thêm thể chất kinh người, không ngại khó ngại khổ, y luyện 1 thời gian, từ lúc chật vật làm quen, đến giờ đã lọt hạng 10 học viện. có chút đắc ý, trong mắt y, những học viên này con nhà khá giả, có tư chất có bài bản hơn mình nhiều, bản thân so người thua sút, không thiên phú không trình độ, ngoi lên được đúng là cầu may.

Nhưng cái số y là số con rệp, vừa lên hạng 10, đắc ý chưa lâu, xuất hiện cao thủ từ đâu ra, người ta hạng nhất thì thôi đi, y thì té hạng, đúng là mủi lòng. Đỗ khắc cắn răng, hiếu thắng dâng lên, y mặt dày mò danh lịch phi hành của người ta, xem ngươi thế nào lợi hại.

Không xem thì thôi, xem rồi, bàn tay nắm chặt. phi hành chiến đấu, môi trường tương tác mô phỏng nội thành chiến trường, cấp độ giả lập 100 phần trăm.

100 phần trăm, tức là nếu bị đánh trúng, đau như đánh thật, đỗ khắc trước giờ còn chưa dám đẩy lên mức cao nhất, 70 80 là cùng.

Phục thì phục, chịu thua thì không. y thiết lập mô phỏng phi hành giống hệt đối phương, chiến trường nội thành, chính là chiến trường khốc liệt nhất. rất ít người dám dùng làm bài tập, lại chấp nhận thương vong, dù trúng thương không chết, nhưng đau đớn tột cùng.

Khởi động dã nhân bay vào chiến trường, đấu y mà y mặc chỉ là đấu y học viện, tuy không phải đấu y chiến đấu, nhưng là đồ tốt, còn dã nhân, chính là trân phẩm, nếu không làm được, mặt mũi nào về nhìn sư nương.

Nhớ tới sư nương, 1 loạt động tác tránh né kia, không sao quên được. y xem rất nhiều ghi hình cao thủ, rất ít người làm được động tác như sư nương, thậm chí có những động tác không ai làm được. đỗ khắc nghĩ không phải vì chúng khó, mà là vì gánh nặng lên thân thể cực lớn, không thể làm liều.

Đỗ khắc ỷ mình cốt đột dã nhân, mô phỏng mà làm theo, môi trường luyện tập tốt nhất, há chẳng phải nội thành chiến đấu. độ khó tối đa, y trong chiến trường tung hoành ngang dọc, bay đến quên mình. bởi vì chỉ tập phi hành né tránh, bỏ qua công kích, trong hoàn cảnh mưa bom bão đạn, hỏa lực đầy trời rợp đất, phải phi hành mà xuyên qua.

Đỗ khắc cuối cùng cũng xuyên qua, y nằm vật trên đất, không bò dậy nổi, mặt mày xanh lét, hơi thở phì phò, vừa mệt vừa đau. vì bắt giống người ta, y không bật phòng hộ, dùng thân máu thịt mà hứng đòn, tuy có đấu y che bớt, nhưng đau đến sưng mình mẩy, còn may không bị đánh thành đầu heo.

Đau đến suýt ngất đi, nhưng bây giờ đến 1 ngón tay cũng không động đậy được, y chỉ đánh nằm gục trên đất, cố sức hít thở. trâu bò như y mà thế này, còn người ta thong dong bước ra, cam bái hạ phong.

Giám thị nhìn qua màn hình, thấy y nằm im bất động, tưởng y ngất xỉu, vội vàng hô to gọi nhỏ chạy đến. náo loạn 1 hồi, đỗ khắc được khiêng đến phòng y dược, bị người ta lột trần, người kiểm tra cho y lại là 1 nữ nhân, y xấu hổ đến đỏ bừng, cũng may trên mặt còn có mặt nạ, đúng là cảm tạ sư nương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.