Phong tiễn

Chương 18 : Chương 18




17.

“ngươi đánh gãy tay mạnh đông ?”

“là lỡ tay”

Đỗ khắc thành thật cúi đầu, nghe sư nương chất vấn.

Y vốn định giấu đi không nói, từ sau lúc đánh người y đã không dám đến đó học nữa, mà học viện cũng có lớp phi hành, học ở đâu cũng như nhau, lặng lẽ đăng kí là được.

Nhưng sư nương bôn ba vất vả nuôi y ăn học. sư nương làm thủ thư ở thư viện thành phố, dù là thư viện công lớn nhất thành, lương bổng bèo bọt. nhìn sư nương mặc váy bó chân, áo rịn mồ hôi, khí thần mệt mỏi mỗi lần về nhà, thấy mà đau lòng.

Số kim ngân lúc trước sư nương tiêu trên người y, có lẽ là của sư nương tích cóp bao năm, có nhiều cũng lẽ đã dùng hết cho đỗ khắc. sư nương 1 lời cũng không nói, chỉ có đỗ khắc cảm động đến rơi nước mắt. trước mặt sư nương, ruột để ngoài da.

“sư nương dùng trà”

đỗ khắc dâng trà nguội, sư nương dù mệt mỏi, dáng dùng trà vẫn rất đúng mực, chỉ là sư nương hẳn mặc váy bó chân không quen, đôi chân thon dài cứ đảo trái đảo phải mất tự nhiên. sư nương có lẽ là tiểu thư khuê các, đến cái đạo tràng nát chịu khổ sở, lòng đỗ khắc cứ lấn cấn.

“đánh như thế nào ?”

Đỗ khắc chồm hổm châm trà, uống trà nhai bánh rang đậu. trước đi hoang dã về, y cũng cùng sư phụ đối trà như thế này. Trà nhạt uống ngon, y kể, sư phụ nghe, chỉ điểm vài câu, đúng ít sai nhiều. sư phụ không quen hoang dã, đỗ khắc nghe ít hiểu nhiều, nghe lòng sư phụ quan tâm, vậy là đủ.

Sư nương nghe, không chỉ điểm, nhưng nghe rất cẩn thận, từ tốn nhấp trà, cho đến khi đỗ khắc kể xong, chén trà cũng buông xuống.

“may cho ngươi là hắn không dùng đấu y, nếu không ngươi rất thảm”

“đệ tử quả thật may mắn”

Sư nương chỉ ngay trọng điểm, đỗ khắc mỉm cười. người ta là giáo quan, y thủ thắng đã là may mắn, đánh trên đất bằng, tay không mà đánh, không dùng đấu y, coi như đã chấp 1 nửa người.

“cởi đồ ra”

“hả ?”

“để ta xem thân thể ngươi”

“sư nương, nam nữ thụ . . .”

“cởi”

Đỗ khắc im lặng cởi đồ, chỉ cởi cái áo ngoài, phía dưới giữ nguyên, mặt vô biểu tình, chính khí lẫm liệt, sư nương thấy mà phì cười.

Y đứng như trời trồng, nhắm tịt mắt. sư nương đi vòng bên cạnh, thỉnh thoảng lại sờ nắn da thịt y. sờ chỗ này, nắn chỗ kia, tay sư nương cứng như cái kềm sắt, mấy chỗ nắn vào đau rát, đỗ khắc nghĩ chắc tím da đỏ thịt cả rồi. sư nương à người là nữ nhân, tuy có chút không dịu dàng, nhưng tay còn chẳng mềm mại, rắn như vuốt hổ làm sao được.

Đỗ khắc bị nắn đến rêm mình, cắn răng không rên. Không biết sư nương làm gì, y cảm giác kinh mạch khai thông, lỗ chân lông mở ra hết, mồ hôi đầm đìa, cả người toát lên khói trắng nhàn nhạt.

y mở mắt, sư nương cũng đang đổ mồ hôi, khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt mê ly. đỗ khắc nhắm mắt lại, luyện đao tâm, trong đầu đếm 108 thế đao, đếm đến 1 nửa thì sư nương dừng lại, y cũng dừng.

“đã xem thường tiểu tử ngươi rồi, cho dù dùng đấu y, nếu sinh tử đấu, mạnh đông chắc chắn sẽ vong mạng dưới đao của ngươi”

Không chết dưới tay, mà vong mạng dưới đao. Sư nương chỉ thấy y luyện đao, chưa từng thấy y chém người, lại quả quyết như vậy. sư nương trước giờ chê nhiều hơn khen, đỗ khắc có chút thụ sủng nhược kinh, miệng ngây ngô cười.

“đi, dạy ngươi bộc phá sơn”

“sư nương, không phải nói học chưa được sao ?”

“ngươi bây giờ miễn cưỡng có thể dùng, chỉ không được lạm dụng”

“tại sao ?”

“thịt nát xương tan”

Sư nương lại dọa , đỗ khắc vất lời sau đầu. y chờ lâu lắm rồi, cái thủ pháp kia quá lợi hại, học nó sau này hoang thú đánh 1 chiêu là vỡ đầu, y hào hứng chạy theo sư nương ra sân luyện, miệng cười thầm.

Cho đến khi lãnh hội chiêu pháp, mới biết thế nào địa ngục nhân gian.

Bộc phá sơn, không khó học. là 1 loại võ kĩ kì lạ, vận dụng sự xoắn vặn của cơ nhục cánh tay, cơ bắp xoắn vặn vào nhau, lúc bung ra đạt thành lực lớn, đẩy không khí về phía trước, gây nổ mạnh, lực lớn, sức tàn phá càng lớn.

Không chỉ cánh tay, đôi chân, cơ lưng, ngón chân, ngón tay, đều có thể súc lực, tuy vậy, tung lực cánh tay là dễ nhất, súc lực thành quyền, duỗi tay thành trảm, phá khí vỡ không, nói dễ, làm lại khó.

Ưu điểm là nó có thể đánh xuyên đấu y, sư nương nói cao thủ có thể cách không giết người, nhưng nhược điểm rất rõ, chỉ có thể phát huy cự li gần, càng gần càng mạnh. Vậy nên mới là thủ pháp phòng thân, với đỗ khắc chuyên quyền cận chiến mà nói, là vớ được chí bảo.

Đỗ khắc đứng giữa sân cát, trầm người xuống tấn. chân cắm xuống đất, nhất mạch chi thổ, nhất nhân chi đao, rèn khổ rèn sắt, bắt đầu thô thiển thực hiện từng động tác, sư nương mô phỏng 1 lần, y cố nhớ mà làm theo

Thiên phú nhìn qua là biết, sư nương làm rất dễ dàng, đến đỗ khắc, đau đến run rẩy. cảm giác cơ bắp vặn vẹo, co rút, đau đến rút gân giát xương, mỗi lần phục chiêu, gân cốt, cơ nhục toàn thân như được cạo qua 1 lần, chẳng khác nhục hình tra tấn là bao.

Luyện suốt mấy canh, đến trời tối trăng treo, đỗ khắc đứng đã đứng không nổi nữa, nằm sấp trên đất tận hưởng đau đớn, cơ bắp toàn thân tê liệt, trải qua luyện ngục, lấy khổ làm sướng, đúng là hại thân.

Y nằm cứ nằm, rên rỉ đau đớn, sư nương nhấm trà, cũng không thèm quản y. sư nương máu lạnh vô tình, đỗ khắc nằm trên đất, miệng ngậm cát, cơ thể đến động 1 ngón tay còn không nổi, không trở được mình. chỉ đành trừng mắt nhìn sư nương bỏ cái bánh rang đậu cuối cùng vào miệng, phủi tay đi về phía y.

“đứng dậy, đừng làm bộ nữa”

Sư nương vỗ lên người y vài cái, mỗi lần vỗ lại nhói 1 cái, cảm giác như điện giật, người y nhẹ hẫng, vẫn còn rất đau, nhưng vẫn chật vật đứng lên được. thân hình y chao đảo nghiêng ngả, ánh mắt thất thần. nhìn sư nương cầu cứu, sư nương thương xót, sư phụ vẫn nói, dục tốc bất đạt, sư nương làm việc vất vả, vẫn nên nghỉ ngơi sớm mới tốt.

“đối luyện tay đôi, vẫn là sở trường của ngươi đi, xem ngươi lợi hại”

“hả ?”

“không sao, ta sẽ nương tay”

“sư nương, chết người đó”

“nhiều lời”

Sư nương nói xong thì ra tay, bộc phá sơn 1 quyền đấm ra. đỗ khắc tuy đã mệt lử, vẫn ép thân động. liều chết cầu sinh, trong 1 thoáng, y vẫn có thể bộc phát 1 lần, cảm giác so với lần đấu với mạnh đông, dường như có tiến bộ, nhưng đối thủ lần này là sư nương, kết cục không nghĩ cũng biết.

Đỗ khắc tiếp được 2 chiêu, bị đánh cho cả người xoay vòng, người nện lên đất, mặt dập vào cát, hôn mê bất tỉnh.

Nhìn y mắt nhắm nghiền, cả người lấm bẩn, nằm im trên đất, sư nương nhìn y, có chút thất thần.

Ngồi xuống bên cạnh y, bàn tay trước như cái vuốt sắt, bây giờ mềm mại phủi đất bám trên mặt y, tiện tay xoa đầu y 1 cái, lại vô ý rụt tay về, khuôn mặt băng sương, thoáng mỉm cười.

“tiểu tử ngươi đánh bậy đánh bạ, lại đánh trúng rồi, thế cục đã loạn, càng thêm loạn.

Ta chỉ có thể dạy ngươi lợi hại, còn trong loạn thế vùng vẫy thế nào, là sống hay chết, chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi, đừng làm ta thất vọng.

Không cầu ngươi bản lĩnh hơn người, chỉ cầu ngươi, a la ma sát, bình an sống sót”

Đứng dậy vươn vai, sư nương chắp tay sau lưng, bước ra ngoài. Đệ tử đã đánh trận đầu, thân là sư phụ, cái gì nên làm thì làm, cũng đã quá lâu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.