Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 11: Đăng sát. Tứ đại môn thần




"Các người làm gì thế?" Người đàn ông trừng mắt tức giận gào lên.

"Giả vờ không nghe thấy đi." Tôi nói với Trương sư phụ hai người: "Bốn thứ này là mấy con đoản mệnh quỷ sắp chết. Hai người dương khí yếu. Đừng nói gì với bọn chúng, cũng đừng đến gần."

Trương sư phụ hai người thất kinh, tròng mắt như rớt ra, không dám nhìn về phía cửa nhưng vẫn vô thức liếc liếc.

"Ngươi ăn nói vớ vẩn gì vậy?” bốn hán tử đồng thanh hét lên giận dữ, ồn ào vây quanh chúng tôi, chuẩn bị ra tay.

"Thật xui xẻo!" Tôi cau mày nhìn bốn người, "Mặc dày như vậy có tác dụng gì?"

"Ngươi... ngươi nói cái gì?" Bốn người nghe được lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Mấy người mặc dày như vậy mà vẫn run lẩy bẩy còn gì!" Tôi thản nhiên tiếp lời.

"Ngươi... làm sao ngươi biết? Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?" người dẫn đầu ngạc nhiên hỏi.

Tôi tặc lưỡi: “Ta đã nói các ngươi là những con đoản mệnh quỷ sắp chết, các ngươi không hiểu tiếng người sao?”

"Vớ vẩn..." Người đàn ông tức giận sừng sộ, nhưng chỉ nói được nửa câu lại nuốt trở lại, nghẹn cả nửa ngày mới dịu giọng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Ngươi... ngươi là ai?"

"Quay về chuẩn bị hậu sự đi thôi." Tôi nhìn họ lắc đầu, rồi ra hiệu Trương sư phụ và Dương đại thúc cùng đi vào trong.

Bốn hán tử muốn ngăn cản, nhưng mới chỉ di chuyển một bước lại có chút sợ hãi.

Trong khi bọ họ do dự, chúng tôi đã vượt qua đại môn màu đỏ.

“Vẫn là Tiểu Lâm lão bản có biện pháp dọa bốn người kia ngây ra.” Trương sư phụ suýt xoa chạy theo sau.

“Tôi không lừa bọn họ.” Tôi chăm chú quan sát cách bố trí sân viên, thản nhiên trả lời.

Ngôi nhà nhìn bên ngoài không có gì nổi bật nhưng bên trong lại ẩn chứa càn khôn, rất điển hình cho phong cách cổ điển Trung Quốc, có ao sen, hòn non bộ và hành lang dài trong sân. Nếu chỉ như vậy cũng không có gì khác thường. Điều làm tôi ngạc nhiên là ngôi nhà này bố cục Phong Thủy đặc biệt được xem trọng, chú trọng đến từng chi tiết, hiển nhiên là được bậc thầy Phong Thủy sắp xếp cẩn thận.

"A?" Trương sư phụ và Dương đại thúc kêu lên kinh hãi: "Vậy bốn người bọn họ thật sự sẽ chết!" Hai người hoảng sợ đến mức thanh âm cũng không khống chế được.

"Đứng lại!" Đột nhiên thấy một âm thanh hô hào đuổi theo phía sau, người đàn ông trước trước cửa lúc này đã hùng hục chạy tới.

"Ngươi muốn làm gì vậy?" Trương sư phụ hai người giật mình.

Người đàn ông chỉ liếc nhìn họ một cái, rồi chạy đến trước mặt tôi, do dự hỏi: "Mày... mày vừa nói bọn tao sắp chết rồi. Rốt cục chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Tôi chẳng buồn để ý chuyển thân rời đi, Trương sư phụ hai người cũng hoang mang đi theo.

"Chờ một chút!"

Hán tử đuổi theo, cố gắng nở một nụ cười thân thiện, cúi người dẫn đường: “Hôm nay trong nhà xảy ra chuyện, chúng tôi được ông chủ Lưu mời đến duy trì bảo an, tất cả những người không liên quan đều không được phép vào, chúng tôi không cố xung đột với cậu." Trong khi nói, ngữ điệu của hán tử đã thay đổi, liên tục cúi đầu.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tôi hỏi với giọng ậm ừ.

"Cụ thể chúng tôi cũng không biết, nghe nói... nghe nói trong nhà gần đây có chút bất ổn." Người đàn ông hạ giọng nói nhỏ.

“Bất ổn là có ý gì?” Trương sư phụ kinh ngạc, “Có thứ gì không sạch sẽ sao?”

Người đàn ông nhăn mặt nói: "Cái này...có lẽ là như vậy. Lưu tiên sinh đã mời đại sư phụ đến, chuẩn bị lập đàn tế lễ ở nội viện. Chúng tôi ở ngoài canh chặt cửa."

"Ngôi nhà này là của Tào gia, sao có thể xảy ra chuyện? Ngươi không nhầm chứ?" Trương sư phụ sửng sốt.

"Còn không phải sao." Người đàn ông gãi đầu, "Nhưng chúng tôi chỉ cầm tiền làm việc, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lưu tiên sinh đặc biệt dặn dò chuyện này không được phép truyền ra ngoài."

"Đúng vậy." Trương sư phụ gật đầu, "Dù sao đây cũng là nhà của Tào gia, nếu như truyền ra ngoài, đối với Tào gia sẽ có ảnh hưởng không tốt."

Tôi cười mỉa mai, hỏi: “Tào gia, sao không thể ngừng gây rắc rối chứ?”

"Đúng vậy, đúng vậy dù sao rừng rậm rộng lớn chim chóc gì cũng đều có." Trương sư đồng ý.

Người đàn ông lo lắng đến nỗi trán toát mồ hôi lạnh: “Vậy cậu vừa nói bốn người chúng tôi đoản mệnh, có phải vì… vì rắc rối trong căn nhà này?”

Vừa nói đại hán vừa vỗ đùi nói: “Thực là quá tà môn rồi. Bốn người chúng tôi là người luyện võ, hỏa khí vượng, cởi trần giữa mùa đông cũng không thành vấn đề, nhưng mới ngồi ở đây nửa ngày, đã lạnh đến đông cứng cả người, toàn thân run lẩy bẩy."

“Run lẩy bẩy tính là gì, rất nhanh mấy người sẽ không phải run nữa.” Tôi dừng lại bên ao sen, nhặt một hòn đá dưới đất ném vào.

Chỉ nghe một tiếng bụp mạnh dội lại, mặt nước tối tăm tung tóe một trận bọt nước, gợn sóng lan tỏa ra xung quanh.

"Cái gì... cái gì mà không run nữa? Là không có vấn đề gì nữa à?" người đàn ông ngập ngừng hỏi.

Tôi liếc nhìn anh ta và nói: “Người chết còn run được à?”

"Cậu...đừng dọa tôi!" Người đàn ông mặt mũi trắng bệch, hai mắt kinh hoảng như sắp khóc.

"Dọa các người làm gì?” Tôi nhìn chằm chằm mặt nước, “Không phải chính anh nói trong nhà có thứ không sạch sẽ sao? Ngoài cổng có quỷ đi ra, bốn người đã ở đó rất lâu như vậy mà thất khiếu còn chứ chảy máu. Tôi thấy rất ngạc nhiên đấy.”

"Tôi...một trong những người huynh đệ của tôi vừa bị...chảy máu mũi." Giọng người đàn ông run rẩy.

"Ồ, thế là sắp bắt đầu rồi. Mấy người đợi thêm chút nữa đi." Tôi lại ném thêm vài viên đá rồi đi chậm rãi quanh ao sen, quan sát những gợn sóng trên mặt nước.

"Thế này...thật không thể chờ thêm được a. Chúng tôi còn chưa muốn chết. Xin cậu chỉ cho chúng tôi một đường sống với!" Người đàn ông quỳ sụp xuống van xin, giọng nói thê lương tuyệt vọng, "Chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức. Như thế có bảo mệnh được không?"

"Có thể."

"Thật sao?" Người đàn ông vui mừng khôn xiết, định quay người chạy về phía cổng, "Vậy tôi sẽ bảo các huynh đệ rời đi ngay!"

“Đi đi, có thể sống thêm hai ngày nữa.” Tôi ậm ừ.

Chỉ nghe từng trận tiếng nước bắn tung tóe, người đàn ông ngã ngồi xuống đất ngồi, lồm cồm bò dậy: “Xin cậu, cứu bốn anh em chúng tôi với, chúng tôi cũng chỉ muốn kiếm miếng cơm thôi.”

Tôi chẳng thèm để ý đến người đàn ông đang khóc lóc van vỉ nữa, gọi Trương sư phụ và Dương đại thúc tiếp tục bước vào bên trong.“Để tôi dẫn đường cho cậu, để tôi dẫn đường cho cậu!” Người đàn ông hấp tấp lao tới, đi trước mặt chúng tôi.

Đi chưa được bao lâu thì có một nhóm người vội vã đi về phía tôi.

“Dương lão ca, là thông gia nhà huynh!” Trương sư nhắc nhở, sau đó chỉ vào một bà lão dẫn đầu giới thiệu với tôi: “Đó là mẹ của Lưu Hạo.”

Đoàn người vốn đang vội vã đi ra ngoài, nghe Trương sư phụ nói câu này, Lưu mẫu liếc liếc nhìn chúng tôi.

"Các người là ai?” Mẹ Lưu dừng lại, cau mày hỏi.

“Bà thông gia, là tôi đây.” Dương thúc vội vàng bước tới chào hỏi.

Mẹ Lưu nhìn chằm chằm Dương đại thúc, một lúc lâu mới nhận ra là ai, cau mày nói: “Ông đến đây làm gì?”

"Tôi đến gặp Tú Ngọc. Mẹ con bé bị bệnh..." Dương đại thúc giải thích.

Mẹ Lưu hoàn toàn không thèm nghe lời giải thích của Dương đại thúc, trừng mắt nhìn với người đàn ông nói: “Con trai ta tìm các người đến canh cửa, ngươi đang làm cái trò gì vậy?"

"Con mẹ nhà các người, muốn tự thân bảo vệ, lão tử đây không làm nữa!" Người đàn ông cũng nhướng mày, hung hãn hét lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.