Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 10: Tào gia lão trạch, quỷ khí ngút trời




Sau khi nghe Dương đại thúc kể xong, tôi đã đoán ra được đại khái tiền căn hậu quả của sự việc. Nhưng trong đó lại có một số chỗ không hợp lý.Nói cách khác, cho dù mối quan hệ của Dương Tú Ngọc với nhà ngoại đã phai nhạt sau khi gả vào nhà họ Lưu, nhưng cũng không đến nỗi gả đi ba năm không trở về nhà mẹ đẻ một lần thậm chí không thèm ngó ngàng đến mẹ ruột bệnh nặng.

"Đúng rồi, Dương lão ca, không phải chị dâu thường xuyên gặp ác mộng sao? Anh nói với Tiểu Lâm lão bản, để cậu ấy xem xét cho." Trương sư phụ nhắc nhở.

"Được, được." Dương đại thúc liên tục gật đầu, "Chuyện là thế này. Kể từ khi Tú Ngọc gả vào nhà họ Lưu, vợ tôi thường xuyên gặp ác mộng. Bà ấy mơ thấy Tú Ngọc toàn thân đầy máu, cứ đứng ở đầu giường khóc lóc kêu đau, mỗi lần như vậy vợ tôi lại giật mình choàng tỉnh sợ hãi òa khóc không cách nào ngủ lại được nữa”.

“Đã mơ bao nhiêu lần rồi?” tôi hỏi.

"Tôi không nhớ rõ bao nhiêu lần, nhưng cứ ba bốn ngày lại mơ một lần, lần nào cũng như vậy." Dương đại thúc nói.

Lòng tôi thắt lại: “Chính xác thì bắt đầu từ khi nào?”

Người ta vẫn nói, ngày nghĩ sao đêm mơ vậy. Nếu chỉ thỉnh thoảng gặp ác mộng, mơ về con gái mình thì cũng là bình thường, nhưng suốt ba năm liên tục lặp lại một giấc mơ thì đó không phải là ngẫu nhiên nữa rồi.

Tục ngữ có câu, mẫu tử liền tâm nên đây có lẽ là một điềm báo chẳng lành gì đó.

"Có lẽ... là ba tháng sau khi Tú Ngọc gả vào Lưu gia, đúng vậy, là khoảng đó." Dương đại thúc lẩm nhẩm tính toán.

Tôi lại hỏi hiện tại có còn mơ thấy không.

"Gần đây thì không. Hình như... từ hơn hai tháng trước, đã không còn mơ thấy nữa." Dương đại thúc nói.

Thấy tôi im lặng, Dương đại thúc càng lo lắng: "Cậu... cậu có biết chuyện gì đang xảy ra không? Có phải con gái của tôi... con gái của tôi, nó..."

"Cái này cũng không đại biểu chuyện gì, tốt nhất vẫn là tới Lưu gia nhìn xem." Tôi nhỏ giọng trấn an.

"Vậy... cậu có thể tới Lưu gia cùng tôi được không? Tôi nghe lão Trương nói trong ngành cậu rất lợi hại, sự tình Lưu gia chúng tôi xem không hiểu, nhưng cậu nhất định có thể nhìn ra được." Dương đại thúc kích động lắp bắp.

"Được thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đã, sau đó cùng đến nhà Lưu." Tôi gật đầu cười đồng ý.

"Cảm ơn, cảm ơn!" Dương đại thúc nghẹn ngào, run rẩy lấy ra một cuốn sổ ngân hàng, "Đây là tất cả số tiền mà nhà chúng tôi có, tôi biết chắc chắn không đủ, cậu cho tôi nợ, sau này sẽ từ từ trả, cậu xem có được không."

Tôi đẩy lại cuốn sổ ngân hàng vào tay Dương đại thúc, mỉm cười nói: “Vốn dĩ tôi cũng định đến nhà họ Lưu, chỉ là thuận đường thôi, không thì chút nữa ăn cơm chú trả tiền đi?”

"A?" Dương đại thúc nghe xong thì sửng sốt.

Trương sư phụ vỗ vỗ vai, cười nói: "Sao còn ngây ra đó? Chúng ta nhanh tìm chỗ ăn cơm, tôi và Tiểu Lâm lão bản đã sớm đói rồi!"

"Được được được, tôi không quen thuộc Mai Thành, lão Trương, anh tìm chỗ nào tốt một chút đi." Dương đại thúc vội vàng nói.

Sau khi chúng tôi ngồi yên ổn, Trương sư phụ nhấn ga xe chạy dọc đường. "Đúng rồi, Tiểu Lâm lão bản, cậu đến Lưu gia có việc sao?" Trương sư phụ hỏi.

“Ừ, có chút chuyện nhỏ thôi.” Tôi mỉm cười nói, chăm chú nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.

Xem ra tôi và Lưu Hạo đúng là có duyên phận vậy thì cho hắn mặt mũi dùng để khai đao đi.

Chúng tôi tìm được một chỗ khá tao nhã, sau khi gọi mấy món cơm canh nhẹ nhàng tôi cũng không khách khí ăn uống no đủ, có thực mới vực được đạo mà. Xong xuôi thì lấy xe hướng thẳng nhà họ Lưu xuất phát.

Vốn tưởng Lưu Hạo sống gần đây, nhưng Trương sư phụ lại lái xe thẳng ra ngoại ô thành phố.

"Tôi nghe nói Lưu gia hiện đang ở trong một một ngôi nhà cổ của Tào gia. Bởi vì Lưu Hạo có năng lực lại vô cùng chăm chỉ nên Tào gia đã thưởng cho hắn ngôi nhà cổ này. Nơi đó rất đáng tiền đấy." Trương sư phụ hâm mộ nói.

“Đúng là đại tài khí thô mà.” Tôi mỉm cười nói.

"Còn không phải sao? Tào gia bây giờ đã không còn như xưa nữa rồi, giá trị căn nhà cổ chúng ta có làm cả đời cũng không kiếm đủ, nhưng đối với Tào gia, đó chỉ là giọt nước trong xô mà thôi." Trương sư phụ thở dài.

Tôi thấy Dương đại thúc ngồi đó ngơ ngác, liền cười hỏi: "Chú Dương, bình thường Tú Ngọc thích làm gì?"

"Tú Ngọc à, trước đây nó thích làm nhiều việc lắm, nhưng sau khi em trai mất tích... ai, nó thường làm chỉ có một việc, đó là ra ngoài hỏi thăm tin tức của em trai..." Dương đại thúc sâu lắng thở dài.

Xe chạy thêm được khoảng nửa tiếng Trương sư phụ dừng xe, nói “Ngay phía trước rồi.”

Chúng tôi xuống xe ngẩng đầu nhìn sang bên đường, một ngôi nhà lớn đứng sừng sững đứng đó, tường trắng gạch đen, kiến trúc theo phong cách rất cổ kính, chắc hẳn đã được truyền thừa rất nhiều năm. Trước cửa có hai con sư tử đá, đứng nhe răng múa vuốt mạnh mẽ, uy nghi. Trái phải hai bên bày hai chiếc ghế băng dài, bốn người đàn ông lưng hùm vai gấu khuôn mặt dữ tợn đứng nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm xung quanh. Bọn họ mặc quần áo dày dặn kín mít, mặc dù bây giờ đang là mùa thu nhưng nhiệt độ cũng không quá thấp, vậy mà cả bốn đều quấn ống tay áo quần chặt chẽ xem ra cũng hơi kỳ quái.

"Bốn người này là ai?" Trương sư phụ ngạc nhiên thốt lên.

“Trước đây chưa gặp qua...” Tôi nghi ngờ liếc mắt sang.

Trương sư phụ lắc đầu, "Không có, trước kia chỉ có một lão đầu trông cửa, tôi biết lão."

"Các người tìm ai?"

Chúng tôi đứng trươc cửa căn nhà, một người trong số họ đã hét lên. Giọng nói rất to, ngữ điệu không mấy thiện cảm, Dương đại thúc giật mình, run rẩy lắp bắp: "Tôi... tôi đang tìm con gái. Đây là nhà của con gái tôi..."

"Sao lại tìm con gái? Hôm nay đóng cửa không tiếp khách!" Người đàn ông xua tay ra hiệu cho chúng tôi mau rời đi.

Trương sư phụ vội vàng tiến lên: "Vị tiểu huynh đệ này, đây là nhà của Lưu Hạo tiên sinh sao?"

"Đương nhiên." Người đàn ông trợn mắt nói.

"Vậy thì đúng rồi." Trương sư phụ tủm tỉm cười chỉ vào Dương đại thúc, "Vị này là Lưu Hạo tiên sinh nhạc phụ."

“Nhạc phụ?” Người đàn ông trừng mắt nhìn anh, “Ông không nói nhảm đấy chứ?”

"Chuyện này làm sao có thể nói nhảm? Huynh đệ các vị mới tới đúng không, không biết cũng là bình thường. Nếu không làm phiền vào hỏi giúp chúng tôi một chút?" Trương sư phụ đã đi rất nhiều nơi tiếp xúc với rất nhiều người nên câu tứ nói năng rất rõ ràng.

Người đàn ông nhìn Dương đại thúc, lạnh lùng nói: “Ngay cả là bố vợ thì hôm nay cũng không tiếp khách.”

"Chuyện... chuyện gì đã xảy ra vậy?" Trương sư phụ sửng sốt hỏi.

"Cút cút cút, sao mà nói lắm thế?" Người đàn ông sốt ruột xua tay, đẩy Trương sư phụ và Dương đại thúc lùi lại phía sau.

Dương đại thúc hấp tấp cầu xin: "Tôi đến thăm gặp con gái. Cậu giúp tôi vào báo một tiếng, chúng tôi chờ ở ngoài này."

“Nghe không hiểu tiếng người à?” Mặt người đàn ông tối sầm lại. Ba người ngồi trên ghế cũng đứng dậy, lăm lăm nhìn chúng tôi.

Trương sư phụ và Dương đại thúc sợ hãi lùi lại, lảo đảo suýt ngã. Tôi đỡ phía sau cả hai trầm mặt nói: "Đừng nói chuyện với mấy người này nữa mau hướng vào cửa nhổ vài ngụm nước miếng đi!"

"A?" Trương sư phụ cùng Dương đại thúc nhất thời sửng sốt. Có điều, Trương sư phụ cũng không nhiều lời, nhanh chóng hướng về phía đại môn phi phi phi nhổ ra ba lần, Dương đại thúc nhìn thấy cũng vội vàng làm theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.