NGƯỜI ĐƯA CƠM

Chương 2




4.

Tôi cho rằng bản thân mình hiểu lầm, bèn hỏi: “Cô nói đến nhà cô ngủ là…”

Cô ấy không thèm nghĩ ngợi gì nói thẳng: “Cậu muốn làm gì đều được, đưa tiền cũng được, tôi lấy cũng không đắt, năm trăm tệ một đêm.”

Tôi biết là không đắt, tôi chưa từng ăn thịt lợn nhưng cũng từng thấy lợn chạy*, nghe nói mấy năm này ở qua đêm cũng đã mất một nghìn tệ rồi.

*Chưa từng ăn thịt lợn nhưng cũng từng thấy lợn chạy: Ngạn ngữ Trung Quốc, ý chỉ việc dù chưa từng trải qua nhưng cũng biết đại khái là thế nào.

Tôi dường như không nghĩ ngợi liền từ chối, cô ấy bĩu môi nói với tôi: “Đừng giả vờ đứng đắn nữa, đợt trước nhà tôi xảy ra chuyện, nên bây giờ trong nhà chỉ còn có một mình tôi, tôi muốn kiếm chút tiền để học đại học, chúng ta đều giống nhau cả thôi.”

Tôi không nhịn được, nói: “Vậy cô cũng không nhất thiết phải làm loại chuyện này chứ!”

Cô ấy có hơi mất kiên nhẫn, nói tôi không có tư cách dạy cô ấy làm người ra sao, sau đó liền quay người rời đi thẳng, còn nói nếu như tôi hối hận chỉ cần đến nhà cô ấy tìm cô ấy là được, có thế đợi đến khi tôi nhận tiền lương rồi thanh toán sau.

Cô gái từng khiến tôi mê mẩn đã trở thành người như thế này, khiến lòng tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tôi đi vào trong nhà, đặt giỏ trúc xuống như trước.

Hôm nay đến muộn hơn hôm trước, trời cũng đã tối đen. Sau khi tôi đặt giỏ tre xuống, trên tầng bỗng truyền tới giọng nói của người phụ nữ: “Ai đấy?”

Tôi đáp: “Đưa cơm đây, trời tối rồi, xin ở nhờ đây một đêm.”

Giọng nói kia lúc đầu hẵng ngập ngừng, sau đó lại nói: “Ồ, người đưa cơm còn phải ở hai ngày.”

Câu nói nghe giống như có chút không hài lòng với tôi vậy, tôi vốn muốn nói ngại quá nhưng lại nhớ đến lời dặn của ông nhà giàu, cuối cùng cũng không nói gì cả.

Tôi nằm trên hộp giấy, cửa ngôi nhà cổ cũng không đóng, nhìn thấy được ngôi nhà phía đối diện.

Cửa sổ của ngôi nhà phía đối diện đang mở, Hình Tuệ Na đứng ở bên cạnh cửa sổ, tay chống cằm.

Ánh trăng chiếu xuống người cô ấy, dịu dàng đến động lòng người, quai áo lỏng lẻo tuột khỏi vai cô ấy, cô ấy lười biếng không để ý đến, vô tình chạm phải ánh mắt của tôi, chúng tôi cứ vậy nhìn nhau. Cô ấy đột nhiên ngoắc ngoắc ngón tay với tôi, nhẹ nhàng vuốt ve bả vai mình.

Tôi nhắm mắt, cảm xúc khó chịu lại lần nữa dâng lên trong lòng.

Cho dù cô ấy từng s/ỉ nh/ục tôi thì tôi cũng không hy vọng cô ấy sẽ biến thành thế này.

Có người đàn ông nào có thể chấp nhận được loại chuyện này? Cô gái bản thân từng coi là quý giá nhất giờ đây lại cho phép bất kỳ người đàn ông nào leo lên giường mình chỉ với vài lạng bạc.

Đêm nay đã định sẵn là một đêm mất ngủ.

Tôi khép hờ cánh cửa lại, như vậy thì tôi sẽ không còn nhìn thấy Hình Tuệ Na nữa.

Tôi nhớ đến những chuyện rất lâu trước kia, cứ nghĩ ngợi mãi, không biết đã đến nửa đêm từ lúc nào.

Tiếng chuông của tháp đồng hồ ủy ban thôn dưới chân núi vang lên, tháp đồng hồ qua ba tiếng mới vang một lần.

Đã mười hai giờ đêm rồi.

Tôi quyết định không nghĩ nữa, mau chóng đi ngủ. Nhưng lúc này, phòng trong đột nhiên vang vọng âm thanh.

Đó là tiếng chiếc ghế bập bênh ép vào sàn gỗ, lắc lư, mọi âm thanh đều vang lên rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng này.

Là bé gái kia đang chơi sao?

Cũng đã mười hai giờ đêm rồi vẫn còn chưa ngủ, đứa trẻ này thật nghịch ngợm.

Tôi lờ đi âm thanh ồn ào của đứa trẻ, nhắm mắt lại cố gắng ngủ, nếu không ngày mai tôi sẽ không còn sức để làm việc nữa.

5.

Tiếng chiếc ghế bập bênh kéo dài rất lâu khiến tôi không thể yên tâm chìm vào giấc ngủ, không biết tôi đã trằn trọc bao lâu thì âm thanh đó cuối cùng cũng dừng lại.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, muốn mở mắt ra xem phòng trong đã yên tĩnh chưa, nhưng ngay khi tôi vừa mở mắt, một gương mặt trắng bệch đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt tôi, dọa tôi sợ chết khiếp.

Đó là một bé gái, nhìn trông chỉ năm sáu tuổi, đôi mắt cực to, trong màn đêm tối tăm u ám, chỉ có khuôn mặt nhưng lại rất trắng, thậm chí còn nhợt nhạt hơn bức tường mới sơn một chút, đôi môi trông như thiếu máu.

Cô bé đứng ở bên cạnh tôi, từ trên cao nhìn tôi. Có lẽ là cảm thấy thú vị, cô bé còn nhón đầu ngón chân, trông như một vũ công ba lê.

Tôi bị sự xuất hiện đột ngột của cô bé dọa sợ, vốn muốn nói gì đó nhưng lại nhớ đến lời ông nhà giàu từng dặn tôi, đến cùng tôi cũng không nói gì cả.

Bé gái nhìn tôi hồi lâu, dường như là cảm thấy nhàm chán nên đi ra ngoài cửa. Toàn bộ quá trình cô bé đều mô phỏng vũ công ba lê, vẫn luôn đi kiễng chân.

Tôi nghĩ như vậy không được, cô bé nhỏ như thế, bên ngoài lại tối om, sao có thể để một cô bé ra ngoài trong rừng sâu núi thẳm một mình được?

Vì vậy tôi bèn bật dậy, muốn ra đóng cửa lại, như vậy thì cô bé sẽ không ra ngoài được.

Nhưng khoảnh khắc tôi chuẩn bị đóng cửa, phía đối diện đột nhiên vang lên tiếng kêu của Hình Tuệ Na: “Đừng đóng cửa!”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, mới phát hiện đã qua khoảng thời gian lâu như thế, mà Hình Tuệ Na vẫn còn đứng bên cạnh cửa sổ nhìn tôi.

Cô ấy tràn đầy lo lắng, tỏ ra hi vọng tôi đừng đóng cửa.

Tôi có hơi bối rối, tôi đóng cửa hay không thì có liên quan gì đến cô ấy?

Ngay khi tôi còn đang ngẩn người suy nghĩ, không biết từ lúc nào bé gái đã đi đến đường núi, lúc này tôi vội muốn chết, vội vàng hét lớn một tiếng với bé gái ấy: “Quay lại!”

Đột nhiên.

Bé gái dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi.

Mà Hình Tuệ Na cũng đột nhiên đóng cửa sổ nhà mình lại, vừa rồi cô ấy còn chạm mắt với tôi, vậy mà lại ngay lập tức đóng cửa sổ rời đi sau khi tôi hét lên.

Bé gái nhìn chằm chằm lấy tôi, bỗng lên tiếng nói chuyện.

Thế nhưng khi cô bé nói chuyện lại không có mở miệng, đôi mắt to tròn kia nhìn chằm chằm tôi, tiếng nói chói tai trực tiếp phát ra khỏi cổ họng: “Ai đấy?”

Từ căn phòng tầng 2 bỗng nhiên truyền đến tiếng nói: “Người đưa cơm đó.”

Bé gái lắc đầu, giọng nói đột nhiên càng thêm chói tai: “Không phải người đưa cơm đâu.”

Đối với tôi mà nói thì cảnh tượng này cực kỳ ki/nh d/ị.

Có ai từng gặp người nào nói chuyện lại không mở miệng chưa?

Tôi sợ hãi lùi lại phía sau, thế nhưng lại bất ngờ đụng vào thứ gì đó.

Quay đầu lại nhìn, càng khiến tôi sợ hãi hơn cả.

Đó là một người phụ nữ, mặt trắng như trát đống phấn, cô ta tr/ợn tr/ừng mắt, con ngươi lại lật lên trên suốt, môi đỏ choét như máu. Cô ta đi một đôi giày thêu hoa xưa cũ, thắt sam vừa to vừa thô, lúc này cô ta đã đi về phía giỏ tre đựng cơm, quay lưng về phía tôi, khom lưng, mở giỏ tre ra.

Điều khiến người ta s/ởn g/ai ố/c chính là dù rằng cô ta quay lưng lại về phía tôi nhưng mặt của cô ta vẫn luôn hướng về phía tôi!

6.

Sau khi mở giỏ tre ra, người phụ nữ đột nhiên nói chuyện: “Người đưa cơm đó!”

Bé gái không biết đã xuất hiện bên cạnh tôi từ lúc nào, cô bé bước từng bước áp sát tôi: “Đã nói rồi, không phải người đưa cơm mà.”

Chạy!

Ở trong đầu tôi, bỗng nhiên chỉ còn lại một suy nghĩ này!

Tôi không dám ngoảnh đầu lại, sải rộng bước chân chạy ra ngoài, tiếng gió kêu hú vang vọng bên tai tôi, đợi đến khi chạy đến đường núi, tôi lại không biết nên chạy đi đâu.

Đường núi tối đen, dù sao thì mấy nơi kiểu này cũng không có đèn đường, phóng tầm mắt nhìn về phía trước thì chỉ có một khoảng v/ực th/ẳm tăm tối, nếu như không cẩn thận trượt chân, sẽ ngã khỏi bậc thang ngay lập tức, e là ngay cả mạng cũng chẳng còn.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cửa nhà Hình Tuệ Na đột nhiên mở ra.

Trong nhà Hình Tuệ Na không có đèn huỳnh quang, mà chỉ có đèn chân không tròn kiểu cũ, mờ tối.

Nhìn thấy có một con đường mở ra cho tôi, tôi không còn quan tâm được gì nữa, vội vã lao vào nhà Hình Tuệ Na, sau đó đóng mạnh cửa lại.

Sau khi đóng cửa, tôi thở dốc hít lấy không khí, chỉ cảm thấy trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài, hai chân mềm nhũn không còn sức lực, cuối cùng mệt mỏi ngồi xuống mặt đất.

Đây... đây rốt cuộc là chuyện gì?

Tôi cố gắng bò dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ tầng 1 nhìn ra bên ngoài, lại thấy cặp mẹ con kia vẫn đứng ở trước cửa, mắt luôn nhìn thẳng về phía tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn, muốn hỏi Hình Tuệ Na có biết chuyện gì không, thế nhưng lại không thấy tăm hơi Hình Tuệ Na đâu.

Vì vậy tôi lại nhìn về phía cặp mẹ con kia, kết quả lại ho/ảng h/ồn.

Vị trí của cặp mẹ con đó lại rất gần với chỗ tôi!

Vừa rồi, khoảng cách của chúng ước chường phải cách hơn năm mươi mét, rõ ràng là tôi chỉ quay đầu lại nhìn một cái mà thôi, hai giây ngắn ngủi như vậy, thế mà hai người họ lại tiến về phía trước hơn hai mươi mét!

Tôi có thể nhìn rõ mồn một mặt của hai người họ, đặc biệt là bộ quần áo sặc sỡ, đôi môi đỏ như máu bắt mắt dưới ánh trăng, khiến người ta không khỏi tê dại da đầu và ớn lạnh.

Mắt thấy cặp mẹ con kia cách tôi càng ngày càng gần, tôi biết nơi này không phải là nơi có thể ở lâu được nữa.

Nhưng chí ít tôi vẫn muốn gọi Hình Tuệ Na cùng chạy trốn, tôi cũng không biết đó rốt cuộc là thứ gì, lúc này trong đầu tôi đã có một suy đoán to gan, cặp mẹ con này vốn dĩ không phải người sống!

Nếu như Hình Tuệ Na bị thương thì phải làm sao?

Tôi vội vã gọi Hình Tuệ Na mấy lần, nhưng lại chẳng nhận được hồi âm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.