NGƯỜI ĐƯA CƠM

Chương 1




1.

Thời điểm tôi thi đỗ đại học, bởi vì bố dượng đối xử với tôi không tốt, không muốn bỏ tiền cho tôi đi học tiếp nên tôi không biết làm gì ngoài việc tự đi kiếm tiền.

Thế nhưng sức khỏe tôi yếu ớt nên đi làm thêm không có ai thuê, sau này có ông nhà giàu trong làng nghe nói tôi cần tiền gấp đã giới thiệu cho tôi một công việc.

Công việc thật sự rất đơn giản, chỉ là đưa cơm giúp ông ta.

Nói là đưa cơm, thực ra cũng kỳ lạ.

Bởi vì cơm này chỉ thật sự là cơm, một chút rau dưa cũng không có, được đựng trong hai bát, đưa đến một ngôi nhà cổ ở trên núi.

Thỉnh thoảng tôi cũng có đi qua ngôi nhà cổ đó, đó là một ngôi nhà gỗ truyền thống ở nông thôn, rất nhiều chỗ đã bị mục nát, gần như không nhận ra được dấu hiệu có người sống ở trong đó.

Công việc ông nhà giàu cho tôi chính là để hai bát cơm vào giỏ tre, rồi đưa đến ngôi nhà cổ là xong.

Ông ta còn đặc biệt đưa ra một số yêu cầu với tôi.

Một, bắt buộc xuất phát vào buổi chiều hàng ngày, khi lên đến núi vừa hay là buổi tối, sau đó ở trong ngôi nhà cổ một đêm, trời sáng hẵng quay về. Tuyệt đối không được rời khỏi ngôi nhà cổ trước khi trời sáng.

Hai, nếu như có người hỏi, chỉ được đáp đưa cơm đây, trời tối rồi, xin ở nhờ đây một đêm. Bất kể người khác nói gì làm gì, tôi cũng chỉ được trả lời câu này.

Ba, đi đưa cơm nhất định phải mặc quần áo ông nhà giàu đưa cho, không được mặc quần áo của mình.

Công việc đơn giản như thế, nhưng lương mỗi tháng lại lên đến một vạn tệ!

Hai tháng nghỉ hè, hoàn toàn đã đủ để tôi tiết kiệm được tiền học.

Tôi kể chuyện cho bạn bè nghe, bọn họ đều cảm thấy có hơi kỳ lạ, nói là thiên hạ này sẽ không có miếng bánh tự nhiên rơi xuống, dặn tôi cẩn thận đừng để bị l/ừa. Mẹ tôi cũng từng cố tình dặn tôi, bà ấy nói nếu như bị lừ/a thì đừng có quay về nhà, đừng có mang phiền phức đến cho người chồng hiện tại của bà ấy.

Tôi nói tôi nghèo kiết xác, người khác có thể lừ/a được gì ở tôi? Chuyện đến nước này chỉ cần có thể đi học, bảo tôi rửa đ/ít cho người khác cũng được luôn, chứ huống hồ gì làm chút chuyện này.

Buổi chiều ngày đầu tiên nhận việc, ông nhà giàu đã bảo tôi xuất phát.

Ông ta đưa cho tôi một bộ quần áo cũ, sau khi tôi mặc lên thì ngửi thấy có mùi nấm mốc, cũng không biết là quần áo cũ từ bao năm trước rồi.

Giỏ tre màu đỏ, cầm trên tay dính như hồ, còn phai màu, làm cả tay tôi đều đỏ hết lên.

Ông nhà giàu nói đây là giỏ tre mới, nên không tránh khỏi phai màu, bảo tôi đừng có lo lắng.

Đường núi có chút khó đi, nhưng đối với mấy người trẻ như tôi mà nói thì chẳng phải vấn đề to tát gì, đến được ngôi nhà cổ trên núi thì sắc trời đã tối rồi.

2.

Trong ngôi nhà cổ không có đèn, tôi nghi ngờ rằng bên trong vốn dĩ không có ai ở.

Sau khi đi vào, tôi đặt giỏ tre xuống đất, sau đó đi tìm nơi ở theo lời dặn.

Buổi tối nơi này tối om, giơ tay ra cũng không thấy được năm ngón tay, gió núi thổi vào ngôi nhà, luồn qua khe hở của ngôi nhà truyền tới âm thanh giống như tiếng khóc.

Nếu như nói là chỗ này không dọa người, chắc chắn không thể nào.

Nếu như nói tôi của ngày thường, chắc chắn sẽ không đồng ý ở nơi như thế này thêm chút nào.

Song như tôi đã nói, chỉ cần có thể đi học, rời khỏi bố dượng và mẹ, một mình tôi cũng có thể rửa đ/ít cho các cụ già, cuộc đời tôi đã không còn đường lùi nữa rồi.

Trong ngôi nhà, đồ gì cũng bị mục cả, tôi muốn lên tầng xem có người hay không, nên đã giẫm lên cầu thang gỗ kia.

Nếu đã ở nông thôn lâu năm thì chắc hẳn đều biết loại sàn gỗ này đã có tuổi đời rất lâu, khi đi lên sẽ kêu cót két và cong xuống, hễ không cẩn thận giẫm phải sẽ gãy khiến người đi ngã từ trên cầu thang xuống.

Thế nên khi đi phải đi ở hai bên cầu thang, nghiêng người bước đi.

Lên đến trên tầng, một mùi đất bụi nấm mốc xộc vào khoang mũi, tôi bật đèn pin cầm tay lên ngó vào bên trong phòng, ngay lập tức nhìn thấy một cỗ qu/an t/ài màu đen được đặt ở trong đó.

Tôi nhìn hai cái rồi đi xuống, tình huống kiểu này rất thường gặp ở nông thôn, người già đều sẽ tự chuẩn bị qu/an t/ài trước cho mình, thậm chí còn đặt qu/an t/ài bên cạnh giường mình ngủ, đợi đến ngày nào đó qua đời là có thể dùng được luôn.

Tiền qu/an t/ài mà tục ngữ nhắc đến thực ra chính là ý này, người già phải tiết kiệm tiền để chuẩn bị qu/an t/ài cho chính mình.

Trên tầng không có ai, tôi cẩn thận đi xuống tầng, tránh không giẫm gãy cầu thang.

Ngay khi tôi sắp xuống được dưới, một âm thanh sắc bén bất ngờ vang lên trong nhà: "Ai đấy?”

Tôi giật th/ót ti/m, âm thanh kia đến quá đột ngột, hơn nữa lại quá chói tai.

Hóa ra phòng ở tầng một có người ở.

Tôi theo lời dặn trả lời: "Đưa cơm đây, trời tối rồi, xin ở nhờ đây một đêm.”

“Ồ.”

Trong tiếng kêu chói tai ấy còn mang theo chất giọng trẻ con, nghe giống như một bé gái vậy.

Nếu như phòng trong có người, vậy tôi chắc chắn không thể ở được rồi, tôi bèn đi lên tầng một lần nữa. Mặc dù trên tầng có qu/an t/ài nhưng may thay bên cạnh qu/an t/ài có chiếc giường người có thể ngủ được.

"Thế nhưng ngay khi tôi xoay người bước lên tầng, phía trước cầu thang đen kịt tối tăm đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Ai đấy?"

Tôi sững người.

Trên tầng có người ở sao? Vừa rồi chiếc giường kia rõ ràng làm gì có ai đâu, lẽ nào là do tôi hoa mắt à?

"Không đợi tôi lên tiếng trả lời, bé gái ở phòng trong đã kêu lên: "Là người đưa cơm á!"

Trên tầng không còn tiếng động nữa.

Tôi chỉ đành ngủ ở phòng ngoài dưới tầng 1, ở đây thậm chí chẳng có lấy một chiếc giường nào cả, may là dưới đất còn có mấy hộp bìa cứng phế liệu, tôi bèn kéo những hộp bìa cứng đó lại với nhau làm thành chiếu, hộp bìa cứng phế liệu cũng đã lâu năm, bên trên đầy bụi bặm, phải phủi mấy lần mới sạch được.

3.

Tôi nằm trên đống giấy phế liệu, ngủ ngon cả đêm.

Nói cũng kỳ lạ, rõ ràng là nằm ngủ trên đất, nhưng lại còn thoải mái hơn ở nhà.

Bố dượng trước giờ không lắp điều hòa cho tôi, nên ngủ ở nhà đều rất nóng, ngủ ở đây lại vô cùng mát mẻ, thoải mái hơn rất nhiều.

Tôi ngủ ngon cả đêm, sau khi thức dậy thì phát hiện giỏ tre kia không bị di chuyển khỏi vị trí.

Mở giỏ tre ra nhìn, cơm bên trong vẫn còn đó.

Thật là bực mình, tôi chạy lên núi đưa cơm, kết quả là người nhận chẳng ăn lấy một miếng nào.

Tôi cầm bát cơm lên ngửi, suýt chút nữa là n/ôn m/ửa ra, mới có qua một đêm, cơm đã thiu hết cả rồi.

Nhưng đêm qua cũng đâu có oi nóng đến mức đó nhỉ?

Tôi mang giỏ tre xuống núi, khi quay về ông nhà giàu hỏi tôi thấy sao, tôi nói người ta căn bản không ăn cơm, cơm thiu hết cả rồi.

Ông ta lại nói không sao, cứ đưa cơm vậy đi, bảo tôi đừng quan tâm gì cả.

Tôi đi về tắm rửa thay quần áo, để thuận tiện tôi còn mang thêm một cái gối.

Đến khi trời ngả xế chiều, ông nhà giàu lại đưa cho tôi giỏ tre, kết quả là giỏ tre vẫn dính như hồ, tôi hỏi ông nhà giàu có phải là giỏ tre mới không, ông ta nói, hôm nay lại đổi giỏ mới cho tôi.

Tôi chỉ cảm thấy buồn bực, đang yên đang lành sao lại phải đổi giỏ mới chứ?

Cái thứ này ngửi cũng không giống mùi sơn, có hơi tanh, mùi rất lạ.

Tôi lại xách giỏ tre lên núi, kết quả là khi đến ngôi nhà cổ kia lại nhìn thấy có một cô gái quen quen đứng ở đó.

Tôi vừa nhìn liền nhận ra cô ấy, đó là bạn cùng lớp hồi cấp 2 của tôi, Hình Tuệ Na. Hồi trước tốt nghiệp cấp 2 tôi còn từng tỏ tình với cô ấy, nhưng mà đã bị cô ấy từ chối, cô ấy nói mình còn nhỏ không muốn yêu sớm.

Song, vừa qua mấy ngày đã có tin đồn cô ấy và bạn nam đẹp trai nhất lớp ôm ôm ấp ấp nhau. Khi đó, tôi cũng ng/u cơ, còn từng đi hỏi cô ấy vì sao lại nói d/ối tôi, cô ấy rất mất kiên nhẫn mắ/ng tôi có mặt mũi mà không cần, cô ấy thích trai đẹp, không vừa mắt người x/ấu x/í như tôi.

Thực sự tôi cũng không x/ấu x/í như lời cô ấy nói, ngoại hình tôi trung bình, nhưng sự s/ỉ nh/ục này khiến tôi vô cùng khó chịu.

Hình Tuệ Na thấy tôi, cô ấy vội hỏi: "Bây giờ là cậu đưa cơm à?”

Tôi đáp ừ, sau đó hỏi cô ấy sao lại ở đây.

Cô ấy chỉ vào ngôi nhà đối diện với ngôi nhà cổ, nói mình sống ở đó.

Tôi nhìn ngôi nhà đó, cách ngôi nhà cổ không xa mấy, thế nhưng không ngờ là cô ấy lại biết tôi tới đưa cơm, phỏng chừng trước kia ông nhà giàu cũng từng kiếm người khác đưa cơm.

Tôi không biết nên nói gì nữa, nhớ đến sự s/ỉ nh/ục năm đó liền cảm thấy bản thân không còn mặt mũi để mở lời.

Hình Tuệ Na đột nhiên hỏi tôi có phải đêm qua ngủ ở đây không, tôi đáp phải.

Cô ấy nói chỗ này rá/ch n/át, có thể đến nhà cô ấy ngủ, dù gì nhà cô ấy cũng không có người khác.

Tôi ngay lập tức cảm thấy gượng gạo, tôi nói mình sao lại không biết xấu hổ mà đến nhà bạn học nữ ở chứ, cô ấy lại coi như không mà trả lời: “Sợ gì chứ, đều đã trưởng thành cả rồi, chơi bời ấy mà, cậu không nói ra ngoài là được.”

Tôi sững sờ ngay tại chỗ, thật sự không dám tin vào tai mình.

Bởi vì lời của Hình Tuệ Na, nghe giống như có ý cố tình d/ẫn d/ụ tôi qua ở cùng với cô ấy vậy.

Mới ba năm ngắn ngủi không gặp, cô ấy đã biến thành người như thế này sao?

Tôi hơi khó để chấp nhận cảm giác này, Hình Tuệ Na trái lại lại coi như chẳng hề có chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.