Mười Năm Sau Anh Vẫn Mất Em

Chương 5




Từ Hoài nay đã 28 tuổi mà vẫn chưa có bạn gái, dì Từ lo lắng đến mức ngày nào cũng phàn nàn với mẹ tôi, trong khi tôi lại không biết gì.

"Bà nghĩ nó thích con gái kiểu nào? Tôi đã giới thiệu cho nó tất cả các cô gái trong khu phố này, nhưng nó không thích ai cả."

Vì vậy, mỗi khi Từ Hoài dẫn tôi đi dạo, khi anh ấy đến gặp cô gái ngày nào cũng lén lút nhìn anh, khiến tôi rất buồn bực. Mỗi khi bận, anh liền đưa tôi cho cô ấy chăm giúp, tạo cơ hội cho cả hai gần gũi.

Để cám ơn, Từ Hoài sẽ mời cô ấy ăn một bữa.

Cô gái nắm tay tôi đứng ngoài cửa: “Thật là một chú chó ngoan, nếu chúng ta thành người một nhà, chị sẽ cho em ăn ngon mỗi ngày”.

Tôi không vui lắm khi nghe được lời này của cô ấy. Nếu tôi còn sống thì bây giờ người nấu ăn cho anh sẽ là tôi, nhưng tôi không còn cơ hội để làm lại nữa. Từ Hoài mua đồ uống xong, anh liền nghĩ đến việc đưa tôi đi. Tôi không chịu buông cô gái ra, nếu lần này tôi rời đi thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Vì vậy, Từ Hoài đành phải mời cô gái ấy về nhà mình. "Cám ơn cô, Gấu Nhỏ có lẽ cũng thích cô, cô vào nhà uống một chén trà đi."

Đã lâu không đến Từ gia, ở nhà không có người, tôi vội vàng đi vào phòng Từ Hoài. Tôi muốn ôn lại những bức thư tình mà tôi đã thuộc lòng bấy lâu nay. Phòng của anh ấy vẫn sạch sẽ, tôi dựa vào trí nhớ của mình về Từ Hoài, thì anh luôn nghiêm túc như vậy.

Anh đặt một chiếc hộp các tông dưới gầm giường, nó chứa đầy những dòng nhật ký do tôi và anh ấy viết, cũng như nhiều bức ảnh khác nhau của tôi, ngoại trừ bức thư tình.

“Gấu Nhỏ, ra ngoài ăn chút đồ ăn đi.” Từ Hoài đứng chờ ở cửa như thể đã đứng rất lâu, cô gái đang uống trà trong phòng khách, bỗng dưng đứng dậy nhìn xung quanh. Trên tủ góc tường có rất nhiều bức ảnh, cô gái lập tức nhìn thấy Từ Hoài nở nụ cười rạng rỡ và quàng vai cô gái bên cạnh.

" Cô ấy là ai vậy?"

"Người tôi thích!"

Cô gái không tin: “Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy hiện diện ở bên cạnh anh.”

"Cô ấy đã thành một vì sao sáng từ mười năm trước rồi."

"Xin lỗi anh!"

"Không sao đâu, cô ấy luôn ở bên chúng ta."

Kế hoạch kết hôn của chúng tôi, vì chuyện của tôi mà đã thất bại hoàn toàn. Nhưng tâm trạng tôi đã khá hơn, tôi luôn bám lấy Từ Hoài để chơi cùng.

Khi bố tôi đến đón tôi vào buổi tối, thì có thêm một người đi cùng ông. Một người mà tôi rất thân thuộc, là Sở Minh, anh ấy là học sinh của bố tôi, Sở Minh thường giúp tôi làm bài tập về nhà và chơi với tôi khi tôi còn học trung học. Tôi thực sự xem anh ấy, giống như một người anh trái ruột của mình, mỗi khi gặp anh ấy, tôi như tên cặn bã lập tức bỏ rơi Từ Hoài, bám lấy Sở Minh.

Chương 7

7

"Thầy ơi, chuyện của Nhã Nhã có tiến triển gì không?"

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, ba tôi lại thở dài: "Sĩ quan Hồ đang điều tra, còn chúng tôi đang cố gắng phổi hợp. Đã mười năm rồi, không biết còn có thể tìm ra hung thủ hay không."

"Thầy yên tâm, công nghệ bây giờ tổng hợp rất tỉ mỉ, chỉ cần có bằng chứng, sẽ nhất định tìm ra được hu..ng th.ủ. Nhã Nhã nhất định sẽ luôn dõi theo và giúp đỡ chúng ta." Sở Minh vô thức gật đầu, vẻ mặt có chút suy nghĩ.

Bố tôi lộ ra chút vui mừng, có lẽ vụ án kinh hoàng này đã kéo dài mười năm rồi, nó sẽ sớm được giải quyết: “Nghe cậu nói vậy, tôi nhớ ra lần trước cảnh sát Hồ nói với tôi là chiếc xe tải này đã được chụp hình lại vào mười năm trước. Ông ấy luôn kiểm tra camera giám sát công viên, suốt mười năm qua để xem hung thủ có quay lại hay không. "

“Không ngờ thầy lại kiên trì với vụ án lâu như vậy.”

Cha tôi có chút hưng phấn:

"Đương nhiên, Nhã Nhã là chúng tôi đã nuôi dưỡng suốt mười tám năm mà, chúng tôi đã tìm kiếm nó cũng mười năm rồi, chỉ cần tôi và mẹ nó chưa chết, chúng tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm ra hung thủ đã hại nó."

Sở Minh vỗ lưng bố tôi và động viên ông ấy: "Con tin thầy sẽ làm được."

Không ngờ chỉ trong vòng hai ngày, điều bố tôi nói đã trở thành sự thật. Đoạn video giám sát ghi lại cảnh một người hàng năm đều đến công viên, ngồi trên chiếc ghế dài trước nơi chôn cất tôi, ngồi đó suốt cả buổi chiều. Người này chính là Thẩm Hiểu Quân, nhưng khi cảnh sát tìm thấy Thẩm Hiểu Quân thì hắn ta đã ch..ết rồi, anh ta ch..ết trước khi bị cảnh sát nghi ngờ. Đây là những gì sĩ quan Hồ đã nói với ba mẹ tôi khi ông đến nhà.

Thẩm Hiểu Quân ch..ết rất thảm, đầu hắn ta được đặt trước bia mộ của tôi, đôi mắt trợn lên khi hắn nhìn chằm chằm vào tên tôi. Không có gì lạ khi điều đó khiến tôi cực kì sợ hãi, tôi lén nhìn bức ảnh mà sĩ quan Hồ cho bố tôi xem, thật kinh khủng!

Nhưng có một bó hoa đặt cạnh đầu Thẩm Tiểu Quân, giống hệt bó hoa hắn ta đã cắm trên mộ của tôi lần trước. Tôi biết ngay là Thẩm Hiểu Quân đã bị đồng bọn giết chết mà, hắn ác sẽ có người ác hơn hắn. Mặc dù tôi không ra tay, nhưng mọi thứ vẫn trở nên tồi tệ hơn, nhưng tôi rất tò mò không biết người kia là ai.

Khi mọi người ra về, bố tôi lại thở dài: "Haizz, chẳng trách lần trước ta bảo con cùng ta chào hỏi tên đó, ta tưởng con không chịu nghe lời, không ngờ ta trách lầm con rồi."

Vừa nói, bố tôi vừa lau nước mắt, giọng ông càng thêm buồn bã: "Nhã Nhã của ta hóa ra đã bị ta gián tiếp hại chết."

“Sự thật” này là một đòn giáng mạnh vào bố tôi, đến mức ông phải mất một thời gian dài mới bình phục được. Chỉ sau khi được mẹ tôi vỗ về, bố tôi mới trở nên bình tĩnh hơn, nhưng bố tôi cứ nói ngắt quãng mãi.

Mười năm trước, bố tôi có một dự án nghiên cứu cho quốc gia, Thẩm Hiểu Quân muốn tham gia. Nhưng bố tôi cảm thấy thành tích học tập của Thẩm Hiểu Quân vẫn chưa thích hợp để vào dự án nên đã từ chối. Không ngờ vài ngày sau, Thẩm Hiểu Quân lại đang thực hiện dự án của một giáo viên khác. Hắn ta đã thu được rất nhiều tiền từ dự án này và trở thành người thành công như ngày hôm nay.

Tôi nằm trong vòng tay của bố và lặng lẽ lắng nghe ông nói với mẹ từng sự kiện một. Hôm nay bố tôi đã đi ngủ rất sớm và thậm chí không thèm xem cả tin tức mà thường ngày ông xem. Điều này làm cho tôi rất lo lắng, làm tôi cảm thấy bất an. Tôi chỉ có thể nằm ở cửa phòng ngủ chính và cẩn thận lắng nghe những gì đang diễn ra bên trong.

Khi ý thức của tôi còn mơ hồ, mùi máu tanh xộc vào mũi, mang theo một chút hương thơm ngọt ngào. Điều này khơi dậy ham muốn tò mò của tôi, kéo theo đó là sự cáu kỉnh và bồn chồn. m thanh nhỏ ở cửa làm tôi lo lắng đến mức tỉnh cả ngủ.

"Gâu gâu gâu!" Tôi bắt đầu sủa liên tục, tiếng sủa của tôi lớn đến mức vang vọng khắp nhà.

Mẹ tôi bước ra khỏi phòng: “Gấu Nhỏ, con sao vậy?”

Cái chạm nhẹ nhàng của bà ấy không làm dịu đi nỗi lo lắng của tôi. Tôi nhìn thẳng vào cánh cửa tối om phía trước, bố tôi cũng bước ra khỏi phòng và nhanh chóng hiểu ý tôi.

Hai người lần lượt bước vào bếp, trên tay cầm d.a.o làm bếp.

"Két~"

Cánh cửa được mở ra, không có ai ở đó, nhưng có một bàn tay bị đ.ứ.t l.ì..a. Trên tay anh còn có một tờ giấy, khiến mẹ tôi giật mình, con dao trên tay rơi xuống đất kêu vang. Từ Hoài ở nhà đối diện cũng vội vàng mở cửa nhìn thấy cảnh tượng này.

Từ Hoài lập tức gọi cảnh sát: "Chú và dì, mau vào nhà đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.