Mười Năm Sau Anh Vẫn Mất Em

Chương 4




Từ Hoài đã dẫn tôi đến công viên nhỏ, theo yêu cầu của tôi.

Vừa đến nơi, tôi thoát khỏi sợi dây xích và chạy về nơi mà tôi đã hẹn với đạo sĩ ban nảy. Quả nhiên, lão đạo sĩ vẫn ngồi ở chỗ đó, đúng như đã hẹn: "Ông đã chờ ở chỗ này bao lâu rồi?"

Tôi bước tới chỗ ông ấy và ngồi xuống: “Bông hồng mà cô nhận hôm nay là do tôi đưa cho anh ta. Người mua hoa chỉ nói là vì muốn dự lễ tang của một người quan trọng, nên tôi mới thêm ít phép rồi đưa cho anh ta thứ đó. Không ngờ nó suýt làm cô mất mạng, biết vậy tôi đã không đưa cho anh ta. Cô có một gia tài quý giá cần bảo vệ, cố gắng đừng quan tâm quá nhiều đến quá khứ nữa, nếu không cô có thể chết sẽ chết một lần nữa."

"Gâu gâu (Cảm ơn đạo sĩ, tôi hiểu rồi.)"

"Điều cần nói tôi đã nói rồi, chúng ta tạm biệt nhé!"

Đạo sĩ đứng dậy và chạm vào đầu của tôi, ông đi rồi nhưng để lại cho tôi một bóng lưng vững chãi của một người tràn đầy uy nghiêm. Sau đó tôi mới nhớ đến việc chạy lại tìm Từ Hoài, khi quay lại công viên nhỏ, tôi nghe thấy tiếng kêu lớn của Từ Hoài, anh hét đến khản giọng. Tôi cố gắng chạy nhanh về phía anh, anh vì không tìm được tôi mà rất giận dữ, vừa đi vừa mắng tôi.

"Gấu Nhỏ, em đã đi đâu? Em còn biết đường về nhà không?"

Anh còn đánh vào đầu của tôi nhiều lần, đánh xong lại xoa đầu tôi. Tôi đã sai khi tự ý bỏ đi, nên không dám phản kháng, chỉ dám rên rỉ vài tiếng. Sau khi trút giận, Từ Hoài ngồi xuống cạnh tôi và ôm chặt tôi vào lòng.

"Gấu Nhỏ, em không thể tái phạm thêm lần nào nữa, em biết không? Tôi không biết phải làm gì nếu em biến mất?"

Lúc này tôi đã hiểu ý nghĩa của những lời chỉ dạy mà đạo sĩ nói với tôi. Tôi liếm mặt Từ Hoài, rồi dụi đầu vào ngực anh làm nũng. Tôi sẽ ở bên cạnh anh đến khi tôi không còn nữa.

Trương Nhã đã chết được mười năm, mọi người cũng dần quên tôi và tiếp tục cuộc sống của mình.

Bây giờ chỉ có một con chó nhỏ nghịch ngợm, nhưng lại luôn được mọi người nâng niu như bảo bối trong nhà. Không ngờ, rắc rối lại tìm tới cửa nhà của tôi, vừa về đến nhà, tôi đã thấy người đàn ông mặc vest đang ngồi trên ghế sofa.

Mẹ tôi giới thiệu người đàn ông ấy với tôi: "Tiểu Quân! Đây là Gấu Nhỏ của chúng tôi. Gấu Nhỏ mau đến từ biệt anh của con đi."

Mỗi khi có người đến, ba mẹ sẽ yêu cầu tôi chào hỏi một chút, tôi miễn cưỡng đi đến khều tay anh ta rồi vẫy đuôi.

“Gâu gâu gâu gâu ( Cầu anh đi làm thì bị đuổi việc, đi ra ngoài bị xe đụng, mọi chuyện không như ý, sẽ cô đơn đến ch.ế.t.)”

Càng nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy vui vẻ và hú lên mạnh mẽ hơn.

Bố tôi không hiểu ý tôi, ông vẫn đang khoe khoang về tôi với người đàn ông mặc vest:

"Nhìn xem Gấu Nhỏ của chúng ta thích cậu đến thế nào, nó nhiệt tình chào tạm biệt đến như vậy."

Không phải mà, bố đừng hiểu lầm con. Người đàn ông mặc vest mỉm cười nói: “Là do thầy dạy tốt thôi ạ.”

Tên biến thái này, ra là học trò của bố tôi, lúc nào hắn cũng giả vờ ngoan ngoãn trước mặt ba mẹ tôi, đáng khinh bỉ. Sau khi bố tôi rời đi, người đàn ông mặc vest bước tới chỗ tôi. Hắn ta cẩn thận chạm vào đầu của tôi và nhìn chằm chằm vào mắt tôi, rồi nở nụ cười gian tà.

"Mày có biết người mà mày đào ra đã c.h..ết như thế nào không? Cô ấy bị tôi đ..â.m nhiều nhát đến mức tao không nhớ nổi. Hôm nay mày đã nhai nát bó hoa tao tặng cô ấy, tao đã rất tức giận, mày không được làm như vậy, hiểu không."

Nói xong hắn liền rời đi: "Thầy, con còn có việc phải làm, con xin phép đi trước."

Trong khi ăn, mẹ tôi vẫn băn khoăn về hắn ta: "Thẩm Hiểu Quân không phải đã ngừng liên lạc với anh khi anh không đồng ý cho cậu ấy tham gia dự án sao? Tại sao lần này cậu ấy lại đến dự đám tang của Nhã Nhã?"

“Tôi cũng không biết, có lẽ là vì bây giờ tôi đã già rồi, có đôi khi tôi nghĩ do trước đây tôi quá nóng tính.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.