Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 29 : Khách sạn của Hilbert (1)




Khác với bóng tối sâu thẳm và lạnh lẽo kia, sau khi bước vào cánh cửa gỗ, Lebius cảm thấy một cảm giác ấm áp từ trong ra ngoài. Khi tầm mắt trở nên rõ ràng, hắn đã đứng trên một hành lang, sau lưng là cánh cửa gỗ đang từ từ khép lại.

Thế giới phía sau cánh cửa không phải là một địa ngục hiểm ác nào đó, mà là một khách sạn tràn ngập ánh nắng ấm áp. Lebius đã từng bước đi trên con đường quen thuộc này, đúng như những gì hắn nhớ.

Quầy lễ tân của khách sạn trống không, ngoại trừ một máy thu âm, một đĩa than (2) đang quay và phát một bài hát dường như chưa bao giờ kết thúc.

Đối diện quầy lễ tân là cửa kính hai lớp của khách sạn. Lebius không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài cửa, mà chỉ có ánh nắng ấm áp, vô tận, xuyên qua cánh cửa và trải đều lên cơ thể để xua đi tan cái lạnh.

"Mẹ! Dặn con của ngươi đừng lặp lại những sai lầm của ta."

Trong khách sạn vắng vẻ, tiếng hát như vậy vang lên, âm lượng tiếng hát không lớn, nhưng khi vang lên bên tai lại tạo ra một loại cảm giác mơ hồ.

Lebius băng qua quầy lễ tân và đi về phía hành lang bên kia, hai bên hành lang là từng dãy phòng, cửa bị đóng chặt không chừa một kẽ hở nào.

Cây xanh được trưng bày trong góc, cạnh đó còn có một cây lau đứng, một cây lau ướt, như thể nhân viên quét dọn đang ở gần đó và chưa đi đâu xa.

Mọi thứ đều ấm áp, ngay cả không khí cũng có chút ấm áp, xuyên qua ánh đèn thậm chí còn có thể nhìn thấy bụi bặm bay lơ lửng.

Bước trên thảm đỏ, Lebius tiến về phía trước, nhưng hành lang dường như quá dài, dần dần, một ảo giác không thể đi đến cuối thậm chí còn dấy lên trong lòng hắn.

Thể lực của hắn trước giờ không tệ, kể cả khi phải dùng gậy chống, nhưng giờ Lebius lại cảm thấy kiệt sức, cảm tưởng như có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào.

Dọc đường đi, hắn vẫn có thể nghe thấy những âm thanh hỗn loạn đó phát ra từ những căn phòng đóng kín cửa.

Tiếng thở hổn hển của dã thú, tiếng nhai nuốt của quái vật, tiếng thì thầm của đàn ông và phụ nữ, tiếng chửi rủa ồn ào, âm mưu được nói đến, dự định trong tương lai...

Có vẻ như khách sạn này chứa đủ loại người, muôn hình muôn vẻ, cực kỳ đông đúc.

Lebius biết rõ khách sạn này rộng lớn đến mức nào, có thể nói là vô tận, giống như Nghịch lý Khách sạn của Hilbert trong toán học, nơi luôn có những phòng trống dành cho những vị khách mới.

Không ai biết có bao nhiêu người sống ở đây, có thì chỉ là số phòng kéo dài đến vô hạn.

Sau đó... Khi đi ngang qua một căn phòng nào đó, Lebius nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Không còn lựa chọn nào khác, chúng ta chỉ còn cách này... bất chấp mọi thủ đoạn."

Giọng nói như một lời nguyền rủa ác độc truyền vào tai.

Trong khoảnh khắc ấy, như có một chiếc đinh sắc nhọn đâm xuyên qua cơ thể, đóng chết hoàn toàn các khớp của Lebius. Hắn đứng đờ ra tại chỗ, đồng tử co lại. Sau đó, như vừa mới thoát ra khỏi cơn ác mộng, Lebius kiên quyết chống gậy, kéo hai chân đã cứng như sắt và tiến về phía trước một cách khó khăn, không hề dừng lại dù chỉ một giây.

Hắn không dám nghe, cũng không dám nhìn về phía cánh cửa của căn phòng kia, hắn chỉ muốn tiến lên.

Nhưng người kia vẫn tiếp tục lẩm bẩm, giọng nói rõ ràng vọng qua khe cửa văng vẳng bên tai, như thể hắn đã vĩnh viễn bị mắc kẹt trong ngày hôm nay, bị mắc kẹt trong căn phòng này.

"Bất chấp mọi thủ đoạn... Bất chấp mọi thủ đoạn..."

Giọng nói đập vào tim Lebius và gần như bóp nát nó.

Lebius nhận ra giọng nói đó, dù có bị lửa thiêu thành tro và rắc xuống biển sâu lạnh lẽo, hắn cũng sẽ không quên được nó.

Đó là giọng nói của chính hắn, giọng nói của Lebius Lovisa...

Tiếng hát ma quái đuổi theo hắn.

Người kia hát.

"Cuộc đời ta đầy những bất hạnh và tội lỗi."

Đối với Lebius, khách sạn ấm áp và xinh đẹp này chính là một địa ngục điên rồ.

Không... nó là địa ngục đối với tất cả mọi người, chỉ có điều là họ còn chưa biết mà thôi.

Hắn chạy thục mạng đến cuối hành lang, đó là một ngã ba, các hành lang được chia nhỏ thành nhiều hành lang kéo dài đến những điểm cuối không xác định.

Giữa hai bên có một cánh cửa màu trắng, Lebius biết cuối cùng hắn cũng đã đến.

Đẩy cửa ra, ánh sáng trong phòng rất mờ, sau một thoáng mờ mịt, Lebius mới có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong.

Đây là một rạp chiếu phim, một bộ phim đang được chiếu trên một màn hình lớn, những người trong phim đang nói chuyện với nhau, họ đang chuẩn bị súng ống và đạn dược để chiến đấu cho trận chiến cuối cùng.

Hàng ghế được đặt dưới tấm rèm, nhưng không có một khán giả nào. Tầm mắt chuyển về giữa, lúc này mới thấy một bóng người nhỏ bé. Có một người đàn ông đang ngồi trong khán phòng, với chiếc máy chiếu kiểu cũ đặt sau lối đi đầy những cuộn băng Cassette, chúng xếp chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ.

Lebius chống gậy, bước qua những cuộn băng Cassette nằm rải rác. Hắn liếc nhìn và thấy những cái tên được ghi trên vỏ.

Đó không phải là tên của bộ phim, mà là tên của từng người.

Một số cuộn băng đã bị hư, màng phim rơi vãi như nội tạng, thỉnh thoảng nhấp nhô như tảo biển.

Nhìn xung quanh, Lebius chợt nhận ra rằng rạp chiếu phim này lớn hơn hắn nghĩ, bóng tối xung quanh gần như vô tận, điều này cũng đúng với những cuộn băng cát-xét xếp chồng lên nhau, chúng không ngừng bay lên và biến mất ở trong bóng tối.

"Hey, Lebius, lâu rồi không gặp."

Người đàn ông nhận thấy Lebius liền quay đầu lại và vẫy tay với hắn một cách hào hứng.

Người đàn ông đó mặc một bộ đồ ngủ màu lam nhạt, khuôn mặt hơi mờ. Lebius không thể nhìn thấy dáng vẻ của hắn, cho dù có tập trung để nhìn thì cũng sẽ chỉ thấy vô số khuôn mặt thoáng hiện trên đó và không bao giờ hoàn chỉnh.

Phảng phất như hắn có một nghìn khuôn mặt, cũng như một nghìn danh hiệu.

Người đàn ông kia đang mỉm cười, không thể thấy rõ biểu cảm của hắn, nhưng Lebius lại có thể cảm nhận được rằng đối phương đang mỉm cười với mình.

Trên người người đàn ông đó không hề có chút cảm giác áp bức nào, tựa như một người yêu điện ảnh bình thường, vẫy tay chào Lebius và gọi tới cùng nhau thưởng thức bộ phim.

Lebius bước đến cạnh hắn, ngồi xuống và định nói điều gì đó, nhưng người đàn ông kia lại nói trước.

"Là chuyện liên quan tới Bologo Lazarus?"

Lebius hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó liền nhớ ra sức mạnh của đàn ông kia, những chuyện này hoàn toàn không phải là thứ gì bí mật đối với hắn.

"Ta cũng rất có hứng thú với tên này. Nếu không phải các ngươi chọn trúng và thả hắn ra, thì ta cũng không nhận ra rằng có một tên thú vị như vậy trong Cục Trật tự của các ngươi."

Người đàn ông kia vẫy tay, bộ phim đang chiếu kết thúc, hình ảnh bị ngừng lại tại một cánh đồng hoang vu, vô tận.

"Thật thú vị..."

Hắn bị cuốn hút bởi những bí ẩn của Bologo.

"Ta..." Lebius định nói gì đó, nhưng đối mặt với một người đàn ông bình thường như vậy, hắn chỉ cảm thấy một áp lực đang dâng trào.

"Cảm thấy khó chịu à? Còn khuôn mặt này thì sao? Ngươi hẳn sẽ quen với nó hơn đúng không?"

Người đàn ông kia đã nhạy cảm nhận ra điều này, hắn tỏ vẻ rất thân thiện, thậm chí là quan tâm, khuôn mặt mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng, đó là một khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt của Jeffrey.

Với khuôn mặt của Jeffrey, hắn duỗi tay ra và vòng qua vai Lebius.

"Gương mặt này thế nào? Các ngươi là bạn tốt, đúng không, cũng giống như ngươi và ta."

Hắn nói, xem ra người đàn ông này và Lebius cũng có mối quan hệ rất thân thiết, thân thiết như anh em tốt, nhưng Lebius lại không nghĩ vậy, sự thân thiết này khiến Lebius cảm thấy buồn nôn.

"Về 'Ban ân' của Bologo... Ta muốn biết nó là gì, cái giá của khả năng 'Trở về từ cõi chết' hoàn hảo đó không phải thứ mà hắn có thể trả."

Cố nén sự chán ghét phát ra từ trong nội tâm, Lebius hỏi.

"Điều này... có thể liên quan đến 'giá trị' của hắn", người đàn ông kia ngập ngừng, " 'Giá trị' đổi lấy 'giá trị', một giao dịch hoàn toàn bình đẳng, ngươi nên hiểu điều này."

"Cho nên?"

"Chúng ta sẽ không vi phạm nguyên tắc này, có lẽ..."

Người đàn ông kia kéo dài giọng ra và hỏi với nụ cười trên mặt.

"Có lẽ, Bologo Lazarus thực sự có khả năng trả một cái giá như vậy."

"Chuyện này sao có thể."

Lebius cao giọng, hắn không tin vào điều đó, “Ta đã thấy những người trong 'Câu lạc bộ Kẻ bất tử', họ vô cùng giàu có và quyền lực, nhưng vẫn không thể đổi được sự bất tử hoàn hảo đến như vậy".

"Thế nhưng mà giàu có và quyền lực đến mấy thì đối với bọn ta mà nói, vẫn chẳng đáng một đồng, đúng không?"

Người đàn ông kia nghiêng người nhìn Lebius, bởi vì đang mặc đồ ngủ, nên dáng vẻ hết sức tùy ý, nhưng dư âm trong mỗi lời nói của hắn cũng đủ để khiến rung động lòng người.

"Ngươi không biết cách bọn ta đánh giá 'giá trị' như thế nào, Lebius. Cho dù có giàu có đến mấy, quyền lực có khủng khiếp đến đâu, nếu nó không thể gây ấn tượng với bọn ta, thì nó vô giá trị."

Vẻ mặt của người đàn ông dần trở nên kỳ lạ, như đang nhớ lại điều gì đó trong đầu, khiến ngay cả khuôn mặt của Jeffrey cũng trở nên méo mó và kinh tởm.

"Nếu đúng như vậy thì tên Bologo Lazarus này đang được chăm sóc bởi một trong số những người anh em của ta. Hắn đã bị gây ấn tượng, vậy nên hắn rất yêu thích Bologo Lazarus và cho rằng 'giá trị' của Bologo Lazarus cực kỳ lớn, lớn đến mức có thể ban tặng một 'Ban ân' như vậy cho tên đó. "

"Bologo có giá trị rất lớn đối với ma quỷ đó, thật ư?" Lebius nói.

"Có lẽ... nó cũng có thể là do một số sở thích riêng của bọn ta."

Người đàn ông kia còn nói thêm, sau đó tiện tay cầm một cuộn băng lên và đọc cái tên trên đó.

"Giống như hắn, Scott Martin, hắn là một trong những người phàm yêu thích nhất của ta, ngươi biết hắn là ai không?"

"Một nhà thám hiểm nổi tiếng trong lịch sử, người ta nói rằng ông ấy đã lấp đầy chỗ trống trong bản đồ thế giới và giúp cho loài người biết được bức tranh toàn cảnh của thế giới này."

Lebius trả lời, trong lớp, tên của Scott Martin đều được tất cả học sinh biết đến.

"Đúng vậy, ta thích có thể do thám thế giới này và theo dõi cuộc sống của các ngươi mà không cần phải rời khỏi nhà... Nó giống như một bộ phim vậy."

Người đàn ông vuốt ve chiếc băng cassette một cách đầy say mê và ngắm nhìn những thước phim nằm trong đó, đây chính là báu vật của hắn.

"Vì vậy, ta đã chia sẻ 'tầm nhìn' với các ngươi, những gì các ngươi thấy, ta cũng có thể thấy. Bộ phim tạo nên từ cuộc sống tuyệt vời và thú vị nhất chính là 'giá trị' lớn nhất đối với ta."

Hắn đặt băng cassette xuống, rồi đột nhiên tiến lại gần Lebius, gần đến mức như kề trán, hai mắt nhìn nhau. Lebius có thể nhìn thấy một vòng xoáy đang không ngừng nuốt chửng và xoay tròn trong đó, phảng phất như ánh mắt người đàn ông kia nối thẳng với vực sâu.

"Ngươi có hiểu điều đó không?"

Người đàn ông từ từ lùi lại, hắn dựa lưng vào ghế với vẻ lười biếng.

" 'Giá trị' là tiêu chí quan trọng nhất và duy nhất

Nhưng mà... mỗi người anh em của ta lại có một sở thích khác nhau, chẳng hạn như một người anh em khác của ta, hắn quá cố chấp về 'giá trị', chỉ cần là 'giá trị' thì hắnsẽ chấp nhận, không cần biết cao hay thấp "

Hắn thản nhiên chế nhạo.

"Bọn ta quen gọi hắn là gã rác rưởi, bởi vì loại rác rưởi nào hắn cũng nhận."

Như thể đang kể một câu chuyện cười rất vui nhộn, người đàn ông kia bật cười. Tiếng cười dần dần vặn vẹo, điên cuồng. Cả rạp chiếu phim cũng rung chuyển theo, các băng cassette va vào nhau, vang lên những tiếng kêu trầm thấp, chói tai, như thể có linh hồn đang bị mắc kẹt bên trong và chúng đang khóc lớn.

Trong cơn điên loạn, Lebius vô cảm, hắn đã quá quen với những lời nói điên rồ của người đàn ông.

"Nhưng còn một khả năng khác, một trong số nhiều yếu tố, Lebius."

Người đàn ông ngừng cười và lại nhớ ra điều gì đó thú vị, hắn xoa hai tay vào nhau, tỏ vẻ rất háo hức.

"Cái gì?" Lebius hỏi.

"Chúng ta không thể trực tiếp can thiệp thế giới, cho nên người đi vay chính là xúc tu của bọn ta, là người đại diện của bọn ta trên thế giới này."

Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt hắn, giọng nói khàn khàn và nham hiểm vang lên.

"Ma quỷ đã giao dịch với Bologo Lazarus... một người anh em nào đó của ta, có thể là hắn ta cần Bologo Lazarus làm điều gì đó cho mình..."

Giọng của người đàn ông nhỏ dần, rồi biến thành một tiếng thì thào khàn khàn yếu ớt.

"Đúng, đây cũng là một trong những khả năng, hắn cần thứ gì đó từ Bologo Lazarus, nhưng tại sao lại là Bologo Lazarú? Tại sao lại là một kẻ tầm thường như này?

Để làm gì?"

Người đàn ông bối rối xoa đầu, càng ngày càng mạnh, cho đến khi đầu hắn bắt đầu chảy máu dưới sự ma sát của các ngón tay, từng vết lõm xuống bắt đầu xuất hiện, máu nhuộm đỏ khuôn mặt Jeffrey đang dần trở nên méo mó.

"Tại sao?"

Hắn không ngừng thì thào.

"Đến tột cùng thì cần Bologo Lazarus làm cái gì?"

Người đàn ông đột nhiên ngừng lại, rồi lại nhào tới gần Lebius. Khuôn mặt đẫm máu gần trước mắt, biểm cảm xốc nổi, giống như một diễn viên dùng quá nhiều sức.

"Cẩn thận hắn, cẩn thận Bologo Lazarus."

Những ngón tay nhuốm máu từ từ dựng thẳng lên, chặn trên môi Lebius.

"Cẩn thận ma quỷ đứng sau hắn."

Khuôn mặt lạnh lùng, hoảng sợ kia tan biến trong nụ cười quỷ dị, khuôn mặt của người đàn ông lại trở về trạng thái muôn hình muôn vẻ.

Người đàn ông lộ vẻ vô cùng phấn khích, đã lâu rồi hắn không được như vậy, trái tim vốn tĩnh lặng lại đập lên một lần nữa, dòng máu lạnh giá cũng dần nóng lên.

Hắn nhìn vào tấm màn và ngâm nga một bài hát, không ai biết con quái vật vui buồn thất thường này đang âm mưu điều gì.

"Ồ, đúng rồi, Lebius, Bologo sắp được khắc 'Ma trận giả kim', đúng không?"

Người đàn ông đột nhiên lại hỏi thăm với vẻ quan tâm.

"Ừm..."

Lebius đáp lại, tâm trí hắn đã bị choáng ngợp bởi mớ thông tin hỗn độn, hết phỏng đoán tồi tệ này đến phỏng đoán tồi tệ khác nảy sinh, rồi lại biến mất.

"Các ngươi đã chọn 'Ma trận giả kim' cho hắn chưa?"

Nam nhân hỏi, tại Lebius bên tai mê hoặc.

"Tại sao không đưa 'nó' cho Bologo?"

Hô hấp của Lebius ngưng trệ, hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông. Mặc dù người đàn ông không nói gì, nhưng hình ảnh về thứ đó lại thoáng hiện lên trong đầu hắn.

"Hehe, cái thứ đã xé nát quân đội của các ngươi bảy năm trước," người đàn ông tiếp tục bật ra tiếng cười quái đản đó, như thể có hàng nghìn con chim non đang gào thét trong cổ họng, "Hãy để Bologo được khắc 'nó' vào đi".

"Chẳng phải các ngươi mãi mà chẳng làm được gì với 'nó' sao? Các ngươi đang canh giữ một kho báu, nhưng lại không có chìa khóa để mở 'nó' ra. Thay vì bị bỏ rơi và lãng quên như thế, chẳng bằng đưa 'nó' cho Bologo.

Dù sao thì hắn cũng không chết được."

Những lời ma quái văng vẳng bên tai, Lebius nhìn người đàn ông với ánh mắt trong veo và lạnh lùng hỏi.

"Ngươi có ý đồ gì? Lúc đầu thì dặn ta phải cẩn thận, lúc sau thì lại bảo để cho hắn khắc thứ đó vào."

Mục đích thực sự của người đàn ông này là gì? Lebius không thể đoán ra, cũng không ai đoán ra được, hắn giống như hiện thân của bí ẩn, sau khi một bức màn được vén lên thì lại thấy một bức màn khác che đi sự thật.

"Ta? Ta chỉ là một kẻ mê phim bình thường. Rốt cuộc thì 'phim' hiện tại quá nhàm chán, quá nhàm chán! Quá nhàm chán!"

Những lời nói nhàn nhã bị thay thế bởi sự tức giận, hắn như một đứa trẻ con bị mất đồ chơi, giọng nói khiến mọi thứ rung chuyển, nhưng ngay giây tiếp theo, người đàn ông lại dịu xuống, cảm xúc thay đổi vô cùng nhanh chóng.

"Vậy mà ngươi lại tin những gì ta nói? Lebius, chuyện này khiến ta vui quá."

Hắn đặt khoác tay lên vai Lebius, sau đó thì sờ lên gáy. Lebius chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo như của kim loại.

"Cho dù có thật hay không thì ngươi đã nói cho ta những thông tin này... 'cái giá' mà ta phải trả là gì."

Lebius phớt lờ lời của người đàn ông. Lebius biết chính xác những gì mình đang phải đối mặt, người đàn ông này có thể đang nói thật, nhưng sự thật này đã được định sẵn sẽ khiến hắn đi vào lối rẽ.

Hàng ngàn khuôn mặt được phản chiếu trong con ngươi đỏ ngầu.

"Cái giá? Không cần phải trả gì cả!"

Người đàn ông trông vô cùng đau lòng, như muốn tự hỏi rằng tại sao Lebius lại nghĩ hắn đang yêu cầu một cái giá.

Đôi tay nhuốm máu ôm lấy khuôn mặt của Lebius, giọng điệu đầy chân thành và giả tạo vang lên.

"Mối quan hệ của chúng ta thân thiết đến mức không cần phải trả thứ gì, nếu thực sự phải trả thứ gì ..."

Người đàn ông tiến đến gần Lebius và thì thầm vào tai hắn.

"Levius Lovisa, ta cần ngươi sống, ta cần ngươi sống một cuộc sống tuyệt vời."

Tiếng cười khàn khàn vang vọng, liên tiếp cứa vào màng nhĩ Lebius, hắn không nói gì, chống gậy, khó nhọc đứng lên, cũng không nói lời từ biệt nào mà xoay người rời khỏi rạp chiếu phim.

Người đàn ông liên tục vẫy tay phía sau lưng Lobius với vẻ cực kỳ nhiệt tình, mãi cho đến khi Lebius rời khỏi rạp chiến phim, hắn mới từ từ dừng lại, sau đó nhìn vào tấm màn với vẻ mặt trống rỗng.

Rạp chiếu phim lại trở về với trạng thái tĩnh mịch.

Vươn tay, lấy ra một băng cassette không tên từ trong bóng tối, người đàn ông chà xát mạnh lên bề mặt của nó, lẩm bẩm.

"Chờ, giữ, giữ, bình tĩnh."

Hắn lẩm bẩm một mình, trông có vẻ mất hồn mất vía.

"Còn chưa tới lúc, còn chưa tới..."

Người đàn ông tự thuyết phục mình như vậy, nhưng cơ thể hắn lại không ngừng run rẩy, vì kích động, vì tham lam, vì dục vọng, vì tất cả những cảm xúc không nên tồn tại.

"Một chút, một chút nữa thôi."

Đôi mắt hắn mở to, nhìn vào tấm màn chiếu, giơ tay lên vô một cái, hình ảnh đang dừng lại bắt đầu chạy tiếp, sau đó thì lóe lên rồi biến mất. Vài giây sau, phim đang chiếu đã thay đổi.

Đây có vẻ là một bộ phim góc nhìn thứ nhất, vì bước đi loạng choạng nên máy quay rất rung, xung quanh im ắng, có thì chỉ là tiếng thở nhẹ... nhưng không thấy được nhân vật.

Hình ảnh đen trắng hơi mờ, cho đến khi nhân vật chính đi đến nơi nào đó, hắn dựa vào trong góc, như mất hết sức lực, từ từ ngồi xuống, sau đó một cây gậy xuất hiện trong màn ảnh, nó rơi sang phía bên kia.

Mắt nhân vật chính hướng về phía cây gậy, sau đó thì hắn nhìn thấy khuôn mặt của chính mình phản chiếu trên bề mặt kim loại.

Khuôn mặt của Lebius Lovisa.

Thần bật ra một tràng cười vui vẻ mà méo mó, mở to miệng khen ngợi, trên hàm răng trắng bệch dính đầy vết máu, hơi thở hỗn loạn và cực độc phun ra từ sâu trong cổ họng, thậm chí cơ thể con người cũng bắt đầu vặn vẹo và biến đổi, như có thứ gì đó đang muốn chui ra.

Dưới lớp vỏ này, những tội lỗi nguyên thủy ghê tởm và xấu xa nhất trên thế giới được cô đọng lại, chúng bị chôn vùi sâu, lên men và nuôi dưỡng trong một thời gian dài đằng đẵng đầy những đau thương và thảm họa.

Giọng nói tà ác vang vọng rạp chiếu phim, quẩn quanh trong bóng tối, những băng Cassette im lặng kia cũng thi nhau rung lên, như có thứ gì đang vùng vẫy, chúng cố thoát ra khỏi những băng Cassette, nhưng lại bị trói buộc ở trong đó gần như vĩnh viễn, không thể phản kháng.

Bên ngoài bóng tối, chính là khách sạn tràn ngập ánh sáng mặt trời, trong không khí yên bình buổi chiều, tiếng hát thê lương kia phảng phất mãi không ngừng lại, chứa chan đầy nỗi tang thương sầu muộn.

"Trong bóng tối của Opus, có một ngôi nhà."

"Họ gọi nó là 'Ngôi nhà hướng mặt trời mọc'."

"Đó là nơi rất nhiều cậu bé đáng thương đi tìm đến chỗ chết."

"Thần ơi, ta cũng là một trong số họ..."

(1): Nghịch lý khách sạn lớn của Hilbert cho ai muốn tìm hiểu thêm

(2): Đĩa than Vinyl


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.