Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 116




Mặc cho Hoàn Huyên không tình nguyện thế nào, Dự Chương Vương vẫn như một con khổng tước hoa hòe nhẹ nhàng bay vào tẩm điện hắn.

Cuộc sống của người phú quý nhàn rỗi Hoàn Minh Khuê này quá thư thái, cũng được năm tháng thiên vị, thời gian không lưu lại dấu vết gì trên mặt hắn, kẻ sắp bước sang tuổi ba mươi trông vẫn tuấn tú như tiểu lang quân hai mươi mấy tuổi, mặc một bộ xuân sam xanh biếc khiến hắn như tre non vừa mới rút lên, so với Hoàn Huyên vẻ mặt bệnh tật, đất chôn đến cổ thì có vẻ bừng bừng sức sống hơn.

Hoàn Huyên một khắc trước còn nói người ta già, lúc này hai mắt đang bốc lửa, thằng nhãi này tới thăm một người gần đất xa trời như hắn còn ăn mặc như vậy, chẳng lẽ biết Tùy Tùy ở đây sao?

Nhưng đây lại oan uổng cho Dự Chương Vương, xiêm y của hắn không hề tươi sáng hay hoa lệ. Hắn đã để tâm đến tâm tình của đường đệ, chọn bộ không nổi bật nhất, nhưng thiên sinh lệ chất khó bỏ, mặc thứ gì cũng không che được vẻ phong lưu phóng khoáng.

Dự Chương Vương thấy ánh mắt đường đệ sáng rực, gò má hình như cũng có một chút huyết sắc, so với bộ dáng thở thoi thóp hôm qua như hai người khác nhau, còn chưa kịp vui vẻ, trái tim đột nhiên rớt xuống lộp bộp, chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu?

Gặp được ý trung nhân thương nhớ ngày đêm, thành toàn chút tâm nguyện cuối cùng trên trần thế, an tâm lên đường...

Hoàn Minh Khuê càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện như thế, không nhịn được lén nhìn sang Tiêu Linh.

Tuy rằng hai mắt Hoàn Huyên sắp mù, nhưng bất giác cảm thấy đăng đồ tử kia đang nhìn Tùy Tùy của hắn, hận không thể bò dậy từ trên giường bệnh chắn giữa bọn họ.

Hoàn Minh Khuê thấy vẻ mặt Tiêu Linh nghiêm nghị, ngoài hốc mắt hơi đỏ không có chút khác thường nào, thật sự không nhìn ra dấu vết gì, bèn hỏi nàng: "Ngọc thể của Tiêu tướng quân đã đỡ hơn chưa?"

Tùy Tùy nói: "Được Đại vương hạ cố hỏi đến, không còn đáng ngại."

Vốn là hàn huyên khách sáo bình thường, nhưng Dự Chương Vương đã quen thương hương tiếc ngọc, trong lúc nói chuyện với mỹ nhân vô tình mang chút ý vị nhàn nhã ôn nhu, Hoàn Huyên nghe ở một bên, cứ như từng chiếc kim trong nhúm bông đâm thẳng vào tai hắn.

Hắn rất hiểu tính nết của đường huynh đăng đồ tử này, quan tâm hắn là thật, thấy giai nhân đi không nổi cũng là thật, hắn hoài nghi chờ mình vừa nhắm mắt, con khổng tước này không chống đỡ nổi bảy ngày đầu tang của hắn đã muốn xòe đuôi về phía Tùy Tùy.

Hắn dốc sức nhìn Tùy Tùy chăm chú, lại không biết ánh mắt mình đã rã rời, căn bản không đặt nổi lên mặt của người ta.

Hoàn Minh Khuê lại không biết đường đệ nguy kịch trên giường bệnh hận không thể dùng đôi mắt đục hai lỗ trên mặt hắn, ngồi xuống bên giường, mềm mỏng nói: "Tử Hành hôm nay thế nào?"

Hoàn Huyên nói: "Nhờ vào đường huynh, may mắn còn một hơi để sống."

Hoàn Minh Khuê vừa nghe hắn còn sức chua qua chua lại, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, thì ra không phải hồi quang phản chiếu, mà là uống quá nhiều giấm tăng tinh thần.

Dây đàn căng trong tim hắn buông lỏng, trong mắt hiện lên ý cười bỡn cợt, đè giọng càng dịu dàng: "Uống thuốc chưa?" Dáng vẻ không so đo với người bệnh.

"Uống rồi," Hoàn Huyên lạnh lùng nói, "Thời gian không còn sớm, phiền đường huynh muộn như vậy còn đến thăm ta."

Dừng một chút nói: "Hại đường huynh ngày ngày chạy đến chỗ ta, không thể tẫn hiếu trước mặt bá mẫu, ta thật sự áy náy..."

Hoàn Minh Khuê lại tựa nghe không hiểu ám chỉ của hắn: "Bá mẫu của đệ còn chê ta suốt ngày lượn lờ trước mặt chướng mắt, một kẻ nhàn rỗi không gia không thất như ta không quan trọng."

Huynh không gia thất, người khác chẳng lẽ ai cũng không gia thất giống huynh à? Hoàn Huyên trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng đương nhiên không thể nói ra.

Hoàn Minh Khuê dường như không phát hiện mình không được chào đón, quay sang nói với Tiêu Linh: "Tiêu tướng quân vẫn chưa dùng bữa tối nhỉ? Hay là chúng ta cùng nhau dùng chút cơm, để tiểu vương gọi người chuẩn bị thiện."

Lồng ng.ực Hoàn Huyên nghẹn lại, nặng nề ho khan hai tiếng, chủ nhân chân chính là hắn còn chưa có chết đâu!

Tùy Tùy nói: "Vậy phiền Dự Chương Vương đại giá."

Hoàn Minh Khuê chẳng mảy may xem mình là người ngoài, lập tức gọi nội thị vào bếp truyền thiện, hắn thường xuyên tới ăn chực cơm, đối với món ăn sở trường của đầu bếp trong phủ Hoàn Huyên thuộc như lòng bàn tay, nói với nội thị: "Hiếm khi Tiêu tướng quân ở đây, nói đầu bếp thêm món Tiên Nhân Luyến*, với cả Quý Phi Hồng**. Mở thêm một vò Thiêu Xuân."

(Ji: *Món ăn dùng thịt gà làm nguyên liệu chính, chặt ra từng khúc nhỏ hầm với sữa tươi

**Món bánh ngọt làm nhân từ hoa hồng, có vỏ màu trắng và điểm xuyến chấm đỏ thời nhà Đường)

Hoàn Huyên cuối cùng tìm được cơ hội, lập tức giữ chặt tay Tùy Tùy: "Thân thể nàng vẫn chưa khỏe hẳn, không thể uống rượu..."

Cánh tay Hoàn Minh Khuê nổi lên một tầng da gà: "Tiểu vương suy nghĩ không chu toàn, đã quên Tiêu tướng quân vẫn chưa khỏi hẳn."

Tùy Tùy khách khí nói hai câu.

Không lâu sau, bữa tối đã chuẩn bị xong.

Hoàn Minh Khuê nói với Tiêu Linh: "Mời Tiêu tướng quân dời bước đến chính đường dùng thiện."

Hoàn Huyên nói: "Nói bọn họ đưa bữa tối vào đây là được."

Hoàn Minh Khuê nói: "Bệ hạ trước nay không thích có mùi thức ăn trong tẩm phòng, tiểu vương và Tiêu tướng quân vẫn nên ra ngoài dùng bữa đi."

Tùy Tùy thấy chỉ cần Hoàn Minh Khuê ở đây, Hoàn Huyên sẽ sục sôi ý chí chiến đấu, dáng vẻ lập tức muốn bật dậy từ trên giường nhảy xuống đánh người một trận. Nàng sợ hắn tổn hao tinh thần, huống hồ chuyện mà nàng muốn hỏi Dự Chương Vương liên quan đến Hoàn Diệp, nói ở đây khó tránh hắn lại nghĩ nhiều, vì thế nói: "Bệ hạ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, ta đi rất nhanh sẽ trở lại."

Trong lòng Hoàn Huyên ngập tràn không tình nguyện, vẫn nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, chỉ nhìn nàng chằm chằm, như thể đang dùng ánh mắt dặn dò nàng trở về sớm một chút.

Bởi vì tầm mắt không rõ, ánh mắt hắn không sắc bén giống như trước kia, hơi nước mơ hồ, trái tim Tùy Tùy bỗng dưng mềm nhũn, ngữ khí không khỏi nhẹ nhàng: "Ta biết rồi."

Còn tiến lên giúp hắn tém góc chăn.

Ánh mắt Hoàn Huyên vẫn đuổi theo bọn họ ra khỏi bình phong, nghe tiếng bước chân đi xa, lúc này mới ôm chặt nửa chiếc áo choàng cũ giấu trong ổ chăn, mí mắt nặng nề cuối cùng chậm rãi khép lại —— tâm trạng thay đổi quá nhanh, hắn đã cực kỳ mỏi mệt, dù không yên tâm Hoàn Minh Khuê cũng không chống đỡ nổi nữa.

Tùy Tùy và Hoàn Minh Khuê vào đường ngồi xuống, sự thả lỏng ngắn ngủi chớp mắt trôi đi, thần sắc hai người đều trở nên ngưng trọng.

Hoàn Minh Khuê rót trà cho Tùy Tùy, rót đầy rượu vào ly của mình, hương rượu Thiêu Xuân thơm ngát tức khắc tràn ngập khắp nơi.

Tùy Tùy lấy trà thay rượu, kính Hoàn Minh Khuê: "Thời gian này đa tạ Dự Chương Vương thường tới thăm bệ hạ."

Vốn dĩ bọn họ là đường huynh đệ, Tùy Tùy là người ngoài, căn bản không nên để nàng nói lời cảm tạ, nhưng người nói đương nhiên như thế, người nghe cũng không cho là kỳ lạ.

Hoàn Minh Khuê nói: "Là bổn phận của tiểu vương, Tiêu tướng quân không cần khách khí."

Hắn khẽ thở dài: "Không ngờ thúc mẫu thế mà lại cực đoan đến mức này."

Hắn dừng một chút nói: "Lúc Đại hoàng huynh còn sống, tính tình bà ấy tuy có chút cố chấp, nhưng vẫn tính là thông tình đạt lý, cũng chưa từng nghe bà ấy tra tấn hạ nhân, bạc đãi thứ tử."

Hắn cười khổ một tiếng, bổ sung một câu: "Ước chừng chỉ có đối với Hoàn Quýnh là ngoại lệ."

Bàn tay cầm ly của Tùy Tùy hơi dừng: "Thái Hậu và Thục phi có ân oán gì không?"

Nàng đã nghe Hoàn Quýnh nói qua nguyên nhân gây ra chuyện này, nhưng vẫn có chút khó tin, nhất quốc chi mẫu chỉ vì câu nói của một kẻ xưng là cao tăng mà trăm phương ngàn kế hủy hoại một hài tử, câu nói kia thậm chí còn không thể gọi là sấm ngôn (lời tiên tri).

Hoàn Minh Khuê trầm ngâm: "Tính tình Thục phi nhu thuận yếu đuối, chỉ mặc cho Thái Hậu sai bảo, Thái Hậu để cung nhân dưỡng Hoàn Quýnh thành bộ dáng kia, mẫu phi là bà không thể hoàn toàn không biết gì, nhưng luôn nhún nhường chịu đựng, chuyện Hoàn Quýnh mười hai tuổi "cưỡng hi3p" cung nhân hoang đường, kỳ thật ai cũng cảm thấy kỳ lạ. Thục phi vẫn nén giận, nếu nói Thái Hậu và bà ấy có thù hận gì, e là..."

Hoàn Minh Khuê nói đến một nửa lại ngừng, Tùy Tùy biết hắn nói đến điều cấm kỵ, thật sự có người như vậy, mình làm chuyện có lỗi với người khác lại hận ngược nạn nhân, có lẽ Thái Hậu chính là người như vậy.

Nàng gật đầu: "Cho nên Thái Hậu nhằm vào Hoàn Quýnh, thật sự bởi vì câu nói của cao tăng kia."

Hoàn Minh Khuê nói: "Đúng, nhưng cũng không đúng. Khi Thái Hậu mang thai Tử Hành rất vất vả, lúc sinh lại tổn hại thân thể, hơn nữa trong triều đang rối loạn. Tiên đế ít lui tới hậu cung, hai người khó tránh khỏi xa cách, hơn nữa Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều sinh trong đoạn thời gian đó, Thái Hậu khó tránh khỏi có chút khúc mắc với hai thứ tử này. Lần đó cao tăng tới triều, ta cũng ở đó, cũng còn nhớ mang máng tình hình."

Hắn dừng một chút nói: "Thái Hậu thương đại hoàng huynh nhất, tất nhiên hy vọng cao tăng nói vài câu cát lợi, nhưng tăng nhân kia nhìn đại ca một lúc lâu chỉ trầm mặc..."

Một hài tử sáu bảy tuổi như hắn cũng nhớ rõ không khí xấu hổ ngưng trọng lúc đó.

"Thái Hậu cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi," Hoàn Minh Khuê nhíu mày nói, "Ta nhớ cao tăng kia lúc ấy bị bức ép, chắp tay thi lễ với Hoàng Hậu, nói một câu "chiêu quả vi nhân, khắc hoạch vi quả". Khi đó ta còn nhỏ, chỉ nhớ rõ có hai chữ "quả", sau lại đọc《 Đại Thừa Chỉ Quan 》, mới biết là câu này."

Ánh mắt Tùy Tùy hơi động, trầm ngâm suy nghĩ: "Chiêu quả vi nhân, khắc hoạch vi quả."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.