Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 115




Đang vào mùa cỏ mọc tràn chim chóc bay lượn, trong Sơn Trì Viện Thường An phường ở thành Nam cỏ xuân mơn mởn, cây liễu rũ dài bên hồ hậu viên, đôi lúc có chim én lướt qua mặt nước, hoặc côn trùng nhảy ra, gợn sóng tạo thành từng vòng.

Hoàn Huyên đã trở về Sơn Trì Viện hơn mười ngày, ngày thời tiết nắng ấm, hắn sẽ ngồi bộ liễn vào vườn nhìn ngắm, ngồi trong nhà thủy tạ trước hồ chốc lát, không làm gì, chỉ xuất thần lẳng lặng nhìn mặt nước.

Vào ngày mưa thì ngồi thuyền thả câu, thúc ngựa bắn tên tựa hồ như mới hôm qua, dáng vẻ nàng quay đầu mỉm cười trên lưng ngựa vẫn giống như trước mắt. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, mới chợt nhận ra đã là chuyện mấy năm trước rồi, ngay cả thuyền hoa cũng bị hắn đốt trụi, cũng may con hắc mã kia vẫn bên cạnh nàng. Từ trước đến nay hắn thích nhất là dáng vẻ nàng cưỡi ngựa; lóa mắt, kiêu hãnh như vậy, tựa như mặt trời giữa hạ.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thấy được mặt trời mùa hạ, không thấy được hoa sen nở đầy hồ, cũng không thấy được bầu trời sao đêm hè rực rỡ, càng không thấy được Tùy Tùy của hắn. Tuy đã biết tên thật của nàng, nhưng hắn vẫn không nhịn được vụng trộm gọi nàng là Tùy Tùy trong lòng. Cáo nhỏ lẻ loi độc hành không bạn quá cô đơn, đáng tiếc hắn không thể đi theo nàng, chỉ có thể từ phía xa mong ước nàng thoát khỏi gông cùm xiềng xích trong lòng, từ nay tùy tâm sở dục, từ đây không còn cô độc nữa.

Hắn lẳng lặng nhìn sang bờ bên kia, hoa đào và hoa hạnh bên hồ trong mắt hắn mờ mịt như một bức tranh thủy mặc.

Cao Mại cẩn thận nói: "Bệ hạ, bên hồ gió lạnh, lão nô đỡ bệ hạ về phòng nghỉ ngơi nhé?"

Hoàn Huyên gật đầu: "Được."

Hắn biết người bên cạnh vẫn còn mang chút hy vọng, chỉ vì phương thuốc Thái Hậu đưa đích xác có chút hiệu nghiệm, uống vài ngày, thần trí hắn thanh tỉnh rất nhiều, thời gian hôn mê ít đi, thậm chí còn có thể xuống giường đi vài bước. Bọn Cao Mại và Cao ma ma khó tránh khỏi thầm vui mừng khôn xiết, trông cậy vào thuốc này có thể cứu hắn một mạng, chỉ có hắn biết thân thể của mình kỳ thật ngày càng sa sút. Tuy thời gian thanh tỉnh nhiều hơn, nhưng chỉ cần hắn tỉnh, toàn thân đều đau đớn, như thể có người liên tục dùng mũi nhọn khoan vào huyệt Thái Dương và xương cốt của hắn, đến cả y quan cũng không biết trước mắt hắn như bao phủ bởi một tầng mờ đục, nhìn mọi thứ càng lúc càng mơ hồ.

Mới đầu hắn cho rằng trước mắt có thứ gì đó, dụi nửa ngày mới phát hiện vấn đề nằm trong đôi mắt của hắn.

Bát thuốc kia trị ngọn không trị gốc, chỉ treo mệnh mà thôi, sống đau đớn đến như vậy, cảm giác thật rõ ràng từng giọt sinh cơ trôi đi, dù với ai mà nói cũng đều là một loại tra tấn.

Nhưng Hoàn Huyên lại vui vẻ chịu đựng, ít nhất mỗi ngày hắn đều có thể nhận được tin tức Quan Lục Lang truyền tới từ Chiêu Ứng, biết tình hình của Tùy Tùy dần chuyển biến tốt đẹp, cũng biết nàng đã chuẩn bị khởi hành về Hà Sóc.

Nội thị dùng bộ liễn nâng hắn về Thanh Hàm viện, Hoàn Huyên về giường nằm, hơi thở dồn dập, sau một lúc lâu mới bình phục —— mỗi lần đến vườn một chuyến đều đau mất nửa cái mạng, nhưng hắn vẫn muốn nhìn thêm nơi bọn họ từng sống cùng nhau.

Đợi hắn hòa hoãn hơi thở, nội thị giúp hắn cởi xuống trung y bị mồ hôi làm ướt sũng. Lau thân thể, thay xiêm y sạch sẽ, rồi hầu hạ hắn uống một bát thuốc, lúc này mới hắn vô lực khép mắt lại.

Ngủ một giấc dậy đã là lúc ráng đỏ ngập trời, hoàng hôn ấm áp phản chiếu một mảnh đỏ cam lên màn trướng.

Hắn nghe thấy nội thị bên ngoài đang hành lễ với ai đó, nhưng không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, không biết do trúng độc hay thân thể suy nhược, thính giác của hắn cũng không bằng trước nữa.

Biết hắn ở Sơn Trì Viện chỉ có vài người, trước khi hắn rời Thái Cực cung đã chuyển giao chính vụ cho Trưởng công chúa, tỷ ấy có tài nhiều việc, ngày nào cũng bận đến mức chân không chạm đất, thời gian tới thăm hắn không nhiều, hôm qua vừa mới tới, nghĩ chắc không phải hoàng tỷ, vậy chỉ có Hoàn Minh Khuê.

Kẻ nhàn rỗi này vốn dĩ định khởi hành đến Giang Nam, biết hắn trúng độc liền hoãn ngày đi, có lẽ biết rằng cơ hội ăn trực uống trực không còn nhiều, gần như mỗi ngày đều chạy tới Sơn Trì Viện.

Tuy trên mặt Hoàn Huyên ghét bỏ, trong lòng lại có chút ngóng trông hắn tới, hắn độc lai độc vãng cả đời, nhưng thật sự sắp chết rồi, cũng không muốn mất đi trong cô đơn.

Người đi tới trước giường, màn lụa nhũ vàng thêu hoa bảo tương phản chiếu một bóng người mơ hồ, Hoàn Huyên chau mày, giả vờ không kiên nhẫn: "Sao lại tới nữa? Dự Chương Vương phủ của huynh không có gì ăn à?"

Thân hình của người kia sững lại, không nói lời nào.

Hoàn Huyên có chút kinh ngạc, không đợi hắn nói gì, người nọ lại tiến lên hai bước, nhẹ giọng nói: "Là ta."

Hoàn Huyên chỉ cảm thấy trái tim đập lỡ một nhịp, trong đầu trống rỗng, ngay sau đó mồ hôi túa ra từ trán hắn.

Hai người vẫn không nhúc nhích, như hai bức tượng nhìn nhau cách màn lụa.

Hồi lâu, Hoàn Huyên nói: "Vừa tỉnh ngủ không nhìn rõ, chẳng phải sáng sớm hôm nay Tiêu tướng quân khởi hành về Ngụy Bác sao? Sao lại về Trường An rồi?"

Màn lụa rất mỏng, Tùy Tùy đứng ở đây cũng có thể nhìn thấy Hoàn Huyên trong màn trướng rất rõ, dù thân hình của nàng và Hoàn Minh Khuê không khác nhiều, hắn cũng không nên nhận sai người.

Tùy Tùy đã đoán được thị lực của hắn xảy ra vấn đề, nhưng nàng không vạch trần, chỉ nói: "Chàng tính giấu ta bao lâu?"

Nàng nói rồi duỗi tay vén rèm trướng, Hoàn Huyên bất giác xoay người đi, hắn biết mình có dáng vẻ thế nào. Hắn không muốn để nàng thấy khuôn mặt hắn, bởi vì hắn và trưởng huynh trúng cùng một loại độc, nhìn thấy hắn rồi sẽ khó tránh khỏi nhớ tới dáng vẻ trưởng huynh lúc hấp hối sắp chết cũng thế này, tựa như dùng cùng một con dao cứa vào vết thương cũ của nàng.

Trái tim Tùy Tùy như bị người bóp chặt, vừa đau vừa xót, nàng không nói một lời bẻ vai của hắn lại: "Sợ thấy ta thế sao?"

Tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng khi thật sự thấy gương mặt của hắn, nàng vẫn sững sờ.

Sắc mặt của hắn đã trắng đến gần như trong suốt, môi không còn huyết sắc, chỉ có vết thâm xấu xí lộ ra dưới đáy mắt, khiến người kinh hãi nhất là đôi mắt kia, tròng mắt như sơn không còn sáng như xưa nữa, như lưu ly châu phủ một tầng bụi, khảm vào hốc mắt hãm sâu.

Bọn họ cách gần như vậy, nhưng ánh mắt hắn lại rời rạc, hắn nhẹ nhàng chớp mắt, tựa hồ đang nỗ lực chuyển ánh mắt lên mặt nàng.

Hắn ra vẻ thoải mái cười cười: "Đừng lo lắng, ta đang giả vờ đấy."

Lời còn chưa dứt, có một thứ ấm áp rơi trên má hắn.

Hắn nâng tay, tựa như muốn giúp nàng lau nước mắt, nhưng còn chưa chạm đến gương mặt nàng, liền vô lực buông xuống: "Đừng khóc."

Hắn có chút hụt hơi, nói hai chữ liền phải tạm dừng một chút hít một hơi: "Là Trưởng tỷ nói với nàng sao? Tý ấy cũng bị lừa mà..." -

Giọng Tùy Tùy có chút run rẩy: "Đến lúc này chàng còn muốn gạt ta sao?"

Hoàn Huyên cười rộ lên: "Nàng lừa ta nhiều lần như vậy... Ta vất vả lắm... Lừa nàng một lần, còn không thành..., cũng do nàng quá thông minh..."

Tùy Tùy nói: "Không phải ta quá thông minh, là chàng quá ngốc."

Hoàn Huyên gật đầu, thế mà cũng nhận lấy: "Phải, nàng thông minh hơn ta... Cho nên cờ nghệ của ta... Cũng bại dưới nàng..."

Tùy Tùy nói: "Chúng ta vẫn chưa chân chính đánh một ván cờ."

Hoàn Huyên nói: "Nếu nàng muốn đánh cờ, ta còn sức..."

Tùy Tùy tức giận đến trái tim đau nhói, nếu không phải trông hắn chỉ còn hơi tàn, nàng hận không thể kéo hắn lên từ giường mà đánh một trận.

Hoàn Huyên tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Đánh cờ xong rồi nàng... Mau về Hà Sóc đi..."

Tùy Tùy gật đầu: "Được."

Hoàn Huyên nghẹn lời, tuy rằng hắn thực lòng không muốn để nàng ở lại, nhìn hắn từng ngày suy nhược chỉ tăng thêm đau buồn, nhưng nàng đáp ứng sảng khoái như vậy, trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút tắc nghẽn.

Nhưng tất nhiên hắn sẽ không thừa nhận, mạnh mẽ chống đỡ nói: "Nàng quên ta đi, nếu có người hợp tâm ý..."

Tùy Tùy không đợi hắn nói xong, quả quyết nói: "Không cần."

Hoàn Huyên trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp, ai ngờ nàng nói tiếp: "Không cần tìm, đã có sẵn rồi, lần trước Lễ Bộ thị lang đưa đến cho ta mười mấy người. Cặp song sinh kia cũng không tồi, tuấn tú lại đáng yêu, Thượng Nguyên sang năm ta sẽ mang bọn họ theo đi thả đèn."

Nàng dừng một chút, xốc mí mắt nói: "Còn nuôi thêm bảy tám chục trai lơ, ngày ngày tiêu dao sung sướng, đến Thượng Nguyên sang năm làm gì còn nhớ rõ tên ngốc vì ta mà cả mạng cũng không cần là ai chứ."

Hoàn Huyên biết rõ nàng cố ý nói như vậy chọc tức hắn, nhưng trái tim vẫn như bị đao cắt, thiếu chút nữa thở không một nổi hơi trực tiếp đi đời nhà ma rồi, nhưng hắn vẫn nói: "Vậy ta yên tâm..."

Lời còn chưa dứt, đôi môi hắn đã bị phủ kín.

Hoàn Huyên hoài nghi mình đang nằm mơ, nhưng nàng trong mộng nào có xúc cảm chân thật như vậy, mềm mại ấm áp không thể tưởng tượng được.

Đáng tiếc hắn chỉ say mê một lát, trên môi liền đau xót.

Tùy Tùy cắn một cái không nhẹ, chỉ thiếu chút nữa đã rách da, Hoàn Huyên đau đến mức không tự chủ được dâng trào nước mắt, đôi môi tái nhợt tức khắc có huyết sắc, một vệt đỏ nổi bật giữa sắc mặt nhợt nhạt như giấy và đôi mắt đen ngấn nước, như diễm quỷ trong chuyện xưa truyền kỳ.

Hoàn Huyên nói: "Ta là người bệnh..."

Tùy Tùy nói: "Rõ ràng vừa nhỏ mọn vừa bá đạo, ra vẻ hào phóng cái gì."

Hoàn Huyên quay mặt qua chỗ khác: "Ta không ra vẻ." Hắn ngoại trừ hào phóng thì có thể làm gì? Nhưng phàm là hắn chỉ còn một hơi thở để sống tiếp, hắn cũng phải nắm chặt lấy nàng không bỏ, nhưng hắn không làm được.

Nước mắt bị đau vừa rồi chảy xuống theo khóe mắt, thật sự thê lương không nói nên lời.

Tùy Tùy bẻ gương mặt hắn lại, buộc hắn phải nhìn thẳng vào hai mắt nàng: "Nếu độc này đã có thuốc giải được, ta nhất định sẽ tìm ra giải dược."

Hoàn Huyên lắc đầu: "Người biết phương thuốc đều đã chết..."

Tùy Tùy nói: "Có lẽ Thái Hậu còn có."

Trong miệng Hoàn Huyên đắng chát, lắc đầu.

Tùy Tùy trong lòng cũng hiểu chỗ của Thái Hậu chắc hẳn không có, hắn đã đưa giải dược cho nàng, Thái Hậu hại nàng không thành, không cần phải cất giấu giải dược khiến thân sinh nhi tử của mình chết đi.

Nhưng không đến một khắc cuối cùng, dù thế nào nàng cũng không thể từ bỏ.

Nàng nói: "Chỗ Thái Hậu không có, thì tìm chỗ khác, độc đến từ Trần Vương phủ, chàng hạ một thủ dụ, ta dẫn người lật tung cái phủ đó lên trời."

Hoàn Huyên cười khổ, sao mà hắn không nghĩ tới chứ, Trần Vương phủ đã bị người của hắn và trưởng công chúa lật qua mấy lần.

"Đã không còn giải dược rồi..." Hắn nói, "Nơi có thể tìm ta đều đã tìm rồi."

Tùy Tùy nói: "Chàng không tìm thấy chưa chắc ta không tìm được, bởi vì ta hơn chàng..."

Hoàn Huyên nói: "Ta biết nàng thông minh hơn ta..."

Tùy Tùy liếc hắn một cái nói: "Ta không thông minh hơn chàng, nhưng ta xem trọng cái mạng này của chàng hơn."

Trái tim Hoàn Huyên như bị người dùng kẹp gắp than kẹp vào một chút, vừa đau vừa xót lại ấm áp, nhất thời không nói được có tư vị gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.