Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 46: Chap (53)




Chương 51: Con sắp thành con dâu của cô, cô không tốt với con thì tốt với

Mắt thấy Chu Thừa Vũ ôm người vào cửa viện, cuối cùng Khổng ma ma cũng kéo Tô thị lại, "Phu nhân".

Chỉ vớimộtlời nhắc nhởnhẹnhàng, Tô thị hoàn toản tỉnh táo lại.

Pháthiệnchính mình vậy màđitheo tới đại phòng, Tô thị khẽ biến sắc, xoay người rờiđi. Nàng tuổi còn trẻ, trong lòng lạikhôngđược tự nhiên, bước chân thoăn thoắt rất nhanh. Nhưng tuổi Khổng ma ma còn trẻ, cộng thêm thương tích còn chưa khỏi hoàn toàn, vì lẽ đó chỉ vài bướcđãbị bỏ lại.

Bà dừng lại và thở hổn hển hai cái, dứt khoátkhôngđuổi theo.

Phu nhân nghĩ lại biết mình quá đáng,khôngcần phải khuyên nữa

·

Bên kia, sau khi Hồ thị về nhà càng thấy tâm trạng bất an. Bởi vì chồng và con traiđãđến Phủ thành tham gia thi Hương, trong nhàkhôngcó ai tâmsựvới bà. Bàthậtsựkhôngchịu nổi. Cuối cùng, bàđitới Hồ gia.

Thời điểm bà tới, Hồ Lĩnhđangnổi cơn với Hồ Ngọc Tiên.

Mặc dù Hồ Ngọc Tiên nhanh mồm, nhưngcônàng biết cha mìnhđangnổi nóng, nên cúi đầu để cho Hồ Lĩnh chửi gìthìchửi.

Hồ Lĩnh cũng biết có chửi nó cũng vô dụng. Là do trưởng nữkhôngchịu nhả, mắt thấy con béthậtthà chịu nghe ông chửi, mất hứng, phất tay đuổi người.

Hồ thị lại kéo Hồ Ngọc Tiên lại, lo lắng hỏi: "Ngọc Tiên, con về khi nào? Trước khi con về, có thấy Chu đại nhân quay lại chưa?"

Hồ Ngọc Tiên nhớ lại chuyện bà làm, lúc này trong lòng trong mắtcônàng rấtkhôngthích bà. Con ngươi xoay vòng, dứt khoát dọa cho bà sợ hãi. "Có gặp ạ, trong tay đại nhân cầmmộtphong thư. Nổi giận đùng đùng trở về hậu viện. Sau đó kéo đại tỷ vào thẳng phòng trong, con thấy sợ quá liền vội vã chạy về nhà."

Hồ thị sợ tới mặt trắng bệch.

Hồ Lĩnhkhôngbiết chuyện này. Lúc này, ông thấy vẻ mặt emgáimình đại biến. Hỏi vội: "Có chuyện gì? Chu đại nhân nổi giận à? Có gì tức giận?"

Hồ Ngọc Tiên bĩu môi, tỏ vẻkhôngbiết.

Hồ thị lã chã nước mắt, “Đại ca, muội, muội gây họa rồi.” vừa khóc sướt mướt vừa kể lại việcđãlàm, bà hỏi Hồ Lĩnh, “Đại ca, muội phải làm sao đây? Chu đại nhân này là người có chút thù cũng muốn báo, ngay cả huynh là nhạc phụhắncũngkhôngtha, Tịch Ngôn... có thểhắnsẽtrả thù thằng békhông, coi như là thi đậu cử nhân, cũngkhôngcó cơ hội tới Kinh Thành thi trạng Nguyên rồi?”

Hồ Ngọc Nhu nghe xong, nhớ tới biểu ca hiền lành, rất tốt với đại tỷ, với biểu đệ buổi muội khác cũng tốt, trong lòng hơi dâng trào. Vừa nghe nhắc tới,cônàng liềnkhôngnhịn được, giọng điệu mỉa mai: "Cònkhôngphải lỗi củacôcô. Giấu còn giấukhôngkịp,côcôlại đưa tới tận tay. Lần này vừa hại biểu ca và đại tỷ, ai biết tiếp theo xảy ra chuyện gì nữa!”

Hồ thị bịnóibuồn phiền trong lòng, nhưng áy náykhôngqua được lửa hận. Cáo tráng với Hồ Lĩnh lốp đốp: “Điều này có thể trách muội sao? Muội đây cònkhôngphải vì Hồ gia, vì chuyện làm ăn của Hồ gia mới tới cửa? Ai biết được A Nhu là đứa lòng lang dạ sói,khôngchỉkhônghé miệng khuyên can Chu đại nhân, mà còn mắng muộimộttrận thê thảm.nóicái gì mà nó là con dâu tương lai nhà muội, muộikhôngbảo vệ được nó làm nó gả tới Chu gia, muội nên biết thẹn với liệt tổ liệt tông Triệu gia, nên lấy cái chết tạ tội!”. bà ta lắc tay áo Hồ Lĩnh, cắn tiếpkhôngtha: “Đại ca, huynh nghe xem nónóicái gì! Nếu muội đáng chết, đại ca lại là cha đẻ của nókhôngchở che cho nó, chẳng phải càng nên…”

Từ "chết" cuối cùng cũngkhôngthốt ra.

Nhưng Hồ Lĩnh bị tức tới ná thở. "Con nha đầu này, nónóivậythật?"

Hồ thị cúi đầu,nói: "khôngtinthìhuynh hỏi Ngọc Tiênđi."

Hồ Ngọc Tiên rất hào phòng gật đầu, chính là cáchnóisaithìsao. Dù sao, ở huyện Trường Châu nay còn ai làm gì được đại tỷ? Trong lòngcônàng đương nhiên tự hào, nhưng lời tiếp theo của Hồ Lĩnh, tạt cho chút tự hào củacônàng tắt lụi, trống rỗng và tràn trề thất vọng.

"Con nha đầu chết tiết này, thựcsựlà đồkhôngcó tâm can!", Hồ Lĩnhnói, "Tất cả mọi chuyện đều do nó mà ra. Danh tiếng của A Uyểnđãbị hủy hoại hoàn toàn. Cửa hàng trong nhà bị đóng hai cái, bây giờ còn liên lụy tới Tịch Ngôn! Con nha đầu này, đáng lý ra là đạp chết nó trước khi gả tới Chu gia mới đúng. Như nónói, nóđãcó hôn ước từ bé,khônggả cho Tịch Ngônđãlà thất tiết, lại còn mặt mũi sống sót, còn mặt mũinóilời đó!"

Hồ thị khóc lóc gật đầu. "Cònkhôngphải thế sao."

Mặc dù Hồ Lĩnhkhôngyêuthương trưởng nữa lắm, nhưng lời nàynóira lúc giận điên người mê sảng. Còn Hồ Ngọc Tiên nghe xong, lại thấy đây mới là lời trong lòng của Hồ Lĩnh. Đại tỷ là đích nữ con của mẹ cả trướcđãqua đời, cha xưa kia đối với đại tỷ tốt hơn với con thứ xuất như mình nhiều. Bây giờđãđối xử như vậy với đại tỷ, tới lượt nàngthìsao?

Nàngkhôngnóigì, lặng lẽ siết chặt tay rờiđi.

Hồ thị bên này khóc lócmộthồi, nghĩ tới Tiết thị. "Đại ca,hiệntại, A Nhukhôngnghe khuyên bảo, muội xem hay ta cầu đại tẩuđi. Đệ đệ của đại tẩu làm Tri Phủ ở Phủ thành, có thểnóichuyện lêntrên. Trái lại có giam cầm đại tẩuthìChu đại nhân cũngkhônghả giận,khôngbằng thả đại tẩu cho tẩu ấy cầu cữu lão gia."

Hồ Lĩnh cẩn thận nghĩ rồi gật đầu.

Ông em vợ này coi nhưkhôngquan tâm ông, nhưng đâu thể bỏ mặc Tiết thị. Huống gì, năm xưa ông em vợ này có thể từng bước bò lên vị tríhiệntại, cũngkhôngít tiền ông cho. Bây giờ ông gặp khó khăn, em vợ này báo lạimộthai mới phải.

Hồ thị chủ động xinđigiết giặc, gặp Tiết thị.

Hồ Lĩnh nghĩ tới ông mới đánh Tiết thị ban nãy,khôngcó mặt mũiđigặp, nên cho phép bà tađi.

Triệu Tịch Ngôn và cha cùng nhau đến Phủ thành thi Hương, bất kể là lộ phí, tiền thuê hay văn phòng tứ bảo

(bút, mực, giấy, nghiên)đều tiêu tốnkhônghềnhỏ, Triệu gia lại nghèo,mộtlầnđinhững hai người, dù Hồ thị lại thanh cao,thìkhi đó cũng phải về nhà mẹ mượn bạc.

Chỉ có điều Tiết thịkhôngkêu bà qua cho mượn, mà từ sớmđãphân phó Lý ma ma đưa tới tờ ngân phiếu tròn 100 lượng sang. Lần này Hồ thị đến, Tiết thị liền bày vẻ mặt tươi cườinói: "Tịch Ngôn và muội phu đềuđiPhủ Thành rồi?"

Hồ thị cũng bởi vì chuyện Tiết thị đưa bạc mới giúp Chu gia thuyết phục người. Thứ nhất là cũng xem như vừa hay đáp trả ân tình của tiết thị, thứ hai là bà muốn cầm thưđinhục mạ Hồ Ngọc Nhumộtchút, nhưng lạikhôngngờ hôm nay gây phải rắc rối.

Bà lạnh lùng nhìn Tiết thịmộtlúc rồi chậm rãi gật đầu.

Nhìn thấy bà như vậy, nụ cườitrênkhuôn mặt Tiết thị cũng phai dần. "Tiểucôđến đây,khôngbiết có chuyện gì?"

Hồ thị khô khan kể lại chuyến tới Chu gia và lý do bà tới đây.

Nhất thời khí sắctrênmặt Tô thị trắng bệch, bàthậtkhôngngờ rằng Hồ thị sinh ra đứa con trai ưu tú như vậy, lại có thể ngu ngốc tới vậy. Ngu si cũng thôiđi, bây giờ lại còn ở trước mặt bà ta bày ra thư thái cao thượng cái gì, bà mà có tư cách này sao?

Còn có tên Chu Thừa Vũ kia!

Rốt cuộc tại saohắnta lại coi trọng Hồ Ngọc Nhu?rõràng vẫn luônkhônggần nữ sắc, ngay cả ngày trước bằng lòng cưới A Uyển, cũng do bởi Chu lão phu nhân đồng ý. Theo kế hoạch của bà, Chu Thừa Vũ nên tức giận nuốtkhôngtrôi. Sau khi biết được chân tướng,hắntasẽđem thân thểkhôngcòn trong trắng của Hồ Ngọc Nhu trả về mới đúng. Khi ấy, vì Hồ Ngọc Nhukhôngcòn trong sạch, tất nhiênsẽkhôngthể gả cho Triệu Tịch Ngôn, muốn gả đại cho ai cũng được cả.

Thậm chí bàđãnghĩ qua, coi như Chu Thừa Vũ giận dữ đối phó Hồ gia, học cũng có thểmộtmặt đưa tiền,mộtmặt xin em trai bà giúp đỡ, chuyện tình có ầm ĩ cũngkhônglớn.

Nhưnghiệnthựcthìsao,hiệnthực trái lại giúp Hồ Ngọc Nhumộttay, nókhôngnhững có đượcsựyêuchiều của Chu Thừa Vũ, trở thành phu nhân Huyện lệnh tôn quý. Còn bà và congái, lại làmộtngười bị giam cầmmộtngười ở trong am, lại còn bị Hồ thị chèn ép!

Giọng điệu cao cao tại thượng của Hồ thị còn tiếp: "Đại tẩu, tađãcầu tình đại ca cho tẩu. Tẩukhôngcần phải ở trong phòngkhôngra cửa nữa. Tẩu vẫn nên nghĩ cách càng sớm càng tốt. Sớm ngày đưa tin cho cữu lão gia, giải quyết mọi chuyệnđi."

Thực ra Tiết thịđãgửi thư cho em trai từ trước, mà em trai cũng đáp lại thư,nóichắc chắnsẽgiúp bà. Chẳng qua giờ đây Hồ thịkhôngbiết vẫn cứ tiếp tục cao cao tại thượng, trong lòng Tiết thịkhôngdễ chịu, cũng chỉ ngồi im lỉmkhôngtrả lời.

Hồ thị cho là làm khó bà ta,nóixong, bà thầmnóixin lỗi với con trai trong lòng. Rồi lại mở miệng tiếp: "Tađinhìn A Uyểnmộtcái. Nghenóicon béhiệnđangbị phạt mỗi ngày,mộttiểucônương gia, cũngkhôngbiết có ảnh hưởng gì đến cơ thể con békhôngnữa."

Tới lúc này bà ta mới hiểu ra, Hồ thị đây là nhả ra, bà muốn thúc đẩy hônsựA Uyển và Tịch Ngôn. Tiết thị thươngyêucongái, nghĩ tới gần đây con mình ăn khổ, bất cứ việc gì cũngkhôngso đo.

"Vậy làm phiền tiểucôđixem con bé, nếu A Uyển cónóigì với tiểucô, xin tiểucôvề cứ phái người tớinóitamộttiếng." Vì congái, đến cùng Tiết thị cũng luimộtbước.

Hồ thị cũng thở phảonhẹnhõm, cuối cùng cũng ló ra nụ cười. "Được."

Nhưng khi Hồ thị gặp được Hồ Ngọc Uyển, bàkhôngcười được nữa, chẳng quamộttiểucônương 13 tuổi bị đóng cửa nhốt trong vòngmộttháng, coi bộ còn gầy yếu hơn Hồ Ngọc Nhu ngày trước. Gương mặt sầu khổ, dường như quỳ quá lâu, thấy bà tới đứng cũngkhôngvững, còn phải nhớ tới nha đầu đỡ.

"côcô!" Hồ Ngọc Uyển vui mừng khi thấy Hồ thị.

Hồ thị gật đầu, nghĩ tới chuyện ngốc ngếch mà bàđãlàm. Nếu đại tẩukhôngnhờ em trai bà ta giúp đỡ, Chu Thừa Vũ chắc chắnsẽkhôngbỏ qua cho con bà. Nhiều năm trôi qua, bàđãchết tâm với việc phu quân có thể thi cao trung, con trai là toàn bộ hi vọng của bà. Bà tuyệt đốikhôngcho phép con trai mình bị người ta đè đầu.

Còn... A Uyển ư, nếukhôngđượcthìcứ cưới bỏ ở nhà, tới lúcthìnạp thiếp là được. Dù saothìtính cách của A Uyển yếu mềm, mà năm xưa Tiết thị chưa vào cửađãtằng tịu có mang với đại ca. Mẹ A Nhu cũng gần như bị tức chết là do đó.

Bà vốn gai mắt A Uyển, bất kể ra sao cũngkhôngmuốn cómộtcôcon dâu như vậy. Nhưng A Nhu quá đáng, bàkhôngcó cách nào.

"côtới đón con về nhà." Hồ thị mỉm cười.

Hồ Ngọc Uyển nhất thời mở to hai mắt,khôngdám tin: “thậtsao? Cha đồng ý thả con ra?”

Hồ thị gật đầu. "côcôkhuyên cha con rồi, ông ấy đồng ý."

Hồ Ngọc Uyển đẩy hạ nhân ra, tiến lên ôm lấy cánh tay Hồ thị “Cảm ơncôcô,côcôđối với conthậttốt!”

Hồ thị vỗ tay nàng ta, cườinói: "Tất nhiên phải đối tốt với con rồi, con sắp thành con dâu củacô,côkhôngtốt với conthìtốt với ai?"

Con dâu?

Nàngsẽgả cho biểu cả hả?

Nàng... nàng vốn cho là thanh danh nàng hỏng rồi,khôngcòn cơ hội!

Nhìn gương mặt tươi cười của Hồ thị, Hồ Ngọc Nhu vui sướng choáng váng cả đầu óc, buột miệng: “Nương!”

Tác giả có lời muốnnói: Chương tiếp theo áng chừng có thể viết Triệu Tịch Ngôn trở về...

Đâythậtsựlà trong lịch sử văn của tôi… nam phụkhôngcó cảm giác tồn tại nhất.

Nga, Tô thị tức khắckhôngtác quái nữa, nàng ta mang thai ngay và liền


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.