Gả Cho Chàng Nam Phụ Này

Chương 45: Chap (52)




Chương 50: Chu Thừa Vũ, chàng điên rồi à?

Thời giankhôngcòn sớm, Hồ Ngọc Nhu cảm thấy chuyện cũngnóixong rồi, liền giãy giụa từtrênđùi Chu Thừa Vũ muốn đứng dậy. "Ban nãy thiếp chưanóivới phòng bếp trưa nay muốn ăn gì. Thiếpđiphân phómộttiếng mới được."

Chu Thừa Vũkhôngbuông tay.

Chàng đâu phải kẻ dễ lừa như vậy, câu hỏi của chàng còn chưa được giải đáp.mộttay vòng qua eo thon của nàng,mộttaykhôngkhách sáo mở tung vạt áo, trực tiếp sờ lên da thịt trắng nõn nà.

"Ta trả lời câu hỏi của nàng, còn nàng chưa trả lời ta," Chàngthìthầm, những ngón taynhẹnhàng vuốt ve, vừa mang ý uy hiếp vừa nồng nhiệt đỉnh điểm.

Người ta cũngđãthẳng thắn thế rồi,côcòn lừa gạt nữathìkhônghay lắm. Hồ Ngọc Nhu đành châm chước kể lại lời Hồ thịnói. Chỉ là mấy từ chướng tai nhưkhôngtuân thủ nữ tắc, hồng hạnh xuất tường,côtự động bỏ qua. Ngoài việckhôngmuốn chụp mấy từ này lên ngườicô, tránh cho Chu Thừa Vũnghĩ nhiều, cũng bởi vì qua chuyện Hồ giacôbiết vị này nhàcôkhôngdễ trêu,côkhônghy vọng quay đầu lại chàng lại đổ lên đầu Hồ thị, cũng như làm khó dễ Triệu Tịch Ngôn.

Lúc đầucôhơi phẫn nộ, sau đó đốp cho Hồ thị giận muốn ná thở,cômới vui lại. Bàn về công phu nã pháo bằng miệng, dùcôkhôngcó kinh nghiệm nào, nhưng ồn àothật, cònkhôngphảicôchiếm thế thượng phong đó sao. Vả lại, ánh mắtnhỏbé tôn sùng của Hồ Ngọc Tiên khi ấy, giờcôvẫn còn nhớ đây.

côdựa lưng vào Chu Thừa Thế, vì thếcôkhôngthấy được gương mặt Chu Thừa Vũ lạnh dần, chỉ vì bàn tay của người đàn ông này ngày càngkhôngthànhthật, sau đócôkhôngnóitiếp được nữa, giữa ban ngày ban mặt tại thư phòng, Hồ Ngọc Nhu thấy hơi tội lỗi.

Chu Thừa Vũchống cằm lên đỉnh đầu nàng,khôngcho nàng thấy mặt. Hồ thịkhôngbiết điều như vậy, dĩ nhiên chàng phải ghimmộtgạch trong lòng, nhưng trong mỗi câunóinàng đều có ý bảo vệ, chàng tự nhiênkhôngthểnóivới nàng.

Coi như có muốn làm cái gì, tốt nhất làkhôngcho nàng biết, nếukhôngnàng vẫnsẽkhôngthể buông tay, chính chàng lại làm gì đó, há chẳng phảiđangđẩy nàng ra xa sao.

Khoảng thời gian này, Chu Thừa Vũ vẫn luôn bận rộn với vụ án mang dã man nọ, chỉ hôm nay mới thoáng có manh mối.Hung thủ có lẽ từ Phủ thành tới, dường như có người chống lưng.nóitóm lại, bên chàngkhôngthể bắt được. Trước mắt người nọđãtrốn về phủ thành, chỉ có nhờ bên Phủ thành hỗ trợ truy lùng.

Vụ án có tiến triển, chàng có thể thở phàonhẹnhõm, nghĩ từ ngày ấy tới naykhôngcó gần gũi với Hồ Ngọc Nhu. Lúc này, giai nhân đương nằm trong ngực, chàng vuốt ve từtrênxuống dưới, thô hấp dần hỗn loạn. Có phần dằn lòngkhôngnỗi.

Cảm nhận được bàn tay kia rốt cuộckhôngkìm được bao phủ trước ngực, mặt Hồ Ngọc Nhu hừng hực. Quay đầu chui vào ngực Chu Thừa Vũ,nóikhẽ, "Dừngđi, thiếp, thiếp nên về phân phó bữa trưa."

côhơi động, khối tròn trong tay cũng run rẩy theo, bởi do cơ thể uốn éo, càng trông giống nhưmộttay nắmkhônghết. Chu Thừa Vũ từ từ đưa tay rảnh lên, cúi đầu vào tai của Hồ Ngọc Nhu. Hơi thở phả ra nóng hổi.

"Có vẻ như... lớn hơn?" Chàng nỉ non.

Vốn ởhiệnđại, Hồ Ngọc Nhu rất to. Thời niên thiếucôthấy khá xấu hổ, lúc trưởng thành đôi khi lấy làm kiêu ngạo, nhưng nếu bị đàn ông bên ngoài nhìn chằm chằmthìcôrất tức giận. Còn giờ bị Chu Thừa Vũnóithế, Hồ Ngọc Nhu vô thức run lên,côthựcsựkhôngngờ tới Chu Thừa Vũ ngày thường trăng thanh gió mát là vậy, mà cũngnóiđược mấy câu thô tục thế kia.

Thấytrênmặtcôvương nét xấu hổ, Chu Thừa Vũyêuthíchkhôngthôi. Bởi vì Hồ Ngọc Nhuđangngồi nghiêngmộtbên,khôngtiện hành động. Chàng lại sức lớn, trực tiếp ôm Hồ Ngọc Nhu lên, đưa tay vào trong váycô, đểcôngồi thẳng lên đùi chàng.

Hồ Ngọc Nhukhôngquan tâm ngại ngùng là gì nữa.

côsững sờ mở to hai mắt cúi nhìn Chu Thừa Vũ bên dưới mình, rồi nhìn lên gương mặt của Chu Thừa Vũ,khôngkhỏi đánh tiếng trong lòng:khôngthể nào, chơi lớn vậy luôn?

Lúc này nào có thời gian chocôphân tâm, Chu Thừa Vũ sờ soạng mở thắt lưngcôra, cúi xuống ngườicô.

Mặc dù cómộtlinh hồn cởi mở đến từhiệnđại, nhưng dầu gìhiệntại ở đây là cổ đại, tốt nhất là nên nhập gia tùy tục đúngkhông? Bị hôn ngây ngất ngất ngây, đến lúc nhận thấy bàn tay to kiadọc theo váycôđilên, Hồ Ngọc Nhu vẫn mơ màng từ chối: "Bằngkhông… chúng ta về phòngđi?"

Đáp lạicôlà giọng trầm thấp của nam nhân "ừm", nhưng bàn tayđanglàm loạn căn bảnkhôngdừng lại.

Làn nút thắt trước ngực được giải thoát, nam nhân cúi đầu xuống, mà ngón tay phía dưới cũngkhôngthua kém chen vào, cảm giác tê dại của cơ thể cuối cùng khiến Hồ Ngọc Nhu kìmkhôngđược hô khẽ: "Chu Thừa Vũ, chàng điên rồi à?"

Nam nhân quảthậtđiên rồi.

Khi chưa gặp được nàng còn tốt, vừa gặp nàng, cởi xiêm y nàng ra, mới biết chàng muốn nàng cỡ nào, muốn sắp phát điên.

Chỉ là đến cùng, nam nhân này còn sót lại tia lý trí.khôngphải vì bản thân chàng, mà là vìnàng, nếu nàng ở lại thư phòng quá lâu, nếu nàng ra ngoài với xiêm y quá xốc xếch, người bên ngoàikhôngnghĩ gì về chàng, nhưng lại khinh thường nàng.

Do đó, nam nhân cũngkhôngbuông thả, chỉ làm nàng sung sướngmộtlần, ôm người đứngkhôngvững lên án thư, cúi người thắt nút áo nàng lại, vuốt phẳng phiu áo váy, xác nhậnkhôngcó vấn đề gì nữa, mới ôm ngườiđi.

Hồ Ngọc Nhungượng đến nỗikhôngcó mặt mũi nhìn chàng.

côlại có thể...bị ngón tay chàng...

Chu Thừa Vũ cúi xuống nhìn hai lỗ tai ửng hồng, khẽ mỉm cười.mộtmặtđira cửamộtmặtnói: "Nàng úp mặt vào ngực tađi. Ta ôm nàng về phòng,nóinàng ngủ quên."

Hồ Ngọc Nhu đậpnhẹvào lồng ngực chàng ta.

côcũng tự hỏi trong lòng, có thểkhông?

Chu Thừa Vũdường như biết côđang nghĩ gì,nói: "Nếu thả nàng xuống, người khác càng muốn xem nàng có thay đổi gìkhông, huống gì nàng chắc mìnhđinổi chứ?"

Ok,côchắc chắnkhôngthể, đôi chân bủn rủn nhưkhôngphải của mình.

Cả hai đềukhôngđể ý tới bức thư. Hồ Ngọc Nhu chỉ vùi mặt vào ngực chàng. Quần áo của Chu Thừa Vũkhôngkhác thường, mặt cũng lạnh lùng như thường lệ, ôm người ra khỏi thư phòng.

khôngngờ khi ra tới cửa gặp phải Tô thị.

Tô thịđicùng Khổng ma ma, hầu hết mọi việc của Tô thị trước mắt đều do Khổng ma ma làm, Khổng ma ma tuyhiệngiờkhôngkhỏe hẳn, nhưng xuất đầu ra hầu hạ rồi. Hai người họ từ xa thấy Chu Thừa Vũđangôm ngườiđiđến. Đều ngẩn người tại chỗ, chờ tới khi Chu Thừa Vũ tới gần, mới lấy lại tinh thần.

Chu Thừa Vũ gặp Tô thị, chân mày nhíu lại, trầm giọngnói: "Có việc?"

trênmặt Tô thị giương lên nụ cười, bởi vìcôtakhôngbiết người trong ngực là Hồ Ngọc Nhu, còn cho là người khác. Cho nên trong lòng đắc ý,trênmặt cũng lộ ra mấy phần, có điềukhônghỏi, chỉnói: "Đại ca, ta đến đây hỏimộtchút, sắp tới tết trung thu. Phu quân truyền tin về, có về kịp tết Trung thukhôngạ?"

mộtnăm chỉ cómộtngày Tết trung thu đoàn viên,Tô thị rất muốn trải qua cùng với Chu Thừa Duệ.

Chu Thừa Vũ lắc đầu, lạnh nhạt đáp: "Nếu đệ ấy ởmộtmình, trái phải gì về cũng độ mười lăm ngày. Bây giờ đệ ấy còn mang theomộtthằng bé. Áng chừng nhanh nhất cũng phải mất 20 ngày tới. Đó là còn chưa tính bị trì hoãn trong kinh thành."

Chu Thừa Duệ hiếm khi đến Kinh Thành, nhàcha vợ phải đếnmộtchuyếnchỗ đại đường ca, nhị đường ca cũng phải tớimộtchuyến. Trong vòngmộttháng về tới là tốt lắm rồi.

Gương mặt Tô thị lộ vẻ thất vọng, phu quânrõràngđãhứa với nàngsẽquay lại sớm, tranh thủ trong 12 ngày.

Chu Thừa Vũkhôngcó tâm trạng ở đây khổ sở vớicôta, lạnh lùngnói: "Có việc khác?"

Tô thị vội lắc đầu. "không, đại cađithong thả."

Chu Thừa Vũ gật đầu, ôm Hồ Ngọc Nhu sải bướcđi.

Tô thị nhìn theo bóng lưng họ, thất vọngtrênmặt dần tan biến, trái lại ý cười lan tỏa. Xem ra đại bá ăn mặn mới biết được nữ nhân tốt, bây giờ mới nửa thángkhônggần gũi với Hồ thịđãcoi trọng nữ nhân khác.

Thựcsựlà quá tốt.

Nàngmộtchút cũngkhôngđợi được, muốn tới xem giờ phút này Hồ thị có phản ứng thế nào. Chỉkhôngbiết người trong ngực của đại bá là ai, là nha hoàn trong nhà, hay nữ nhân người bên ngoài tặng cho đại ca đưa vào phủ làm thiếp?

Nàngnhỏgiọng phân phó Khổng ma ma: "đithăm dò xem người đại bá ôm là ai."

Khổng ma ma có vẻ ngạc nhiên. "Phu nhân, ngàinóigì?"

Tô thịđangcó tâm trạng tốt, liền lặp lại.

Khổng ma ma rốt cuộc cũng xác định được mìnhkhôngnghe lầm. "Đại lão gia ôm đại phu nhânthìphải. Ngoạitrừ đại phu nhân, đại lão gia có thể ôm ai?" Bà lia mắt về phíaChu Thừa Vũ mất hút. "Mà nếu ôm người khác, đại lão gia cóyêuthích chăng nữa cũngkhôngcứ thế ôm về hậu viện?"

Thành hôn mới hơnmộttháng. Đây chẳng phảikhôngcho đại phu nhân mặt mũi sao?

Lấy tính khí của đại phu nhân, sao có thể chịu uất ức này được.

Sắc mặt của Tô thị hoàn toàn sa sầm. "Bànóiđại bá ôm Hồ thị?" Sao có thể chứ, nàng ta... nàng ta dầu gì cũng xuất thân từ nhà cao, sao lạikhôngbiết chừng mực ý tứ như vậy!

Khổng ma manói: "Trông như đại phu nhânđangngủ, trước đó có nghe thấy, đại lão gia bảo rằng, hai thư phòng trong- ngoài của ngài ấy đại phu nhân có thểđivào.Chắc là đại phu nhân bồi đại lão gia đọc sách, ngủ quên?"

Nhìn mặt mày của Tô thị càng ngày càng khó coi, Khổng ma ma cũngkhôngthểnóigì. Vì chuyện lần trước, bà còn hơi oán giận Tô thị, giờ Tô thị còn tức giận vô cớ, bàkhôngmuốn khuyên lơn gì nữa.

"đi,đixemmộtchút!" Tô thị giậm chân mà ngổn ngang trăm mối, khẽnói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.