[Dịch] Từ Dâm Tặc Đến Hiệp Khách (Mới Nhất: Quyển 1

Chương 012 : Yến Kinh Tam Anh Phần 2




Triệu Nhất Tường thấy thế, vội vàng chen ngang lời Đinh Ngư, hướng về Tần Mộ Sở nói: “Tần Huynh, Đinh cô nương chỉ đùa vui mà thôi.”

Miệng của Đinh Ngư kêu lên, nói: “Thế mới là không đúng.”

Triệu Nhất Tường không cùng nàng nói nữa, chuyển qua phía “Yến Kinh tam anh” nói: “Danh tiếng Yến Kinh tam anh, tại hạ sớm đã nghe được, hôm nay thật quả thật cao hứng bất ngờ, bỗng nhiên lại gặp được ba vị.”

Vương Tiến đáp lại: “Triệu công tử quá khen. Chúng ta chỉ là loại hư danh mà thôi.”

Hạ Ngữ Băng lúc này chen vào, hỏi Vương Tiến: “Vương công tử, ta có một chỗ khó hiểu, muốn Vương Công tử trả lời.”

Vương Tiến đáp: “Cứ nói đừng ngại.”

Hạ Ngữ Băng nói: “Ác Phan An Chương Thiên Hành tác quái đã mười năm, có nhiều chính đạo nhân sĩ từng vây bắt, hắn đều đào thoát được. Chẳng biết ba người các vị làm cách nào mà bắt được hắn?”

Quả thật Hạ Ngữ Băng nói gì thì nói, nàng biết Yến Kinh tam anh so với mình chỉ hơn chứ không kém, bắt được Ác Phan An cực kì giảo hoạt, trong lòng không phục, vì thế “Quay” bọn họ bằng ngôn ngữ của mình.

Yến Kinh tam anh là kẻ ngu sao? Nhưng bọn họ hiễn nhiên đã chịu sự giáo dục phi thường tốt ở nhà.

Vương Tiến nghe rồi, nhìn về phía hai người Trình Lực. Khoẻ miệng đều nổi lên tiếu ý, nhưng lại cố kìm nén lại. Chỉ còn Lý Thượng Đông vẻ mặt xanh đen ngồi im, cũng không lên tiếng.

Hạ ngữ băng thấy, khuôn mặt lộ ra nghi hoặc. Chỉ có việc hỏi ba người bọn hắn bắt Chương Thiên Hành như thế nào, hai tên lại đem cái kiểu “muốn cười mà không cười” ra, người còn lại thì sắc mặt tái xanh. Vậy đến cùng là sao đây? Người ngồi bên cạnh cũng cảm thấy khó giải thích nhìn ba người bọn họ.

Bấy giờ, Trình Lực mới hướng về Lý Thượng Đông nói: “Lý Đông, chúng ta phải nói ra rồi.” Vốn là gọi Lý Thượng Đông, nhưng khi bọn họ gặp nhau, thường gọi tắt bỏ đi chữ “Thượng”.

Sắc mặt Lý Thượng Đông vẫn như cũ không đổi, chẳng thèm trả lời Trình Lực, chỉ “hừ” mũi một tiếng.

Vương Tiến thấy thế, nhìn liếc qua mọi người, sau đó ra vẻ thần bí nói: “Chúng ta …. Ha ha … Chúng ta chính là dùng ‘Mỹ Nhân kế’!” Tiếp đó quay về Trình Lực, hai người không hẹn mà cùng nhau cười.

Nghi hoặc của mọi người không giảm mà lại càng tăng. Không phải chỉ là ‘Mỹ Nhân kế’ sao? Chẳng thiếu người xưa đã từng làm, vì sao bọn họ sử dụng ‘Mỹ Nhân kế’ mà lại phản ứng kì quái như thế.

Đinh Ngư tò mò hỏi: “Chẳng nhẽ …. chẳng nhẽ Mỹ Nhân kia là Lý Công tử? Nếu không, sao sắc mặt lại khó coi thế?”

Trình Lực nghe xong, nhịn cười, hướng về phía Đinh Ngư: “Ha ha ha …. Mỹ Nhân …. Mỹ Nhân kia … chính là hắn mà!” Nói xong chỉ vào Lý Thượng Đông, cười không ngừng.

Mọi người nghe xong, không khỏi ngẩn ngơ, đến khi tỉnh ngộ, cũng không nhịn được cười. Nghĩ lại, một tên đàn ông đàn ang, lại đi cải trang thành phụ nữ, dụ ra được đạo tặc Thải hoa, quả là sự kiện xúc động a!

Tào Thạch cười lớn tiếng nhất. Triệu Nhất Tường tuy vẫn giữ vững bộ dạng “văn vẻ hữu lễ”, nhưng miệng lại phát ra tiếng cười hà hà; Tần Mộ Sở ôm bụng cười không ngừng; Cố Ảnh muốn cười, nhưng mạnh mẽ cắn môi, cúi đầu, thân thể khẽ khẽ rung rinh; Đinh Ngư cười đến ngả trước gập sau, đến chảy cả nước mắt; Hạ Ngữ Băng cười không được, không cười cũng không được, làm khuôn mặt nhăn lại; Chỉ có Phong Văn, còn cả hai người Phan Lữ Hoa Sơn, vẫn có thể nhịn cười, ngồi thắng lưng ngay ngắn.

Lý Thượng Đông là người cao ngạo, thấy phản ứng của mọi người, tất nhiên chẳng còn muốn sống nữa. Hắn nhìn quanh một cái, vài người không cười, nhưng khoé miệng tràn đầy tiếu ý. Sau đó Lý Thượng Đông hướng mọi người nói: “Có điều các vị không biết, ta giả trang làm con gái là có điều kiện.”

“Có điều kiện gì? Nhanh lên! Nói nghe chút đi!” Vẫn là Đinh Ngư hỏi.

Hai người Vương Trình đã có chút nóng vội, vừa muốn ra tay ngăn cản, nhưng chỉ nói mà không làm. Hai mày Lý Thượng Đông nhướng lên, nói với hai người kia: “Sao thế? Ai cho phép các ngươi giếu cợt ta, không nhớ ta đã nói gì hử?” Sau đó tiến lên chỉ hai người Vương Trình hướng ra phía mọi người nói: “ Điều kiện của ta sau khi mọi việc thành công, muốn hai tên kia cạo sạch lông mày, rồi cùng ta dạo quanh kinh thành năm ngày. Mọi người hắn không tưởng tượng được cảm xúc năm ngày dạo chơi đó đâu. Chúng ta đi đến chỗ nào, đều là núi người biển người, ai ai cũng biết. Ha ha ha…… các ngươi cứ nhìn chăm chú vào lông mày của chúng mà xem, có phải hơi nhạt cùng thô cứng không?

Chúng nhân không nghĩ điều kiện của Lý Thượng Đông lại là bắt hai tên kia cạo lông mày đi dạo phố, nhưng mà, tưởng tượng bọn họ người nhà quan, vừa mới bắt được “Ác Phan An” Chương Thiên Hành mà trở thành anh hùng, bỗng nhiên cạo lông mày khoe phố, không làm cho kinh thành rung động mới là chuyện lạ. Vì thế, trận cười lại vang lên. Những người ở xung quanh thỉnh thoảng liếc qua. Hai người Vương Trình cũng chỉ đành cười trừ mà thôi.

Tần Mộ Sở cũng không thấy Yến Kinh tam anh ban đầu cao cao tại thượng, kiêu ngạo mười phần nữa, ngược lại nghĩ bọn họ cũng là ba cá nhân rất dễ thương. Mới gặp mặt có cảm giác lạnh đạm, hiển nhiên bọn họ đã chịu sự giáo dục rất tốt. Họ bây giờ, mới thật là chính mình, cơ trí, thành thật, anh dũng, không còn một điểm kiêu ngạo.

Hạ Ngữ Băng dở khóc dở cười: “Các ngươi ….. các ngươi ….” Tay chỉ Yến Kinh tam anh mà khôgn nói thành lời.

Tất nhiên Đinh Ngư cười lợi hại nhất, nàng vỗ tay nói: “Ba người các ngươi giỡn thật hay a.”

Còn có Triệu Nhất Tướng ổn định lại nụ cười mỉm nói: “Ha ha ha, không nghĩ điều kiện Lý Công tử lại đặc biệt như vậy, thật sự làm kẻ khác không tưởng tượng ra được. Nhưng mà, từ đó có thể thấy ngày thường ba vị cảm tình phi thường tốt a.” Hoa Sơn hai người Phan Lữ liên tục nói phải.

Mọi người vừa mới gặp nhau, ngồi cùng một cỗ có cảm giác bức bối. Nhưng sau màn huyên náo này, cảm giác lạ lẫm được giải tỏa. Vì thế nói chuyện càng hợp nhau.

Mọi người nói chuyện thật vui vẻ.

Chỉ có Tần Mộ Sở không nói được câu nào. Tần Mộ Sở từ khi nhỏ xíu đã lang thang, rất ít khi có người ở bên cạnh. Sau đó ở Lục Liễu trang, bởi vì luyện công, cũng rất ít khi gặp được con người, Hà Phong Dương lại phải trông coi tổ nghiệp, cũng không có thời gian gặp Tần Mộ Sở. Lí Bá mỗi ngày đưa cơm đến, lại là người hắn thường gặp nhất, nhưng cũng không nói lời nào. Hơn nữa hai người Phan Lữ vẫn giữa trong tâm khúc mắc về hắn, trong Yến Kinh tam anh Lý Thượng Đông đối với hành động chẳng chút cố kỵ giương mắt nhìn Đinh Ngư của hắn vẫn còn canh cánh trong lòng. Cho nên, Tần Mộ Sở muốn tham dự vào cuộc bàn luận, nhưng không thể nào ra tay. Tần Mộ Sở chỉ còn cách ngồi đó nghe bọn kia nói chuyện.

Lúc này, Phan Phi Hổ hướng về Yến Kinh tam anh đặt ra một câu hỏi: “Ba bị được đương kim hoàng thượng phong cho Đới Đao thị vệ, lẽ ra phải nhân chức ở kinh thành, sao lại rảnh rỗi đến chỗ giang hồ này?”

Yến Kinh tam anh nghe xong, nhìn nhau, cười khổ.

Chỉ thấy ba người cùng gật đầu, hình như đã quyết tâm, sau đó Vương Tiến nói: “Phan Huynh nói đúng, chúng ta nào có rảnh rỗi đi ra ngoài dạo chơi đây? Chúng ta là thân bất do kỷ mà.”

Đinh Ngư nghe rồi, ngạc nhiên nói: “A! Vậy vì sao đi?”

Lần này Trình Lực trả lời: “Cũng tại ‘Ác Phan An’ Chương Thiên Hành! Mười ngày trước, chẳng biết thế nào, thoát khỏi canh phòng gắt gao. Còn tuyên bố sẽ sớm trở lại kinh thành.”

Tần Mộ Sở nghe xong, chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Triệu Nhất Tường cũng chỉ nhẹ “Oái” một tiếng. Ngược lại Hoa Sơn Phan Phi Hổ Lữ Gia Minh nghe được, nói thất thanh: “Thật sao? Chương Thiên Hành chạy thoát?” Bọn họ vì nguyên nhân về sư muội, đối với Thải Hoa tặc cực kì thống hận, cho nên nghe đạo tặc ‘Ác Phan An’ Chương Thiên Hành chạy thoát mói phản ứng dữ dội như thế.

Vài vị cô nương cũng ‘Á’ một tiếng. Bẻ hoa đạo tặc thoát rồi, đối với càng nàng mà nói, đều không phải chuyện tốt.

Lý Thượng Đông nói tiếp: “Không sai, Chương Thiên Hành đã chạy thoát rồi. Làm triều đình chấn động, hoàng thượng đã hạ chiếu, trong ba tháng, phải bắt hắn về quy án. Nếu không, sẽ hỏi tội cả ba người.”

Lữ Gia Minh nói: “Vì thế mà các ngươi truy đuổi đến đây?”

Vương Tiến đáp: “Ba người chúng ta huy động rất nhiều người, biết được Chương Thiên Hành chạy theo phương hướng Tô Hàng, liền truy đến. Nửa đường gặp Đinh Ngư muốn đến Cố gia trang, thấy nàng chỉ có một thân một mình, lại lo Chương Thiên Hành nhân cơ hội gây án, bèn kết bạn với nàng rồi đi đến đây.”

Hạ Ngữ Băng nghe xong, trầm tư nói: “Khinh công của ‘Ác Phan An’ Chương Thiên Hành rất giỏi, con người giảo hoạt, phép dịch dung của hắn thì tinh xảo kì mỹ, nghe nói hắn có thể cải trang thành thiếu niên mười tuổi, cũng có thể biến thành ông già 80. Muốn bắt được hắn dễ dàng sao? Nếu hắn đã có ý muốn giấu mình, đừng nói là ba tháng, kể cả ba năm, các ngươi cũng tìm không thấy hắn đâu.”

Trình Lực cười khổ nói: “Chúng ta không có lựa chọn. Chỉ có hi vọng ngựa chết thành ngựa sống thôi.

Triệu Nhất Tường phe phẩy quạt giấy, không nhanh không chậm nói: “Thực ra cũng không phải là không có cách.”

Yến Kinh tam anh nghe được, đồng thanh hỏi vội: “CÓ BIỆN PHÁP GÌ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.