[Dịch] Từ Dâm Tặc Đến Hiệp Khách (Mới Nhất: Quyển 1

Chương 012 : Yến Kinh Tam Anh Phần 1




Cố ảnh dẫn mọi người qua phía cổng chính, đi về cái bàn bên trái gần cửa.

Cả sân rộng được bày mười cái bàn. Những chiếc bàn gần cửa hầu như còn trống hoặc chưa có ai ngồi, càng ra xa, người ngồi càng ngày càng nhiều. Hí ha hí hửng, có người biết nhau, gặp nhau ôn lại chuyện cũ; cũng có người gặp nhau lần đầu, cũng trò chuyện vui vẻ, như đã biết nhau từ lâu.

Bên phải cổng chính, là chỗ ngồi của tiền bối đức cao vọng trọng, tuổi cũng phải trên dưới 60 – 70 rồi. Chắc là bạn bè hoặc đồng bối Cố Xương Hổ. Nhưng đối với Tần Mộ Sở mới gia nhập giang hồ, ngay cả một người cũng chẳng biết. Nhưng, còn có người giới thiệu mà.

“Hả! Kia không phải Bổn Nguyên Đại sư sao? Ông ta cũng đến đây kìa!” Người nói chính là Tào Thạch.

Tần Mộ Sở liền hỏi hắn: “Bổn Nguyên Đại sư là ai?”

Tào Thạch trả lời: “Oh! Bổn Nguyên Đại sư chính là sư đệ của là phương trượng Thiếu Lâm Tự - Bổn Chân Đại sư, cai quản Thiếu Lâm La Hán Đường.

Tần Mộ Sở lại chỉ đạo sĩ đang đàm luận với Bổn Nguyên hỏi Tào Thạch: “Thế còn người đang nói chuyện với Bổn Nguyên Đại sư là ……?”

Tào Thạch khó kiếm được kẻ nào mong hắn giảng giải về nhân vật giang hồ, trong lòng rất là đắc ý, trả lời Tần Mộ Sở hết lòng vui vẻ : “Tần lão đệ à, hắn là ai ngươi còn không biết, chà, ngươi làm thể nào để buôn tẩu giang hồ đây?”

Tần Mộ Sở cười xấu, nghĩ: “Ta mới đi được bao lâu?” Nhưng cũng không nói ra.

Tào Thạch cũng không có để ý đến phản ứng của hắn, nói tiếp: “Người cùng Bổn Nguyên Đại sư nói chuyện chính là một trong Võ Đang nhị lão - Thiết Kiếm đạo nhân.”

Tiếp đó, Tào Thạch đem hết danh tiếng võ lâm tiền bối từ từ nói cho Tần Mộ Sở:

“Càn Khôn Thiết Thủ Chưởng” Tiết Đại Sơn,

“Lôi Điện Kiếm” Tiêu Thiên Vân,

“Tật Phong Thối” Hoàng Bách Phong ….. đều là tiền bối nổi danh giang hồ, cùng với “Địch Mạnh Thường” Cố Xương Hổ có giao tình rất sâu. Đương Nhiên, cũng có một vài người như Tần Mộ Sở vì ngưỡng mộ mà tới.

Hà Phong Dương vừa là sư phụ vừa là cha mẹ Tần Mộ Sở, cũng không nói cho hắn nhiều về nhân vật cùng giai thoại giang hồ. Cả lúc Tần Mộ Sở sắp ra đi đến nơi, Hà Phong Dương cũng chỉ nói “Thường thức” trong Thải hoa. Cho nên, Tần Mộ Sở vào giang hồ, nhưng một chút chi thức về người giang hồ đều không có.

Bây giờ đến Cố gia trang, Tần Mộ Sở gặp được nhiều nhân vật trong giang hồ. Có cả nhân vật đã nổi danh từ lâu, có cả những ngôi sao võ lâm mới nổi. Hắn cảm thấy chuyến đi này không uổng chút nào.

Lúc này, Cố Ảnh đem họ tới trước một cái bàn. Mà xung quanh bỗng náo nhiệt hẳn lên, rõ ràng vì đội nam thanh nữ tú vừa đến, kéo hết sự chú ý của tân khách hai bên khiến bọn họ một phen nghị luận.

“Nhóm thanh niên nam nữ này, nam anh khí bừng bừng, nữ kiều diễm vô bì, là những ai thế?

“A! Ngươi muốn trêu vào những kẻ mới đến sao? Ngươi không biết bọn họ sao? Lậy bố! Người mặc trường sam lụa màu lam nhạt, trong tay cầm quạt giấy kia, chính là Thiếu Bảo chủ Lam Gia Bảo - Triệu Nhất Tường.”

“Thế …. thế còn mấy cô nương kia?” Người này có vẻ sờ sợ câu trả lời sắp được nói ra, thì thảo hỏi.

“Ôi! Nói ngươi đừng có nghĩ xấu xa, ngươi lại không phục. Gọi ngươi là Giang Hồ lão làng, vậy mà ngay cả các nàng cũng không biết? Thật là ít chữ dốt nát.” Người này ra vẻ “Ngừng càng già càng cay” khiến người đặt câu hỏi kia chỉ còn biết cúi đầu, rồi mới chỉ vào Cổ Ảnh nói: “Người đi phía trước mặc bộ quần ào màu hồng chính là con gái Cố trang chủ - Cổ Ảnh, mà người bên cạnh quần ào màu xanh biếc chính là thiên kim Bích Sa Đảo chủ - Hạ Ngữ Băng, ngay phía sau, vị mặc y phục màu sắc kết hợp cực kì chói lọi kia là thiên kim viên ngoại Hổ Kiều Trấn – Đinh Ngư!

“Cố Ảnh ------- Hạ Ngữ Băng –----- Đinh Ngư ------ Aaa! Chẳng phải trong Thất đại mỹ nữ sao! Không nghĩ tới hôm nay may mắn như thế, có thể gặp mặt Tam Mỹ nhân trong Thất Mỹ.”

Đám người láo động, còn có người khen kẻ vừa rồi giới thiệu, nói: “Không nghĩ anh bạn lại hiểu biết rộng như thế, thật sự làm người ta bội phục!”

Người kia rất đắc ý.

Người lên tiếng đầu tiên lại hỏi: “Vị đại ca này, còn mấy người nữa kìa?” Cái này hắn hỏi sai người rồi, bởi vì Yến Kinh tam anh, còn có Tần Mộ Sở đều mới bước vào giang hồ, không mấy người biết tới.

Người trả lời kia nghe được, nhưng nhìn thế nào cũng không ra bọn họ là ai. Nhưng vừa được mọi người khen gợi là “biết nhiều hiểu rộng”, hết lần này đến lần khác không nhận được người, hắn đáp không được. Vì thế thẹn qúa hoá giận, nói: “Cách lão tử, ngươi sao cứ hỏi nhiều như thế? Ngươi nếu không biết bọn họ là ai, ngươi sao không tự đi mà hỏi bọn bọ! Cách lão tử, không nói nữa, đến đây đến đây, chúng ta uống ruộng!”

Người hỏi tắc họng không nói, người nghe không biết làm sao.

Lúc này, bên cạnh có một âm thanh mềm mại truyền đến: “Người mặc quần áo rực rỡ cao quý chính là “Yến Kinh tam anh.”

Có người giật mình: “Yến Kinh tam anh?” Không tưởng được bọn họ trẻ như vậy!”

Lại có người ngạc nhiên hỏi: “Yến Kinh tam anh? Sao chúng ta chưa từng nghe qua vậy?”

Âm thanh mềm mại kia lại nói: “Yến Kinh tam anh chưa nghe, vậy ‘Ác Phan An’ ngươi chắc cũng biết qua chứ.”

“ ‘Ác Phan An’ Chương Thiên Hành? Chính là Thải hoa đại Đạo? Có quan hệ gì với Yến Kinh tam anh chứ?”

“Vì các ngươi không biết, ta sẽ nói cho nè.”

Thì ra, nghe nói “Yến Kinh tam anh” chính là đệ tử nhà quan trong kinh thành. Danh hào của bọn họ cũng chỉ trong đệ tử nhà quan phong cho, cũng không được coi trọng mấy. Mọi người cũng nghĩ bọn họ chỉ là thiếu niên nông nổi thổi mà thôi.

Một năm trước, bọn họ hợp sức bắt ‘Ác Phan Lang” Chương Thiên Hành dâm tội đầy rẫy về quy án. ‘Ác Phan Lang” Chương Thiên Hành ở kinh thành bẻ hoa đạt “Tam Nguyệt Chi Cửu”*, nhưng không ai động được vào cái lông chân của hắn. Quan khâm sai kinh thành được tung ra, cũng không đối phó được. Hắn còn tuyên bố: “Cho dù ở trong hoàng cung đại nội, cũng bẻ hoa như thường rồi đào thoát được!” Cuồng ngôn của Chương Thiên Hành, đã kích nộ Yến Kinh tam anh. Làm bọn họ tiêu phí cả tháng lập mưu, cuối cùng cũng bắt được Chương Thiên Hành. Mà Yến Kinh tam anh nhờ việc này mà nổi danh, thành anh hùng trong nhân dân, được hoàng thượng phong làm Nhất phẩm đới đao thị vệ, càng làm thiên kim đại gia xinh đẹp phải nhún mình.

*(bằng với “Chờ đến mùng thất” của mình, nghĩ là “Rất Lâu rồi”)

Mọi người nghe xong rất là ngạc nhiên. Nghĩ ‘Ác Phan An’ Chương Thiên Hành, bẻ hoa vô số, đã gần mười năm, võ lâm nhân sĩ chính đạo từng vài lần muốn bắt hắn, nhưng hắn đều thoát được. Còn tưởng rằng, không ai trong võ lâm có khả năng ngăn cản ‘Ác Phan An’, bỗng nhiên bị ba vị công tử bắt được. Mọi người đều phải nhìn lại “Yến Kinh tam anh” rồi.

Lại có người hỏi: “Còn vị thiếu niên kia là ……..?

Âm thanh mềm mại kia tự nhiên cũng không nhận ra Tần Mộ Sở, nhưng kẻ đó không giống người kia thẹn quá mà giận, chẳng nhanh cũng chẳng chậm nói: “Vị thiếu niên kia ta không biết, chắc là lần đầu tiên hành tẩu giang hồ, có lẽ hắn là quân hầu cũng không biết chừng.”

Những lời này, Tần Mộ Sở nghe được phần lớn. Đến đoạn cuối cùng, hắn trong lòng cười khổ. Nhưng sau đó lại rất thư thái, nghĩ: “Ta đúng là vừa mới ra ngoài luyện tập, người trong giang hồ tất nhiên là không biết đến rồi. Mà diện mạo mình yếu kém vậy sao? Lại bị họ coi là kẻ hầu người hạ. Nhưng, cũng khó trách, bởi mình mặc quần áo vải bố màu xám tro, so với y phục tơ lụa của người ta, tự nhiên thể hiện thân phận thấp hơn rồi.”

Vốn Tần Mộ Sở cũng có thể mặc quần áo bằng lụa, nhưng hắn từ nhỏ là trẻ lang thang, có thể mặc vải bố là tốt lắm rồi. Hơn nữa khi lưu đãng, hắn thấy nhiều kẻ quần áo lụa là đi bắt nạt người khốn cùng như hắn, cho nên trong lòng sinh ra ghét người, ghét cả quần áo tơ lụa.

Đương nhiên, theo thời gian Tần Mộ Sở chậm rãi lớn lên, hắn đã phân biệt được người mặc áo lụa là tốt hay xấu, cũng biết được tơ lụa không thể phân tốt xấu. Nhưng sâu trong nội tâm hắn, vẫn còn nguyên một tia bài xích tơ lụa.

Tất cả mọi người ngồi đây, tự nhiên cũng nghe hết cuộc nói chuyện kia, có người thiện ý cười cười không nói, chỉ có Đinh Ngư là khác biệt. Nàng nghe được Tần Mộ Sở bị coi là người hầu, thì bật cười, chỉ vào Tần Mộ Sở nói: “Thằng hầu? A ha ha, Tần thiếu hiệp, ngươi là người hầu phải không? Làm người hầu của ta có được không?”

Tần Mộ Sở vừa nhìn thấy má lúm đồng tiền của Đinh Ngư, đầu óc đã đình trệ. Hắn nghe xong Đinh Ngư nói gì, không tức giận, lại còn gật đầu đồng ý. Làm cho Đinh Ngư cười đến run lẩy bẩy. Nàng thấy Tần Mộ Sở gật đầu, hai mắt vừa chuyển, chỉ lên hồ rượu trên bàn, nói: “Vậy người đem bầu rượu này uống cạn …….”

Triệu Nhất Tường thấy thế, vội vàng chen ngang lời Đinh Ngư, hướng về Tần Mộ Sở nói: “Tần Huynh, Đinh cô nương chỉ đùa vui mà thôi.”

Miệng của Đinh Ngư kêu lên, nói: “Thế mới là không đúng.”

Triệu Nhất Tường không cùng nàng nói nữa, chuyển qua phía “Yến Kinh tam anh” nói: “Danh tiếng Yến Kinh tam anh, tại hạ sớm đã nghe được, hôm nay thật cao hứng bất ngờ, bỗng nhiên lại gặp được ba vị.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.