[Dịch]Tan Biến Thời Không

Chương 8 : Nữ quân y xinh đẹp (thượng)




Mồ hôi chảy dọc theo hai bên tóc mai, chảy xuôi theo khuôn mặt, rồi tới cằm, đọng lại thành giọt lớn, rơi xuống. Đọng thẳng lên phần ngực của bộ quân phục. Tuy nhiên, do bộ quân phục đã ẩm ướt từ trước, giờ có thêm một giọt mồ hôi cũng chẳng hề để lại chút giấu vết.

Một đôi giày bước tới trước mặt Triệu Lập, dáng người thô ráp, sĩ quan huấn luyện so với giáo viên hướng dẫn ở trường cũ trông còn cơ bắp hơn rất nhiều. Tuy nhiên nếu nhìn thoáng qua một chút, thì trong cũng không phải là một người quá mạnh.

Nói về hình thể thì Triệu Lập cũng tương đương với những người tu luyện “cự lực thuật”. Một năm thời gian cũng đủ làm cho một đứa con trai đang trong thời kỳ phát dục lớn lên rất nhiều. Tuy nhiên so với mọi người xung quanh thì thể hình của Triệu Lập vẫn còn hơi suy nhược một chút.

- Ra khỏi hàng! – Tiếng nói của chỉ huy chát chúa vang lên bên tai Triệu Lập.

- Rõ! – Triệu Lập cao giọng hô lên một tiếng, sau đó đi nhanh về phía trước, đứng thẳng trước mặt đội hình. Đôi lúc Triệu Lập cũng không hiểu tại sao mà trong quân đội mọi người lại phải lớn tiếng như vậy. Thính lực của mọi người đều rất tốt, cho dù nói nhỏ đi chăng nữa thì ở khoảng cách gần như vậy, mọi người cũng vẫn có thể nghe thấy.

- Hướng đến trước cửa phòng y tế! Chạy! – Một mệnh lệnh đột ngột được đưa ra, Triệu Lập không hề có chút thắc mắc, nhấc chân lên chạy.

Vừa tiến hành xong một đợt huấn luyện, mọi người đang ở ngay tại trạm quân tư (chẳng biết trạm quân tư là cái quái gì), đột nhiên chỉ huy lại đưa ra một khẩu lệnh như vậy khiến cho Triệu Lập cùng tất cả mọi người đều không hiểu.

- Báo cáo! – Đứng ở cửa phòng y tế, Triệu Lập lớn tiếng hô.

- Tiến lên! – Bên trong truyền ra một âm thanh nhu hòa nhưng rất rõ ràng.

Bên trong phòng y tế có vẻ trống trải, mặc dù có kê vài cái giường nhưng tân binh vẫn còn đang huấn luyện đội ngũ, vì vậy vẫn chưa có người bị thương phải vào đây. Tiêu hao thể lực trong quá trình huấn luyện đội ngũ này đối với việc đã được tu luyện cơ bản trong một năm trước đây thì vẫn chưa thấm vào đâu.

Lúc này trong phòng chỉ có một viên sĩ quan quân y đang ngồi, nghe tiếng bước chân của Triệu Lập liền ngoái đầu nhìn lại.

Mái tóc dài màu vàng kim buông xõa trên bờ vai. Trên đầu đội một chiếc mũ màu xanh có biểu tượng hồng thập tự, bên dưới là một khuôn mặt rất đẹp. Thoạt nhìn trông nữ quân y còn rất trẻ, nhưng trên người mang lại có một nét thành thục. Bộ quân phục rất vừa vặn càng làm nổi bật thân thể của cô ta. Tuy không nhìn thấy nửa dưới người, nhưng chỉ thế này cũng đủ làm cho Triệu Lập phải hoa mắt.

Xem xét các số liệu của Triệu Lập, viên sĩ quan quân y cũng hết sức khó hiểu, vì thoạt nhìn thân thể của hắn cũng rất khỏe mạnh, không hề có chút nào thương tật, tại sao lại vào đây? Tuy nhiên, ánh mắt của Triệu Lập cũng làm cho viên sĩ quan quân y hài lòng, hướng về phía hắn khẽ điểm một nụ cười. Khiến cho, Triệu Lập cảm giác như có một bông hồng chợt hé nở.

- Chiến sĩ! Cậu đến đây làm gì? – Thanh âm của nữ quân y thật ngọt ngào làm cho Triệu Lập như bị mất hết hồn phách. Đôi môi hồng hé mở nhìn như một trái dâu tây quyến rũ.

Triệu Lập căn bản chẳng nghe được nữ quân y nói cái gì, chỉ ngây ngốc đứng im một chỗ. Thấy phản ứng của Triệu Lập như vậy, nữ quân y ngạc nhiên một chút sau đó bật cười ha hả. Nàng cười càng làm cho vẻ đẹp của mình thêm rạng rỡ. Tên ngốc Triệu Lập ở trường làm sao có cơ hội gặp được một vưu vật như thế này cơ chứ? Bây giờ thấy người ngay trước mắt bảo sao hắn chẳng chết đứng tại chỗ.

- Christine! Không được trêu chọc tân binh. – Giọng nói của sĩ quan chỉ huy từ ngoài cửa vọng vào. Nghe thấy âm thanh của huấn luyện viên, Triệu Lập như nghe thấy một tiếng gì đó cảnh báo, lập tức đứng thẳng người, duy trì động tác của một quân nhân.

Viên sĩ quan huấn luyện thở hổn hển, từ từ bước đến, nhịn không được tung ra một cước, miệng còn hùng hùng, hổ hổ nói:

- Đúng là một sự xấu hổ.

Triệu Lập không dám né tránh, bị huấn luyện viên đá cho một cước, lùi lại mấy bước, thiếu chút nữa té trên mặt đất. Không biết có phải do uy thế của huấn luyện viên hay không mà Triệu Lập không hề rên một tiếng, vội vã đứng im. Mặc dù mới chỉ là tiến hành huấn luyện đội ngũ, nhưng sự lợi hại của huấn luyện viên thì tất cả mọi người đều đã lĩnh giáo qua. Có mấy tên khoe khoang đã lăn lộn trong xã hội mười mấy năm, ngay ngày đầu tiên bị ông ta sửa trị, làm cho chật vật mất mấy ngày. Từ đó về sau, không còn ai dám coi thường viên sĩ quan huấn luyện nữa.

- Có chuyện gì? – Nữ quân y đối với hành động của huấn luyện viên ở ngay trước mặt mình, cực kì không hài lòng.

- Arnold! Đừng có mà chó chê mèo lắm lông. Biểu hiện của ngươi lần đầu tiên tới chỗ này cũng có khác gì cơ chứ…. – Vừa nói tới đây đã bị huấn luyện viên lớn giọng cắt ngang:

- Kerui Christine! Cô xem anh chàng này có vấn đề gì? Có phải là thể chất kém hay không? Mới có ba giờ mà đã ra nhiều mồ hôi như vậy?

Rất hiển nhiên là vị sĩ quan huấn luyện Arnold này ngày xưa khi gặp vị nữ quân y xinh đẹp này cũng có chuyện… Nhưng Triệu Lập không có ngốc đến nỗi mày mò, bới móc để mà tìm hiểu. Trong khi nghe bọn họ nói chuyện, hắn đứng nghiêm tại chỗ, không chút nhúc nhích. Hắn biết rất rõ sự lợi hại của huấn luyện viên.

Chẳng qua, việc chảy mồ hôi thế này đối với Triệu Lập là hết sức bất đắc dĩ. Mặc dù, “kiện thể thuật” không ngừng thay đổi thân thể hắn, nhưng đơn thuần xét về mặt thể lực thì không thể bằng một người chuyên tâm tu luyện “cự lực thuật”. Nhưng mà cũng chỉ có mồ hôi mà thôi, sự kiên trì của hắn cũng không hề kém đi chút nào. Huấn luyện viên đã nâng cao quá mức vấn đề này rồi.

- Chiến sĩ! Cậu tu luyện “cự lực thuật” đến mức độ nào rồi? - Kerui Christine quay đầu nhìn Triệu Lập giống như phát hiện ra một món đồ chơi mới. Bị đôi mắt đẹp chăm chú nhìn, Triệu Lập cảm thấy một số chỗ trên người nhột nhạt hết cả lên.

- Báo cáo! Tôi không có tu luyện qua “cự lực thuật”. – Lúc này mặc dù chưa đến thời điểm truyền thụ công pháp tu luyện trong quân đội, nhưng cũng có thể nói ra kế hoạch tu luyện của mình trước đây.

Sĩ quan huấn luyện Arnold cùng nữ quân y Kerui Christine đều cảm thấy có chút bất ngờ. Ở lứa tuổi này của Triệu Lập tham gia vào quân đội mà vẫn chưa tu luyện qua “cự lực thuật” cứ giống như là chuyện đùa.

- Vì sao? - Kerui Christine đứng dậy đi tới bên người Triệu Lập.

Lúc Kerui Christine đứng dậy, Triệu Lập mới biết là cô ta mặc cái váy quân nhu ngắn, lộ ra cặp chân thon tuyệt đẹp, từ từ uyển chuyển hướng về phía mình đi tới. Không biết tại sao, cả thân thể Triệu Lập mồ hôi đổ ra càng lúc càng nhiều, giống như hắn bị đặt lên một cái lò nướng. Hắn nhịn không được, trộm thè lưỡi liếm liếm đôi môi khô héo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.