[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3-Chương 164 : Quân đội đa quốc gia




Trong lịch sử có vài loại hoàng đế, đệ nhất là minh quân, trên mặt trận chính trị tung hoành khai hợp, cũng chăm lo việc nước, bạn có thể nói bọn họ gian hoạt xảo trá, nhưng từ vị trí công tác là hoàng đế thì họ thực xuất sắc. Lý Thế Dân cùng Khang Hy tính được ở loại một. Loại thứ hai là hoang dâm vô đạo, khó khăn lắm mới kiếm được công việc như vậy, nhưng lại chỉ biết gây họa, cao hứng thì làm, loại này có nhiều ví dụ điển hình, từ Trụ Vương, Chu U Vương tới Tùy Dương Đế đều thuộc loại này. Loại thứ ba là không tài khổ cực, trong lúc tại chức cố gắng làm việc nhưng bất đắc dĩ, không có mệnh làm hoàng đế, cuối cùng rơi vào cảnh thân bại gia vong, điển hình là Sùng Trinh. Loại thứ tư rất đáng giá suy nghĩ, bọn họ đan xen giữa ngu ngốc và khổ cực, bọn họ thường có thiên phú rất cao, nhưng lại không có tài trị quốc và cũng lười trị quốc, mấy vị hoàng đế này có người làm thợ mộc, có người biết ngâm thơ, đối câu đối hay biết vẽ vời, bởi vì nguyên nhân tự thân, quốc gia bị bọn họ bại mất, đây được gọi là bi kịch vận mệnh. Bọn họ nếu không làm hoàng đế thì có cống hiến cho xã hội lớn hơn nhiều, Trần Hậu Chủ cùng Tống Huy Tông chính là loại này.

Trần Hậu Chủ cùng Tống Huy Tông đều có thiên phú cực cao, lúc bắt đầu bại quốc cũng rất cảm thương, khi bọn hắn vô lực hồi thiên sẽ sinh ra cảm khái mãnh liệt, đó cũng khiến họ có nhiều linh cảm giúp nghệ thuật thăng hoa, cũng bức bách họ làm một vài việc cuối cùng….

Ví dụ, thời Tống Huy Tông bắt đầu tích cực cầu hòa, tính tình cũng dễ chịu.

Thái giám chạy vào không bao lâu, vẻ mặt khó xử đi ra, ấp úng: “Hoàng thượng hạ mình cầu hiền, tự mình tới mời nhị vị.”

Phía sau hắn, một trung niên đáng thương than ngắn thở dài đi ra, nhìn bọn tôi, nghiêng người đứng sang bên giơ tay hướng đại sảnh: “Hai vị, mời.”

Trong kiếp sống hoàng đế của lão hắn chưa từng có chuyện như vậy, tôi sợ Lưu Nhật Bản được voi đòi hai bà trưng (được gái còn đòi thêm bao cao su khuyến mại-dịch giả), nhanh chóng lôi hắn theo Tống Huy Tông vào chính sảnh dành cho xử lý công vụ.

Vào phòng, Tống Huy Tông phất tay kêu người hầu lui ra, một ít lễ phi khiến người ta thấy phiền cũng miễn. Lưu Nhật Bản ngênh ngang đi tới ngồi xuống ghế, chẳng nói một lời. Tôi thừa hịp cơ hội này dò xét Tống Huy Tông, phát hiện tên này rất đẹp trai, da trắng trên miệng có hàng ria đẹp, đeo mũ mềm thường nhật của hoàng đế, khí chất ưu nhã lại có chút ưu tư. Hắn thấy Lưu Nhật Bản không hữu hảo, liền mỉm cười với tôi, khoát tay kêu tôi ngồi xuống: “Vị này là Tiêu tướng quân sao?”

Tôi gãi đầu: “He he, đúng vậy, đúng vậy.”

Không biết vì sao tôi không thể tỏ ra lưu manh trước mặt kẻ đáng thương này. Chúng tôi vốn không có mâu thuẫn, tôi còn đến hạch sách người ta, mặc dù luôn miệng nói là muốn tốt cho hắn, nhưng chuyện này Tống Huy Tông không có chỗ tốt. Lý Sư Sư được cứu ra cũng chẳng liên quan tới hắn, theo trục nhân giới còn phải thoái vị….

Tống Huy Tông nói: “Tiêu tướng quân, trẫm nghe nói ngài mang theo hổ lang chi sư được xưng 800 vạn, đem tứ vương tử của Kim quốc Hoàn Nhan Ngột Thuật vây khốn ngoài phủ Thái Nguyên đã mấy ngày, không biết ý tướng quân thế nào, là muốn giúp Đại Tống phục hưng non sông hay là có ý hổ thị trung nguyên, một hơi tảo bình Tống Kim tự lập vi vương?”

Đây là hỏi tôi muốn giúp hắn hay hắc ăn hắc, không cần tôi trả lời, Tống Huy Tông bỗng lộ vẻ cổ quái: “Theo trẫm biết, tướng quân chính là vị nghĩa sĩ bài danh thứ 109 trên thủy bạc Lương Sơn. Tên Lương Sơn trẫm đã sớm nghe tới, nhưng trẫm nghĩ mãi mà đoán không ra, các vị sao có thể tập hợp tới trăm vạn quân – tướng quân xưng là 800 vạn dù có khoa trương, nhưng theo thám mã hồi báo, 300 vạn là phải có.”

Xem ra hắn bị phế cũng không phải là do bất tài.

Tống Huy Tông chau mày, nói chậm: “Khiến trẫm tò mò là. Con dân Đại Tống các nơi có di cư, nhưng nhân số vẫn không nhiều. Vậy nhân mã của tướng quân từ đâu tới? Cứ thoải mái nói đi, chuyện này không thể tưởng tượng nổi, so với lúc trước 80 vạn quân Kim bắc hạ trung nguyên càng làm ta ăn ngủ không yên.”

He he, lại một tên bị số học khốn nhiễu, bất quá hắn còn kém tôi một chút, tôi đụng tới phép nhân hai con số đã ngoài bắt đầu đau đầu, hắn thì chỉ đơn giản là thêm phép trừ thôi! Xem ra nghệ thuật gia cũng không giỏi số học…..

Tôi nhẹ nhàng vỗ chân: “Nói sao nhỉ, dù sao việc này cuối cùng không thể giấu diếm nên nói thật đi, 300 vạn người chỉ có 25 vạn là người bản địa của các vị”.

Tống Huy Tông lắc đầu: “Vậy cũng không đúng, phía nam Đại Lý, phía Tây Tây Hạ cùng Thổ Phồn cho dù dốc binh lực cả nước cũng khó có đủ số này, huống chi tướng quân mang tới đại bộ phận là binh mã trung nguyên a.”

Tôi nói: “Lão gấp gì, nghe ta nói hết đã, lão biết trước khi Triệu gia nhà lão làm hoàng đế nên có những vị hoàng đế khác làm chủ giang sơn hả?”

Tống Huy Tống hướng trời chắp tay nói: “Thái tổ hoàng đế vì giải ưu cho dân, trận Trần Kiều miễn cưỡng khoác hoàng bào, lấy thiên hạ của Hậu Châu Sài thị -- nhưng chuyện này có liên quan gì?”

Tôi bĩu môi: “Trước nữa đi?”

“Lại trước nữa?”

“Nói đại quốc.”

Tống Huy Tông nói: “Đó là Đại Đường do phụ tử Lý Uyên và Lý Thế Dân thành lập.”

Tôi gật đầu: “Ừ, giờ thì có liên quan, lại nói tới trước nữa sợ lão bị mệt nên nói luôn nha, liên quân chúng ta trừ 60 vạn tinh binh của Đại Đường, còn có 25 vạn quân Tần dưới trướng Tần Thủy Hoàng và 30 vạn quân Sở dưới trướng Hạng Vũ. Còn người Mông Cổ và quân Minh lão giải thích mất thời gian, lão chỉ cần biết chúng ta từ các triều đại khác tụ tập lại là được.”

Tống Huy Tông tính toán một chút: “Nói vậy các vị là bát quốc liên quân?”

Lão tính thêm Phương Tịch cùng Lương Sơn thành hai thế lực.

Tôi giơ chân: “Không thể gọi một cái tên ngon hơn được sao, bảo quân đội đa quốc gia là được rồi?”

Tống Huy Tông ngơ ngác không nói gì, thật lâu sau lẩm bẩm: “Sao có thể…”

Lưu Nhật Bản vỗ bàn đứng dậy, tức giận: “Sao không thể, ngươi rốt cục làm ăn cái đếch gì không biết, còn muốn lão tổ tông của ngươi thay ngươi phân ưu giải hạn, tên hôn quân bất hiếu.”

Tống Huy Tông lúng túng: “Vị này là…”

Tôi nói: “Vị này chính là tướng quân dưới trướng của tổ tông lão Triệu Khuông Dận đó, trong liên quân của chúng ta có 60 vạn người là lão nhân gia phái tới.”

Tống Huy Tông sửng sốt, bỗng biến sắc: “Các ngươi dám nói lung tung nhục tổ tiên ta.”

Loại chuyện này không thể lập tức tiếp nhận, cho nên chúng tôi nhắc tới Triệu Khuông Dận, Tống Huy Tông có là thỏ cũng phải tức giận điên.”

Lưu Nhật Bản đặt phong thư lên bàn đẩy tới: “Chính ngươi xem đi.”

Tống Huy Tông do dự một chút mới thò tay ra lấy, xé bỏ lớp xi, mở tờ giấy ra đọc, lập tức biến sắc mặt, tay run run. Giống như người sốt rét hai tay run rẩy không ngừng, cũng giống như người bị bệnh thần kinh, lầm bầm: “Nên làm sao a, thật là xấu hổ chết….”

Tôi tò mò muốn thò qua nhìn xem phía trên viết gì. Tống Huy Tông như bị điện giật lập tức khép tờ giấy lại, trợn mắt nhìn tôi. Tôi tỏ vẻ chẳng có gì, đi bộ qua bên:

“Lão tin chưa?”

Lại dùng đọc tâm thuật, lại không đọc được gì.

Tống Huy Tông mặt xám như tro, thở dài: “Ta thật là một đứa con cháu bất hiếu.”

Tôi nói: “Tin là tốt rồi, vậy chúng ta nói chính sự đi.”

Tống Huy Tông đã bình tĩnh hơn chút, đứng lên thi lễ với tôi: “Tiêu tướng quân giúp ta kháng Kim, chính là ân nhân của Đại Tống, còn xin nhận Triệu Cát cúi đầu.”

Tôi nhảy ra xa tránh đi: “Đừng loạn kéo quan hệ, ai muốn giúp lão – vợ ta bị khốn bên trong, có biết không? Nếu không phải thế cho dù tổ tông lão là bạn thân của ta thì ta cũng chẳng muốn tới.”

Trước cứ chiếm chút lời rồi tính sau.

Tống Huy Tông hớn hở: “Nguyên lai Tiêu phu nhân cũng không may mắn bị Hoàn Nhan Ngột Thuật bắt a.”

Tôi trợn mắt: “Vợ tao bị bắt sao mày vui cái đệch gì?”

Tống Huy Tông vội ra vẻ tiếc hận: “Không dám, không dám, đã vậy, Tiêu tướng quân không cần khách khí, Cát nguyện lấy lực cả nước tương trợ tướng quân phá Kim, nghênh hồi phu nhân.”

Tôi mỉm cười: “Ừ, tìm lão đúng là vì chuyện này. 300 vạn người chúng ta đang chờ cơm, lão chuẩn bị lương thảo đi.”

Tống Huy Tông tỏ ra cực kỳ tự tin: “Chính là việc nhỏ, tự nhiên lo được.”

Tôi hỏi: “Có thể kiếm bao nhiêu?”

Tống Huy Tông suy nghĩ chút: “Lâu không dám nói, một quý thì không vấn đề.”

Thì là 3 tháng, đại khái là cực hạn của lão, rốt cục cũng biết được lời thật.

Tôi cười he he: “Vậy cứ thế nhé, nhưng mà lão suy nghĩ gì ta biết, ngoại trừ vợ ta, Kim Ngột Thuật còn bắt một người tên Lý Sư Sư. Lão muốn cứu cô nàng hả?”

Tống Huy Tông sửng sốt, lập tức lúng túng: “Ha ha ha, Tiêu tướng quân đều biết?”

Tôi trầm mặt lại: “Ta nói trước nhé, cô nàng này mày đừng xía vô.”

“Đây là vì sao, chẳng lẽ tướng quân với nàng có….”

Tôi vội xua tay: “Không phải ta. Lão đừng nói lung tung, làm vợ ta nghe được thì sao?”

Tống Huy Tông thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi.”

“Mặc dù không phải ta, nhưng là một huynh đệ của ta. Lão đừng có bất bình hành tâm lý, thằng nhóc kia đẹp trai hơn lão, trước kia không nhiều tiền bằng lão, nhưng lão cũng sắp phá sản thì không so được rồi, trọng yếu nhất là Sư Sư cùng hắn đã uống rượu giao bôi rồi, lão không muốn vương miện màu xanh mượt chứ?”

Tống Huy Tông sau khi hiểu ý tôi, đầu tiên là trầm mặc một lúc lâu, sau đó thở dài: “Đã thế thì thôi, tướng quân phá Kim rồi thì tùy bọn họ đi, ta thân là hoàng đế, cuối cùng ra sức vì thương sinh khắp thiên hạ mưu phúc, khiến dân chúng miễn đồ thán.”

Tim tôi cũng lạnh đi, lão nói thật dễ nghe, cái gì mà vì thương sinh mưu phúc, kỳ thật là lão chú trọng việc không mất ngôi hoàng đế, Lý Sư Sư bất quá là một nữ nhân trong đám nữ nhân vây quanh lão, xem ra lão cũng chỉ có tình nghĩa với nàng tới thế, mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng tôi vẫn thấy tiếc cho Lý Sư Sư.

Tôi lạnh lùng nói: “Còn có một việc ta cũng phải nói trước cho lão biết, chúng ta không phá Kim, cứu người xong chúng ta rút.”

“Vậy….”

“Nói cách khác, vị trí hoàng đế của lão cũng phải nhường ra, lão phải cùng Kim Ngột Thuật đi một vòng thành Ngũ Quốc, đúng rồi, còn con của lão nữa.”

Tống Huy Tông mặt càng lúc càng khó coi, cuối cùng hất tay áo: “Nói lung tung, muốn thế này ta giúp mi làm gì?”

Tôi giở giọng lưu manh: “Vì 800 vạn hùng binh của ta đang đóng ngoài phủ Thái Nguyên, muốn đoạt giang sơn của mi dễ như trở bàn tay.”

Tống Huy Tông: “Ngươi không sợ ta cùng Hoàn Nhan Ngột Thuật liên thủ đối phó các ngươi sao?”

Lưu Nhật Bản quát: “Ngươi dám.”

Tôi mỉm cười, ngăn Lưu Nhật Bản lại: “Nói thật ta còn không sợ, không nói 300 vạn nhân mã chúng ta đối phó các ngươi có thừa, ta có thể mượn quân Tần, Sở, Đại Đường, cũng có thể mượn binh từ Tam Quốc, Lưỡng Tấn, Nam Bắc Triều, sau thời của ngươi, còn có Nguyên, Minh, Thanh, đến lúc đó không chỉ là xưng 800 vạn đâu.”

Tống Huy Tông tức giận: “Ta thật không nghĩ tới trên đời này còn có kẻ hèn hạ như ngươi.”

Tôi cười vui: “Đó là ngươi thiếu một đôi mắt phát hiện cái giỏi, người bên cạnh ngươi cũng không ít kẻ như vậy.”

Tống Huy Tông uể oải, lúng túng: “Vậy mi nói ta cuối cùng có được gì nào?”

Tôi nói: “Lão mặc dù không làm hoàng đế nữa, nhưng ta có thể cam đoan con dân của lão không bị đồ thán. Như vậy tội của lão cũng nhẹ một chút, tổ tông của lão cũng không đến mức gặp là đánh lão.” Tôi nói tiếp: “Còn nữa, theo phát triển lịch sử, lão cùng con bị bắt tới thành Ngũ Quốc còn nhận được phong hiệu, một là Hôn Đức Công, mọt là Hôn Đức Hậu, cuộc sống còn không bằng tù binh. Người ta nhớ tới lão thì ném cho lão tí cơm thừa canh cặn. Nếu không muốn bị đói, lão hợp tác với ta thì ta có thể thay hai người xin tị nạn chính trị, cho mấy người tới địa phương non xanh nước biếc, theo ta được biết các bức họa của lão ở hậu thế thực đáng giá, không khó mà có cuộc sống ăn chờ chết dâu.”

Tống Huy Tông khổ sở: “Giang sơn Đại Tống của ta thật hết hy vọng sao?”

Tôi an ủi lão: “Nghĩ thoáng chút đi, năm đó tổ tông của lão cướp giang sơn của người ta, họ Sài khóc lóc với ai hả? Dù sao qua vài năm đều là người một nhà. Dân chúng không bị khổ là trọng yếu nhất.”

Tống Huy Tông lệ rơi lã chã: “Được rồi. Lương thảo tối nay ta sẽ đưa qua cho mi, ngươi không thể bỏ mặc ta nha.”

Tôi vỗ vai lão: “Lão Triệu ngươi cũng là sinh không gặp thời, nếu sinh tại niên đại tốt đẹp thì có thể làm thầy giáo tại thẩm mĩ viện gì đó, có nhiều cô nương xinh đẹp trần trưồng chờ lão vẽ, mỗi ngày đổi người mẫu tranh cũng làm lão mệt đó.”

Sự tình nói xong tôi cùng Lưu Nhật Bản đứng dậy đi ra ngoài, tôi nhìn Tống Huy Tông căng thẳng cất tờ giấy đi, thật sự tò mò: “Trên đó rốt cục viết gì, ta có thể xem sao?”

Thực sự ai cũng phải tò mò. Một tờ giấy khiến người ta tin, tôi dù có mất một ngày một đêm nói chuyện cũng không rõ, đây là bí mật cỡ nào a? Chẳng lẽ bệnh kín của gia tộc? Triệu gia người nào cũng có bàn chân sáu ngón, bàn tay sáu ngón, mông đít bị trĩ, hai tay bị bệnh vảy nến hay là sinh ra đã bị mù màu?

Tống Huy Tông thấy ánh mắt tôi rực lửa tò mò, cự tuyệt sợ đắc tội nên vò tờ giấy trong tay, xé mất một miếng rồi đưa cho tôi. Tôi nhìn qua thấy cũng đọc được hơn nửa chữ trong đó, còn nửa thì chả biết. Nhưng căn bản chẳng có bí mật gì lớn. Nửa đoạn trước là Triệu Khuông Dận cùng Tống Huy Tông nói chuyện phiếm, trong đó còn lời lẽ nghiêm khắc mắng Tống Huy Tông bất hiếu. Cuối cùng dùng giọng điệu trưởng bối tha thiết động viên bạn học Tiểu Cát không cần tự bạo, không có chí tiến thủ, mặc kệ ở vị trí nào cũng phải trở thành người có ích cho xã hội….

Chỗ mấu chốt bị Tống Huy Tông xé đi, một chút nhỏ thế thì có thể viết cái khỉ gì?

Đầy lòng nghi vấn, chúng tôi ly khai thành Thái Nguyên trở về doanh trại liên quân.

Muộn chút, từng xe lương thảo từ trong thành Thái Nguyên ồ ạt vận tiến đại doanh liên quân, quân đội Bắc Tống đã bị đánh tan, kế hoạch cũ của họ là đang ác chiến với quân Kim, cho nên tích trữ đầy đủ. Đồng thời, Vương Dần cùng Phương Trấn Giang vừa vặn vận chuyển thực phẩm thuận lợi, vật tư của liên quân phong phú chưa từng có. 10h30 phút tối, chúng tôi bắt đầu thống nhất phân phối thực phẩm, bất luận các quân còn dư lương thực hay không, hết thảy tính theo đầu người. Binh lính liên quân ngoại trừ nhận khẩu phần lương thực cho hai ngày, mỗi người được nhận thêm 5 gói mì ăn liền, hai túi bánh mì, còn có cơm trưa có thịt và đồ hộp cá mòi, ngoài ra còn có 250ml sữa cùng 3 chai nước khoáng – mấy chai nước đều được họ bảo tồn lại cẩn thận để sau này hành quân sử dụng. Vương Dần cũng không có gì thể hiện, anh ấy chỉ cần lấy cớ nhập hàng nhiều liền đòi được nửa xe kẹo cao su từ nhà máy nhà người ta….

Lính liên quân chúng tôi nhai kẹo cao su, dùng cơm trưa có thịt, hộp sắt nấu mì ăn liền, vừa ăn vừa thô dã chẳng quan tâm tới đây là nơi nào nói chuyện với đồng bạn về phụ nữ. Trên thành Thái Nguyên, Tống Huy Tông dưới sự hộ giá của nội thị (thái giám) nhìn vế phía trận địa liên quân, thấy bếp lửa kéo dài ngoài ngàn dặm, thái giám đi cùng kinh hồn: “Hoàng thượng, số người nô tài gặp qua cả đời cũng không nhiều đến vậy.”

Tống Huy Tông nhiều tâm sự, thuận miệng: “Ngươi biết gì, phía dưới là quân đội đa quốc gia.”

Đến lúc này, từ ‘quân đội đa quốc gia’ chính thức được sinh ra, hơn nữa đoạn truyền kỳ này cũng được nhân dân Bắc Tống nhớ rõ.

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.