[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3-Chương 163 : Triệu thị tử tôn Nhóm dịch Lưu linh hội




Tôi vừa nói hết, một người ngượng ngùng đứng dậy: “Tôi đi thôi.”

Chúng tôi thấy người này, đều trăm miệng một lời: “Ngươi không thể đi.”

Người đứng lên chính là Tống Giang, thủ lĩnh thổ phỉ chỉ muốn được chiêu an, kêu hắn đi, đừng nói không làm được việc gì, sợ là ngay cả liên quân cũng bị bán.

Tống Giang ngạc nhiên: "Vì sao tôi không thể đi?”

Chúng tôi đều im lặng không nói gì, trên Lương Sơn hắn cũng có số má, sau này còn phải sống chung, không thể làm chuyện quá tuyệt tình, cả đám người cười hi hi ha ha lảng tránh: “Đi quá nguy hiểm, ca ca không nên mạo hiểm.”

“Vậy các vị định để ai đi?”

Ngô Dụng vân vê cằm nói: “Người này cần hiểu rõ chi tiết về triều đình, còn không thể mềm lòng.”

Phù hợp với điều kiện nêu ra, ở Lương Sơn có không ít người, tựa như Hô Diên Chước, Tần Minh cùng Trương Thanh đều từng làm trong cơ quan chính phủ. Nhưng nói tới hiểu rõ chi tiết của triều đình, những người này lại không đủ cấp bậc. Lâm Xung quan đủ lớn, nhưng vị giáo đầu của 80 vạn cấm quân lại là người tốt, lại không đủ tàn nhẫn. Tôi dòm quanh, bỗng nhiên một lão nhân đi vào trướng, lão nhân mặc áo cộc, tay còn cầm ấm trà, đang thản nhiên tự đắc tu ấm trà, tựa như trướng phòng tiên sinh. Thấy tôi nhìn mình, ông ta buông ấm trà, cầm bút lên nói: “Nguyên soái có gì phân phó, tôi sẽ ghi lại.”

Người này họ Vương, trước kia là thái úy trong triều, lúc trước được phái tới chiêu an sau đó bị bọn tôi phản chiêu an, hiện tại ở dướng trướng Hổ Tam Nương cùng Vương Anh quản chút trướng mục (sổ sách), lần này Lương Sơn xuất binh, lão cũng đi theo làm văn thư trong quân.

Tôi giật lấy bút lông, kéo lão đứng dậy, dò xét một lúc mới nói: “Ừ, đã giống người của Lương Sơn chúng ta.”

Vương thái úy cười he he, tôi vỗ vai lão nói: “Cho lão một cơ hội nở mày nở mặt, vinh quy quê nhà.”

Vương thái úy không hiểu: "Làm gì a?”

Tôi nói: “Tôi nghĩ xem, chuyện này phù hợp với lão, bọn Cao Cầu hãm hại lão. Lão cũng có thể về thu thập bọn hắn, thuận tiện hạch vấn cựu chủ, kêu lão đưa lương thảo cho chúng ta.”

Vương thái úy mặt nhăn nheo như mướp đắng: “Tôi đi có phù hợp không?”

“Không ai phù hợp hơn, nói sao lão cũng từng là cao tầng trong triều. Ta hiện tại lấy thân phận tổng nguyên soái của liên quân bổ nhiệm lão là tổng đốc lương sứ, tới mượn lương của Tống Huy Tông.”

Vương thái úy: “Nhưng tôi lấy danh nghĩa gì?”

Tôi nghĩ chút rồi nói: “Cứ nói là phí xe cộ, xí nghiệp của hắn lớn thế, mời phóng viên làm quảng cáo còn phải mất tiền phí bồi dưỡng. 800 vạn liên quân của chúng ta thay hắn chống cự cơn bão tài chính nhiều ngày như vậy, hắn cũng phải tỏ chút ý tứ chứ? Cho nên kiếm được bao nhiêu lương thảo là do bổn sự của lão. Triệu họa gia có bao nhiêu của cải, lão đại khái cũng biết chứ hả?”

Vương thái úy mắt sáng lên: “Tôi có quan hệ với người lục bộ, biết của cải của triều đình, nuôi 300 vạn nhân mã vài tháng không khó.”

Tôi khoát tay: “Đối ngoại lão cứ nói 800 vạn, được rồi, lão đi luôn đi.”

Vương thái uy bó tay: “Nhưng tôi mặc cái gì đi, quan phục khi xưa đốt rồi.”

Tôi nói: “Cho dù còn cũng không được mặc. Lão hiện tại đại biểu liên quân, thế này đi." Tôi lấy cái mũ trên đầu xuống đội cho lão: “Tôi cho lão mượn cái mũ, lão tùy tiện đi tìm bộ khải giáp của quân Đường hay quân Minh, dù sao bọn người triều đình cũng không biết đâu.”

Vương thái úy bị tôi chọc cho vài câu liền khôi phục sự hưng phấn, mắt lại tỏa ra tặc quang của lão gian thần cự hoạt, chắp tay: “Nhất định không phụ kỳ vọng của đại soái – tôi mang bao nhiêu người đi?”

“Tùy tiện mang chút là được. Mang nhiều lại ra vẻ liên quân chột dạ.”

Vương thái úy: “Mang ít người thì tôi sợ…”

Tôi phất tay: “Mau đi đi. Ngươi là người đầu tiên đại biểu quan phương mà có tới 800 vạn quân làm hậu thuẫn, cần quý trọng cơ hội lần này.”

Đuổi Vương thái úy đi, vấn đề lương thảo cũng có cách giải quyết, quân đội triều Tống dù kém, nhưng thực lực kinh tế chắc chắn là số một thế giới. Nhà bọn họ cũng từng có biên chế hơn trăm vạn quân, nhưng bị quân Kim đánh tan thôi. Lương thực dự trữ cho bọn tôi còn hơn để quân Kim cướp đi.

Vài giờ sau, Vương Dần lái chiếc xe bánh mì kéo hai cái thùng hàng không nóc tới trước cửa soái trướng. Tôi ra ngoài nhìn, thấy hai xe tràn đầy bao lớn bao nhỏ, tôi hỏi: “Mấy thứ này không bay mất hả?”

Vương Dần hạ cửa kính ra ném cho tôi một điếu thuốc. Lý Tĩnh Thủy nhảy lên xe đẩy ra vải bạt, xem một hồi nói: “Là mì ăn liền cùng bánh mì. Sắp hết hạn sử dụng nhưng còn ăn được.”

Tôi cười: “Thứ này là sắp hết hạn, nhưng nếu mang trở lại Dục Tài thì hẳn là tươi mới còn hơn cả vừa ra lò.”

Vương Dần xuống xe nói với tôi: “Anh đã mượn xe không mui của tất cả người dân quanh Dục Tài, lại liên lạc mấy hãng thực phẩm đang gặp khó khăn trong bán hàng, chỉ cần có tiền, vật tư sẽ cuồn cuộn không ngừng tới.”

Kim Thiếu Viêm nhét một chi phiếu vào tay Vương Dần: “Vương ca, vậy nhờ anh, việc này xong rồi em sẽ mua cho anh một căn biệt thự cạnh Tây Hồ.”

Vương Dần bĩu môi: “Chú cho anh cái bên cạnh Tây Hồ sao? Nếu chị dâu chú biết lại nghĩ anh có bồ nhí bên ngoài.”

Kim Thiếu Viêm ngượng ngùng: “He, là bất động sản em mua trước đây, Vương ca mà ngại em đổi cho anh một căn bên cạnh Dục Tài… cũng là đang thiếu tiền mà?”

Tôi cười nói: “Thằng nhãi mi rốt cục cũng biết tiết kiệm tiền – ôi chào, anh nói sao chú tới Bắc Tống còn mang chi phiếu làm gì?”

Kim Thiếu Viêm gãi đầu, cười cười: “Thói quen, không cầm tập séc không thấy an toàn.”

“Chú định quảng cáo cho ngân hàng à, ở Bắc Tống cũng tiêu được sao?”

Kim Thiếu Viêm nói: “Chẳng phải là tiêu được đấy thôi?”

Vương Dần: “Được rồi, được rồi, đem biệt thự của chú bán cho người khác rồi cản thiện cuộc sống cho Phương gia quân chúng ta đi, cũng xem như vị thượng thư này cống hiến chút vì huynh đệ trong nhà.”

Tôi nói: “Không được kéo đảng kết phái, nhất là ở chức vị mẫn cảm của anh, nếu người khác biết thì ảnh hưởng không tốt.”

Vương Dần lúc đầu gật đầu liên tục, rồi ngạc nhiên hỏi lại: “Tôi có chức gì, tôi trước kia lái xe tải, giờ thì ổn rồi, lái xe lửa a.”

Kim Thiếu Viêm cười: “Không cần tiết kiệm cho em, em tiêu như kiểu phá gia chi tử, tan cửa nát nhà. Ngoài mì ăn liền cùng bánh mì còn sữa, lạp xưởng, cơm trưa, …. Thứ gì cũng có thể mua cho các tướng sĩ.”

Theo sự tình biến hóa, thằng nhóc tâm tình cũng tốt hơn trước.

Phương Trấn Giang vừa đi bộ tới vừa nói: “Vậy cũng không tiêu tốn bao nhiêu tiền, 300 vạn người để chú nuôi, mỗi người mỗi ngày 10 đồng mới 30 triệu. Chú tùy tiện mời một minh tinh nhận giải cành cọ vàng cũng phải chi cỡ này chứ?” Anh ấy đi tới cạnh Vương Dần: “Tôi đi với anh, hai người thay ca, có hai người lái thật giống lái phi cơ rồi.”

Kim Thiếu Viêm đột phát ý tưởng: “Đúng rồi, vì sao chúng ta không thuê hẳn mười cái máy bay thả dù vật phẩm tới?”

Tôi phì cười: “Đừng có chém gió mấy cái lời rỗng tuếch của chú nữa, địa giới này nhiều người biết bắn tên lắm đó…”

Không ngờ Kim Thiếu niêm lại vỗ tay một cái: “Cường ca nhắc em mới nhớ, đã chuyện lớn thế nên quay phim bom tấn – Vương ca. Anh về lần này giúp em mang mấy cái máy quay tới, em muốn quay lại cuộc sống hàng ngày, để sau này làm tham khảo những cảnh lớn.”

Tôi nói: “Còn tham khảo cái gì, trực tiếp cắt ghép là được, ai kiện chú xâm phạm bản quyền chứ?”

Kim Thiếu Viêm tiếc hận: “Đáng tiếc không chụp được tràng cảnh mấy hôm trước.”

Cái này trước kia hình như không ai để ý, cũng không để ý nổi.

Lúc này Đồng Viện đang nghịch điện thoại: “Điện thoại quay có được không?”

Kim Thiếu Viêm thò đầu qua nhìn, thấy trong điện thoại của Đồng Viện có một đoạn clip dài hơn 5 phút quân Kim cướp trại. Mặc dù cảnh ở xa, cũng không quá rõ, nhưng quả thật là tình cảnh thiên quân vạn mã xung phong liều chết cùng gục ngã, tuyệt đối là cảnh mà đại đạo diễn cũng không thể nghĩ ra. Kim Thiếu Viêm xem rồi hưng phấn: “Tặng tôi điện thoại này đi.”

Đồng Viện ngại ngùng: “Clip có thể chuyển cho, điện thoại không được.”

Kim Thiếu Viêm nhìn cái điện thoại của Đồng Viện chả có gì lạ: “Tôi dùng chiếc có đính kim cương đổi lại.”

Phương Trấn Giang: “Chú có hiểu lãng mạn không hả, bao nhiêu tiền cũng không thể đổi, trong đó còn có ảnh chụp chung của tôi cùng tiểu Viện.”

Chúng tôi đông loạt giật mình hô lớn: “A…”

Đồng Viện càng đỏ mặt. Tôi cười nói: “Vậy thì chắc rồi. Clip cho chú, điện thoại không cho – anh cũng không muốn bị lộ clip nóng.”

Đồng Viện mắt híp lại, trước mặt tôi bổ vỡ hai viên gạch trong trướng, hất tóc rời đi.

Phương Trấn Giang cười nói: “Theo tôi biết, Tú Tú cũng quay chụp không ít cảnh ở đại doanh của Mông Cổ, nhưng mà lúc chiến đấu thì không, cô ấy sợ máu.”

Kim Thiếu Viêm xoa tay: ‘Sau khi công chiếu em sẽ cho tên mọi người vào trong mục giới thiệu.”

Tôi giận dữ: “Đúng tiếc anh Chính không có mặt, bằng không chú có thể quay chụp mp4 sự nghiêm túc của anh ấy.”

Bởi vì xe vật phẩm đầu tiên chỉ là thực nghiệm, cho nên cũng chỉ phát cho một số tướng lĩnh nếm thử. Bọn họ cầm bánh mì ăn thử khen không dứt lời: “Ừ, Bánh bao thật ngon.”

Qua bữa ăn cùng chuyển vận cả đêm, thực phẩm mới tới chất đống như núi tại doanh trại của Lương Sơn. Vương Dần nối liền sau chiếc xe bánh mì của tôi 20 chiếc thùng xe, năng lực vận chuyển không kém 20 toa xe. Mấy thứ này không nặng, chiếc xe có chút biến dị nên hoàn toàn kéo được, hơn nữa chỉ cần tiến vào trục thời gian là được. Còn nguồn cung, theo Vương Dần nói, tiền tới là cần bao nhiêu có bấy nhiêu, một xưởng thực phẩm cấp thành thị có thể cung cấp ổn định.

Thời gian này, tổng binh lực quân Tống nhanh chóng tăng tới 40 vạn, quân Minh cũng tương tự, nhưng mà vũ khí bí mật của Chu Nguyên Chương còn chưa thấy đâu. Kim Ngột Thuật nghĩ sao bọn tôi cũng không biết, nhưng theo không khí trầm lặng xem ra quân Kim chắc chắn sĩ khí không cao. Bọn họ lúc đầu còn đoán được quân số của bọn tôi, sau đó chỉ thấy mênh mang vô bờ địch nhân, lúc này 300 vạn hay 800 vạn quả nhiên không khác gì nhau.

Sau một đêm qua đi, Vương thái úy bỗng mang người về, hỏi có chuyện gì, Vương thái úy liền đáp: “Ngài đoán xem trên đường tôi gặp phải ai?”

Tôi hỏi: “Ai?”

Vương thái úy: “Tống Huy Tông, nguyên lai hắn sớm đã chuẩn bị tới đàm phán với Kim Ngột Thuật.”

Tôi nói: “Vậy chuyện lương thảo lão với hắn đàm phán ra sao?”

“Hắn nghe nói phía ngoài phủ Thái Nguyên đột nhiên xuất hiện 800 vạn quân, phải đích thân tới nói chuyện với cậu.”

Tôi cười: “Ai da, chẳng phải cũng có khí khái sao?”

Ngô Dụng: “Nếu không phải chúng ta chặn ngang, hiện tại quân Kim đã công hãm Thái Nguyên. Tống Huy Tông bị bức phải tới đàm phán với quân Kim. Hẳn giờ đã tới lúc hẹn đàm phán, có điều đối tượng đàm phán không giống nhau thôi.”

Tôi nói: “Nói cách khác trong năm nay Bắc Tống sẽ bị diệt vong?”

Ngô Dụng gật đầu.

Tôi hỏi Vương thái úy: “Triệu họa sĩ đi tới đâu rồi?”

Vương thái úy: “Hắn đã đi vào phủ Thái Nguyên, hiện tại đang không biết là nên mời ngài tới hay là hắn tới doanh trại của chúng ta.”

Tôi rõ ràng: “Tôi đi.”

Ngô Dụng: "Vậy chú định mang bao nhiêu người?”

Vương thái úy vội nói: "Mang vài người ý tứ chút là được, mang nhiều người ra vẻ liên quân chột dạ…”

Tôi trừng mắt với lão, vừa định xuất vài chục vạn người đi chung thì Lưu Nhật Bản bỗng nói: “Dẫn mình tôi đi là được.”

Tôi liếc mắt nhìn qua, hỏi lại: “Anh vạn phu địch sao?”

Lưu Nhật Bản nói nhỏ vào tai tôi: “Bệ hạ đã giao một phong mật hàm cho tôi trước khi đi, nói là nếu là tử tôn Triệu thị, gặp tín hàm như gặp tổ tông, tuyệt đối không được làm trái, tôi nghĩ Huy Tông sẽ không dám cãi lời của tổ tông.”

Tôi không tin: “Viết gì tôi nhìn qua rồi tính.”

Trong phim tôi học được rồi, mật hàm mà viết ‘thay ta giết người này’ thì tôi biết làm sao?

Lưu Nhật Bản tỏ ra kiên quyết: “Bệ hạ nói, thư này như lọt cho người ngoại họ, bất luận là ai. Hết thảy diệt khẩu.”

Tôi run rẩy.

Lưu Nhật Bản trấn an: “An Quốc Công xin yên tâm, bệ hạ sớm đã nghĩ có một ngày như vậy, nên mới chuẩn bị tỉ mỉ. Mạt tướng cả gan xin nói, bệ hạ dù có tâm hại An Quốc Công, cũng không thể bỏ qua 60 vạn quân Tống chứ?”

Lời này cũng phải, Triệu Khuông Dận coi binh như mạng. Lão không nỡ để 60 vạn tinh binh chôn cùng tôi.

Tôi lo lắng: “Vậy được, thế hai ta đi - mà quân sư, chờ mấy người Vương Dần chuyển tới một số thứ thì bắt đầu phân phát cho mọi người.”

Tôi cùng Lưu Nhật Bản cưỡi hai con ngựa xuyên qua quân trận đi vào phủ Thái Nguyên. Thời gian giằng co lâu như vậy, chúng tôi cơ hồ quên mất phía sau còn có phủ Thái Nguyên của Bắc Tống. Tôi ngẩng đầu nhìn trên thành. Thấy quân phòng thủ mỗi người đều rụt rè sợ hãi, mặt trắng bệch như tờ giấy. Hiển nhiên là bị dọa sợ, tôi báo danh, quân phòng thủ vội buông cầu treo. Đều là quân Tống, do Triệu Khuông Dận dẫn dắt lại khác xa quân thủ thành Thái Nguyên, Lưu Nhật Bản nhìn quân đội Bắc Tống kỷ luật lỏng lẻo, đau lòng: “Không thể tưởng được cơ nghiệp mà bệ hạ một tay sáng lập nên lại rơi xuống tình trạng này.”

Lập tức, một quan quân cẩn thận dẫn chúng tôi đi gặp Tống Huy Tông. Dọc theo đường đi, dân chúng đều tránh trong góc chỉ trỏ chúng tôi, sợ hãi hiện rõ trên mặt. Tôi nói nhỏ với Lưu Nhật Bản: “Xem ra còn phải in một số tờ rơi an dân để vỗ về dân chúng.

Tống Huy Tông đến thì nghỉ tạm trong nhà của thái thú phủ Thái Nguyên, trước cửa phủ có thái giám mặc lễ phục đỏ thẫm xếp thành hai hàng cung nghênh. Lại có một thái giám đứng trên bậc thang, thấy chúng tôi tới, giọng the thé: "Ngô hoàng bệ hạ mời Tiêu tướng quân vào phủ diện thánh.”

Tôi vừa lòng gật đầu, hoàng đế thường không quá thích dùng từ ‘mời’. Tôi đã tính tới trường hợp đặc biệt. Tôi vừa muốn đi tới, Lưu Nhật Bản bỗng lôi tôi lại. Hắn mặt trầm nghiêm, bỗng móc một cuộn giấy nhỏ, trân trọng giơ lên, nói vô cùng uy nghiêm: “Hoàng thượng khẩu dụ, gặp hàm như gặp trẫm, tốc bảo Triệu Cát mau ra ngênh giá.”

Một đám thái giám cùng cấm quân đều ngạc nhiên, tôi lau mồ hôi nói nhỏ: “Có chút quá hả?”

Về mặt lý luận, người ta Tống Huy Tông dù sao cũng là hoàng đế, thế lực là chuyện thế lực, cấp bậc là cấp bậc. Tôi mà mang hàm An Quốc Công thì còn phải dập đầu cơ mà, rất đơn giản, mặc kệ bạn là cựu thần tam triều hay cựu thần mười triều, bạn cũng là thần – đương nhiên, tôi sẽ không lý luận như vậy.

Lưu Nhật Bản thấy không người đáp lại, lại hô lướn một lần. Thái giám kia vội chạy vào, may mắn ngoài phủ Thái Nguyên còn có được xưng 800 vạn đại quân của chúng tôi, nếu bình thường thì chúng tôi sớm đã bị loạn đao phân thây.

Tôi trừng mắt lên với Lưu Nhật Bản, nói nhỏ: “Người ta mà không đi ra tiếp chỉ thì chú tính sao?”

Lưu Nhật Bản mắt như muốn nứt ra lại cố tỏ vẻ hào phóng, nghe tôi hỏi vậy, mặt không thay đổi, nói từng từ phát qua kẽ răng: “Tôi cũng không biết….”

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.