[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3-Chương 161 : Cái ghế băng của Tần Vũ Dương




Chương 161: Cái ghế băng của Tần Vũ Dương

Nhóm dịch: Lưu linh hội

Từ hoàng hôn tới gần tối, lại có 10 vạn quân Tống tới, tổng binh lực liên quân đã tiếp cận 200 vạn, vòng vây ngày càng dầy, nhưng chúng tướng đều cho rằng còn không tới lức ngửa bài với Kim Ngột Thuật. Quân Tống chưa tới đủ, 30 vạn nhân mã của Hạng Vũ còn đang trên đường tới, trọng yếu nhất là, 70 vạn người mà Chu Nguyên Chương đáp ứng tôi là con bài quan trọng, hai quân bây giờ chỉ xem là giằng co, khi chúng tôi có đủ 300 vạn nhân mã thì tuyệt đối áp chế, từ lượng biến thành chất biến có đôi khi chỉ kém chút ít.

Lúc đêm khuya, phía Tây Nam lại hiện lên vô số nhân mã, xem cách hành quân hẳn là quân Sở quen coi trời bằng vung – bọn họ mặc kệ quân Đường cùng quân Tần, tiến vào khe hở giữa hai bên, may mà mấy người Tần Quỳnh đã quen với chuyện này, Vương Bí thì nhận ra vị tướng quân dẫn quân: Kinh Kha.

Kinh khờ lần đầu tiên dùng phong cách chấp ảo của mình cầm quân, lúc này một mình chạy tới gặp tôi. Tôi gặp anh ấy, nói câu đầu tiên là: “Mọi người đều tới sao người của anh Chính giờ mới tới?”

Kinh khờ ngượng ngùng: “Ha ha, anh quên mịa nó khẩu lệnh, chỉ nhớ năm mao hai thôi.”

Tôi bó tay: “Vậy anh vào bằng cách nào?”

Kinh khờ tỏ ra tự hào: “Anh thử, thử đến câu thứ mười là được.”

Xem ra mật khẩu mà bọn Sáu Lưu đặt ra cũng rất là bất ngờ, bọn họ chỉ biết người bình thường không thể nghĩ ra một khẩu lệnh biến thái như vậy, nhưng không ngờ lại có một thằng ngốc cầm binh tới…

Tôi hỏi: “Chỉ mình anh tới thôi sao?”

Kinh khờ: “Chương Hàm cũng tới.”

Đầu tôi to như cái đấu. Anh ấy nhắc tới Chương Hàm tôi nhớ ra rồi, Hạng Vũ phái cho tôi 30 vạn nhân mã thì có 20 vạn quân của Chương Hàm. Bọn họ là hàng quân của Tần quốc a! Tôi bỗng ý thức được một vấn đề: nếu Chương Hàm mang theo lão binh của Tần quốc, vậy quân đội của Chính béo liệu có đời trước của đám hàng binh này không? Già và trẻ gặp nhau không biết sẽ thế nào? Có thể giống Kim nhất gặp Kim 2 thì sẽ biến mất không?

Tôi vội nói: “Anh Kha, anh nhanh dẫn người vòng từ phía Tây một vòng tới đại doanh của Mông Cổ ở phía Bắc đi.”

Kinh khờ hỏi: “Vì sao?”

Tôi hạ lệnh: “Phương Bắc căng thẳng, cần các anh.”

Tôi cũng không muốn đang yên đang lành mất 20 vạn quân, còn là ẩn hình chiến sĩ nữa chứ.

Dàn xếp xong quân Sở, Ngô Dụng hưng phấn: “Cuối cùng đã tới hai phần ba, chờ quân của Chu Nguyên Chương đến đủ là xong.”

Một người giận dữ: “Chờ hắn làm gì, bằng thực lực của chúng ta bây giờ, từ bốn phía kẹp con chó Kim Ngột Thuật lại, tại sao phải sợ thằng khốn bánh bèo đó?”

Người nói là Tần Vũ Dương.

Tôi ngạc nhiên nhìn lính giữ cửa: “Vừa rồi ngươi không ở sao?”

Tần Vũ Dương: “Ta vừa mới tới.”

…Vừa vặn hắn không gặp được Kinh khờ. Đại bản doanh của chúng tôi vốn không ít người không phận sự từ Dục Tài tới, cả ngày đều la thét linh tinh.

Lúc này một người tụng phật hiệu: “A di đà phật, trời cao có đức hiếu sinh, việc này cần giải quyết hòa bình, hòa thượng nguyện làm thuyết khách.”

Chúng tôi thấy Huyền Trang tới, đều cung kính nói: “Trần sư phụ không thể lấy thân phạm hiểm.”

Huyền Trang cười nói: “Không sao. Tôi cũng không tin Kim Ngột Thuật sẽ làm gì lão hòa thượng này.”

Chúng tôi mỏi miệng khuyên lão một lúc, Huyền Trang sầm mặt lại: “Các vị không nên bắt tôi nói gì mà ta không vào địa ngục ai vào địa ngục thì mới cho đi chứ?”

Mọi người: “….”

Bảo Kim cùng Đặng Nguyên Giác đồng thanh nói: “Tôi đi cùng Trần sư phụ.”

Tôi vội xua tay: “Không nên, không nên, hoặc là đi một hoặc là đi hai, phong cách của các vị không giống nhau.”

Một người đứng lên cười nói: “Tôi xem hay là để tôi đi cùng Trần sư phụ là phù hợp.”

Chúng tôi nhìn ra đây là ai đều gật đầu – đây là một vị thuyết khách chuyên nghiệp: Mao Toại.

Mao Toại đi tới trước mặt tôi, cười cười: “Tiểu Cường, đây có lẽ là việc cuối cùng anh làm được cho chú, vốn anh muốn đi sớm mấy tháng, chú tìm anh nói anh có thể giúp chú thuyết phục chư hầu mấy nước xuất binh giúp chú, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể làm việc này.”

Tôi nắm tay anh ta, dặn dò mãi: “Nói được thì được, nhưng không được uy hiếp người ta. Kim Ngột Thuật chuyên đánh người giàu…”

Mao Toại nói: “Yên chí, có Trần sư phụ ở đây, anh sẽ không lỗ mãng.”

Hai người mặc chỉnh tề, không mang theo người nào, nhẹ nhàng đi tới Kim doanh đàm phán, chúng tôi đứng xa xa, trơ mắt nhìn hai người tới Kim doanh. Hơn một giờ còn chưa thấy đi ra, Ngô Dụng không ngừng nhìn quanh: “Xem ra có trò hay?”

Đổng Bình hừ hừ: “Cũng có thể là chẳng có trò vui gì…”

Lại qua nửa tiếng, Mao Toại cùng Huyền Trang vội vàng chạy, phía sau mười mấy quân Kim cầm gậy đuổi đánh. Chúng tôi đồng thời giận tím mặt, chờ khi họ chạy tới trước mặt, bọn Bàng Vạn Xuân cùng Hoa Vinh đồng loạt bắn thương mấy tên quân Kim thì Huyền Trang cùng Mao Toại mới thoát. Tôi cả giận: “Tôi đi gọi Lý Nguyên Bá tới cửa khiêu chiến, không đạp bay vài tên không về.”

Huyền Trang ngăn tôi lại: “Không cần xúc động. Kim Ngột Thuật cũng bị buộc bất đắc dĩ mới làm vậy.”

“Là sao?”

Huyền Trang kéo bọn tôi vào trong trướng, nói chậm rãi: “Chúng tôi lúc đầu đi vào bọn họ rất khách khí, nhưng tiếc rằng không chung đường.”

Tôi hỏi Mao Toại: “Anh lại cầm gạt tàn thuốc đánh vỡ đầu người ta à?”

Mao Toại tỏ ra vô tội: "Nào có.”

Huyền Trang xua tay: “Hãy nghe tôi nói, Kim Ngột Thuật nói chuyện đã lộ vẻ lui binh, nhưng hắn không tin chúng ta chỉ có mục tiêu đơn giản vậy. Hiện tại hắn cưỡi hổ nan hạ, một mặt dùng hai cô gái để khiến chúng ta sợ ném chuột vỡ đồ, thả người là không chịu.”

“Vậy cũng không thể đánh hai người à.”

Huyền Trang: “Đây là hết cách, khách khí với chúng tôi sẽ dao động quân tâm, cũng may mấy binh lính cũng không có đánh thật.”

Lão thật sự có thể nghĩ cho người khác.

Tôi nói: “Thế giờ tính sao?”

Hổ Tam Nương phủi tay: “Vây đi, vây lâu là nó tự tan rã thôi.”

Ngô Dụng gọi tôi qua bên nói: “Xem ra lực uy hiếp của chúng ta vẫn không đủ, chú hỏi xem người của Chu Nguyên Chương khi nào mới tới?”

Tôi móc điện thoại ra, vừa bực tức vừa nói: “Đứng vậy, thằng đó đáp ứng cho em mượn binh thì mắt cứ híp dí lại, chẳng lẽ là gạt em – uy, Chu ca. Em hỏi xem lính của anh sao mãi chưa tới, người triều Tần cũng tới rồi, anh không thể cho em leo cây nha.”

Chu Nguyên Chương vô cùng tự tin: “Sao lại thế được, nhóm đầu tiên đã đi cả buổi rồi, chú chờ chút đi.”

“Anh còn chia nhóm gửi đi sao?”

Chu Nguyên Chương nói: “Chú cho rằng gần 100 vạn người anh bảo có là có ngay sao? Ở gần đã gửi cho chú rồi.”

Tôi cười he he: “Thật vậy thì cảm ơn Chu ca.”

Chu Nguyên Chương bỗng tỏ ra thần bí: “Nhóm nhân mã cuối cùng sắp xuất phát, anh tặng cho chú một bất ngờ lớn, không phải anh chém gió đâu. Nhóm người của anh tới, người bên chú vui chết luôn ấy chứ.”

Tôi nói nhỏ: “Anh gửi cho em một đám doanh kỹ à (kỹ nữ)?”

Tôi thấy trước giờ quân đội cũng không thích làm việc này lắm, hơn nữa, anh ấy chuẩn bị phụ nữ từ Minh triều tới, vạn nhất cùng binh lính triều Tần sinh đứa nhỏ thì tính là triều nào à?

Chu Nguyên Chương khinh bỉ: “Sao chú xấu xa thế, dù sao chú cứ chờ đi. Tuyệt đối đủ vui.”

Tôi cúp điện: “Chờ xem.”

Tần Vũ Dương: “Nếu không ta đi xem Kim doanh – Tiểu Cường ngươi yên tâm, lúc này ta tuyệt sẽ không tuột xích.”

Tôi phì cười: “Việc này không phải là nghề của mấy người xử lý được, còn nữa, không tuột dây xích thì cũng xong rồi, chú không nên nhớ mãi chuyện lúc trước.”

Tần Vũ Dương sửng sốt: “Mày nói Kinh Kha sao?”

Đúng theo lời hắn nói, Kinh Kha thật sự vào trong trướng. Tần Vũ Dương kinh ngạc: “Kinh Kha. Ngươi không chết?”

Kinh khờ cười hì hì: “Chẳng phải ngươi cũng không chết sao?”

Tần Vũ Dương xua tay: “Không đúng. Ta cũng đã chết một lần.”

Kinh khờ nói: “Ta cũng vậy.”

Tần Vũ Dương nghe vậy tiến lên nói vô cùng thân mật: “Nguyên lai ngươi cũng… ôi chao không đúng, ta sao không gặp ngươi ở chỗ Tiểu Cường?”

Tôi biết việc này mà để Kinh khờ giải thích thì càng nói càng loạn, đành phải nói chân tướng qua loa cho Tần Vũ Dương. Tần Vũ Dương mất vài giây mới phản ứng lại, thốt nhiên nói: “Họ Kinh ngươi lại chơi ông mày à.”

Nói xong muốn xông lên liều mạng với Kinh Kha, cả đám người vội chặn lại, lấy tay nắm chặt, Tần Vũ Dương bị mọi người giữ chặt, hét lên: “Họ Kinh, hôm nay tao không tha cho mày.”

Lúc hỗn loạn, Huyền Trang túm tay Tần Vũ Dương, nhìn chòng chọc: “Ta hỏi ngươi một lần, hai lần trước ngươi không sợ sao?”

Tần Vũ Dương nhớ lại lúc đầu thích Tần, lúng túng: "Ta…”

Huyền Trang lạnh lùng nói tiếp: “Ta liền hỏi ngươi là có sợ không?’

Tần Vũ Dương tức giận: “Ta sợ, nhưng mà làm gì có hai lần?”

Huyền Trang nói: “Ngươi cho rằng ngươi chỉ sợ lần trước thôi sao? Ngươi đi hỏi chư vị ở đây ai không rõ, lần đầu tiên ngươi sợ cỡ nào.”

Lâm Xung nói nhỏ chuyện Tần Vũ Dương cùng Kinh Kha chính bản thứ Tần. Tần Vũ Dương uể oải: “Ngươi nói thật?”

Mọi người đều cười tủm tỉm nhìn hắn. Tần Vũ Dương biết là không sai, giọng như khóc: “Ta thật sự sợ tới hai lần sao?”

Tôi vội an ủi: “Ta thấy người lần hai đã mạnh hơn lần đầu rất nhiều. Ai mà chẳng chậm rãi thành thục – Albert Einstein là khoa học gia lớn như vậy mà đóng cái ghế băng mà còn mất ba lần mà? Tôi tin tưởng nếu có lần thứ ba chú tuyệt đối sẽ là người đàn ông cứng rắn.”

Mọi người đều hùa theo: “Đúng vậy, lần đầu mày cơ bản như là người qua đường, lần thứ hai đã khá hơn nhiều.”

Tần Vũ Dương: “Tôi hiểu… nhưng mà có phải tôi chết nhiều hơn hắn một lần à?”

Kinh khờ bình tĩnh nhìn hắn: “Hiện tại người của sáu nước đều nói hai ta là anh hùng, nhưng ta không thể lộ diện. Ta ngược lại hâm mộ ngươi, ngươi mà mất hứng có thể giết ta một lần, cho ta đỡ khó chịu.”

Tần Vũ Dương hiểu được chuyện này khẳng định là Kinh khờ áy náy nên bỏ công sức giúp hắn chính danh, thở dài: “Ta tự xưng là không sợ chết, nhưng ngươi chưa từng coi sinh tử là thứ gì quá lớn lao, họ Kinh ngươi thực sự giỏi hơn ta, ta phục.”

Huyền Trang thế mới buông Tần Vũ Dương ra, giảng giải cho mọi người: “Các vị xem, có đôi khi đâm vào chỗ đau của người khác mới có thể làm hắn thanh tỉnh, đây là một cách cảnh tỉnh.”

Mao Toại lau mồ hôi: “Trình độ của tôi còn kém Trần sư phụ xa.”

Tôi cười: “Không giống nhau, anh là chuyên môn làm chuyện phiền toái, Trần sư phụ thì giải quyết mâu thuẫn, thuật nghiệp có chuyên công.”

Lúc này thám tử bối rối chạy vào: “Đến rồi, đến rồi.”

Tôi hỏi: “Ai tới?”

Thám tử thở không ra hơi: “Không biết, từ phía sau chúng ta có hơn mấy chục vạn nhân mã, phục sức không rõ, phiên hiệu không rõ….”

Tôi đứng dậy nói: “Hẳn là người của Chu Nguyên Chương tới.”

Vì phòng ngừa rủi ro, Ngô Dụng vẫn sai quân sĩ cảnh giới, chúng tôi tới phía sau Lương Sơn. Trong bóng đêm, vô số nhân mã mờ mờ ảo ảo tiếp cận chúng tôi, chỉ là nhìn không ra bọn họ muốn đánh lén hay làm gì. Tôi nói với Sơn Đào – tự ứng cử chức văn thư: “Ghi lại, liên quân không có chiêu bài thống nhất nhất định phải ưu tiên giải quyết.”

Trải qua mấy lần thử tiếp xúc, chúng tôi rốt cục xác nhận thân phận của đối phương, chính là quân Minh của Chu Nguyên Chương. Lần này người mang binh tên là Hồ Nhất Nhị Nhất, một phó quan, nghe tên biết xuất thân gia đình nghèo khổ, chỉ có cái họ, nhưng mà nghe tên biết cha mẹ hẳn là chết già….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.