[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3-Chương 160 : Nhất phái khê sơn thiên cổ tú - Tam hà hợp thủy vạn niên lưu




Quyển 3 chương 160: Nhất phái khê sơn thiên cổ tú - Tam hà hợp thủy vạn niên lưu

Nhóm dịch: Lưu linh hội

Vì nghiệm chứng thân phận, tôi tự mình (giờ tôi có thể tự xưng là tự mình) dẫn người đi phía Nam trinh sát. Đi hơn 10 dặm thấy một mặt đại kỳ tung bay, trên cờ có một chữ lớn ‘Tống’, 20 vạn nhân mã đã sơ bộ đóng quân, làm tốt công tác ngăn cản địch nhân chuẩn bị tấn công. Ở phía Tây, quân Đường cũng phái ra một vạn quân đội, quan sát động hướng của đội quân mới tới. Dù sao là liên minh đa quốc gia, khi không rõ chi tiết thì bất luận kẻ nào cũng không thể buông lỏng cảnh giác.

Tống quân thấy đại lượng quân đội không rõ xuất hiện, càng đề phòng. Không bao lâu một phó tướng có binh sĩ đi kèm tới trước mặt chúng tôi. Phó tướng kêu lớn: “Tướng quân phía trước là họ Tiêu sao?”

Tôi đi ra trước nói: “Các ngươi là quân của ai?”

Phó tướng nhìn tôi, có chút suy nghĩ, bỗng lấy từ trong áo ra một bức họa mở ra, nhìn vài lần, ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Ngươi cười cái xem.”

Tôi ngạc nhiên, cười thôi, phó tướng thấy tôi “cười’ liền kinh hãi, vội xuống ngựa quỳ một chân, ôm quyền: “Hồi An Quốc công cùng đại nguyên soái, hoàng thượng lệnh ta suất 60 vạn tinh binh ngày đêm kiêm trình tới giúp ngài phá Kim, mạt tướng Lưu Nhật Bản tùy thời chờ lệnh.”

Nhắc tới An Quốc Công thì chắc chắn là người của Triệu Khuông Dận, chỉ là quyển trục cầm tay khiến tôi tò mò, tôi thò tay ra nói: “Trong tay ngươi là thứ gì, cho ta xem coi.”

Lưu Nhật Bản hai tay trình bức họa lên mở ra, tôi thấy trên đó vẻ mặt một người, đang cười gian. Trương Thuận cùng Nguyễn gia huynh đệ thò đầu qua xem, đều cười: “Họa thật giống. Nhất là điệu cười quá truyền thần.”

Tôi chán hẳn: “Giống tôi sao?”

“Không cười không giống, cười là giống.”

Tôi giấu bức họa đi, hỏi Lưu Nhật Bản: “Đây là ai vẽ?”

Lưu Nhật Bản chắp tay hướng về phía trước: “Chính là bệ hạ tự tay vẽ.”

Nguyên lai Triệu Khuông Dận sợ có người giả mạo, còn tự mình dùng khả năng vẽ xấu xí, vẽ một bức chân dung của tôi, tương đương như hổ phù, không thể ngờ lão Triệu còn chiêu này.

Tôi khoát tay cho Lưu Nhật Bản đứng lên, lại hỏi: “Ngươi nói mang bao nhiêu người tới?”

“Hồi nguyên soái, 60 vạn.”

Tôi đứng thẳng người trên ngựa, duỗi cổ nhìn – kỳ thật tôi cũng không nhìn ra có bao nhiêu người , nhưng thám tử nói là 20 vạn, vậy hẳn là không sai. Tôi sầm mặt lại: “Ta thấy thế nào chỉ có 20 vạn?”

Thằng nhóc này ăn bớt à?

Lưu Nhật Bản bội phục: “Nguyên soái quả nhiên nhãn lực hơn người – là thế này, vì cam đoan thể lực, mạt tướng để 40 vạn trọng bộ binh đi chậm, bọn họ sẽ đến muộn một hai ngày.”

Tôi vừa lòng: “Được. Ngươi làm tốt. hiện tại đang lúc phía Nam trống không, ngươi kêu người đẩy về phía trước 10 dặm, tiếp giáp với hai bên, chúng ta vây kín quân Kim.”

Lưu Nhật Bản rõ ràng: “Tuân lệnh.” Nhưng lập tức lại tỏ vẻ khó xử: “Nguyên soái, chẳng biết hữu quân chiêu bài phân biệt kiểu gì?”

Tôi chỉ các hướng nói: “Thế thiên hành đạo cùng chư Đường là người một nhà, phía bắc xa nhất mặc đồ rách nát cũng vậy, nhưng mà các ngươi không có cơ hội nhìn thấy bọn họ.”

Lúc này quân Đường cũng biết là tân đồng minh tới, chậm rãi hồi doanh. Tôi muốn lưu bọn Trương Thuận lại giúp tôi tiếp điện thoại, nhắn khẩu lệnh. Lưu Nhật Bản cẩn thận kéo tôi qua bên nói nhỏ: “Nguyên soái, hoàng thượng dặn mạt tướng trước khi đi, quân lệnh nhắn dùm phải là nguyên soái chính miệng nói với mạt tướng mới chấp hành, để ngừa có người làm giả.”

Chính miệng nói mới chấp hành… nếu là cái tiểu cung nữ kia lãnh binh, lúc chưa cứu ra Bánh bao tôi có thể nghĩ chút, nhưng trước mắt vị này…

Tôi không vui: “Ngươi sao lắm bệnh thế, nơi này không ai muốn đoạt quyền đâu.”

Lưu Nhật Bản chấp tay: “Đây là ý của hoàng thượng. Mời nguyên soái không làm mạt tướng khó xử.”

Tôi nói đi nói lại cũng không ổn, cuối cùng dùng một biện pháp điều hòa: Mỗi lần phát lệnh xong, còn muốn nói một cái khẩu lệnh chỉ có hắn biết, tôi biết: “Địa chấn cao cương, nhất phái khê sơn thiên cổ tú”, câu sau tôi đáp “Môn triêu đại hải, tam hà hợp thủ vạn niên lưu”.

Lưu Nhật Bản đọc đi đọc lại vài lần, mang người đi ra trước hạ trại.

Như vậy, liên quân rốt cục từ ba mặt hợp vây thành tứ phía hợp vây. Nhưng trải qua chuyện tôi thấy không quá lạc quan, hiện tại, chủ lực quân Kim 80 vạn cơ bản không thương nguyên khí, mà binh lực của chúng tôi không tới 150 vạn. Binh pháp nói, 10 thì vây, nhưng liên quân chưa tới 2 lần đối phương, mặc dù đều là tinh nhuệ, nhưng nếu như Kim Ngột Thuật quyết tâm phá vây, thì không thể ngăn cản. Tự nhiên, hắn phá vây mặt nào, ba mặt còn lại sẽ phát động tiến công, như thế song phương bắt buộc đánh người sống ta chết, khiến cho khó xử, tôi tự nhiên không muốn công, Kim Ngột Thuật cũng không dám tự tiện phá vây…

Kỳ thật, chuyện vốn không cần cương cứng thế này, chỉ vì chút việc nhỏ mà đẩy tới bước này, hai phía cưỡi hổ khó xuống, nhất là Kim Ngột Thuật. Phỏng chừng có đánh chết cũng không tin chúng tôi chỉ vì hai người phụ nữ, tựa như hai hàng xóm vì mượn chai dấm, chai xì dầu mà một nhà lôi ra hàng không mẫu hạm, bên kia cũng không ngốc tới mức nghĩ là vì chai dấm, chai tương xì dầu.

Lúc giữa chiều, phía sau quân Đường có dị động, ước chừng 20 vạn nhân mã không rõ hùng hổ hung hăng giết tới. Tần Quỳnh lệnh La Thành cùng Đơn Hùng Tín đều mang 5 vạn nhân mã qua hai bên khống chế, song phương quân đội cách xa nhau không đủ một tầm tên bay, triển khai giằng co. Theo thám mã báo lại, đội nhân mã mới tới vô cùng kỳ quái, kỵ binh của họ không cần bàn đạp, tay cầm cung nỗ cao bằng nửa người, bọn này nhìn qua vô cùng nhà quê, giống như mới chạy từ nông thôn lên, nhưng phi thường hung hãn, tùy thời có thể phát động công kích trí mạng.

Tôi vừa nghe thấy đã giãy nảy lên, cầm lấy một con ngựa đồng làm trang sức trên xe hỏi thám tử: “Có phải toàn bộ đều như vậy không?”

Thám tử: "Đúng, đúng, đúng, là thế đó.”

Tôi vừa chạy ra vừa la lớn: “Nhanh nói cho La Thành, bọn họ là người một nhà, không cần kích động.”

Chờ khi tôi đuổi tới, quân Đường đã nghe tin bày trận hình phong ngự, bên kia là đếm không hết bản binh mã dũng, bộ dáng không để ý tới ngươi. Trường qua san sát, mặt đất lắp vô số cung nỗ nhắm phía quân Đường, lại có một loạt Tần nỗ tôi nhìn đã run rẩy, cũng nhắm thẳng La Thành, thống lĩnh binh mã dũng là một tướng quân cao lớn, người này cầm thanh đồng kiếm, không ngừng giục ngựa trước quân động viên, vừa chạy vừa nổi giận hét lên: “Mặc kệ các ngươi là ai, nhanh chóng tránh đường cho chúng ta đi gặp Tiêu hiệu trưởng, nếu không hùng binh của Đại Tần sẽ đạp qua thi thể của các ngươi.”

La Thành đời trước cũng bị mấy thứ đó bắn chết, lần này gặp mình lại thành mục tiêu cho nhiều người như vậy, không được tự nhiên, vừa sợ vừa giận, lại dở khóc dở cười: “Ngươi nói cho ta biết trước là tìm hắn làm gì, ta mới quyết định có nên cho các ngươi bước qua hùng binh của Đại Đường.”

Hai người đều là kẻ không chịu khiêm nhượng, càng nói càng trừng nhau muốn ra tay.

Tôi chạy nhanh quát to: "Vương Bí, dừng tay.”

Tướng quân mặt chữ điền đúng là Vương Bí từng bị tôi cùng Mông Nghị bao vây, Vương Bí thấy là tôi, vui mừng: “Tiêu hiệu trưởng.”

Tôi lắc đầu đi tới, nói với Vương Bí: “Chú đi kêu anh em thu đồ lại đi, nhìn thấy kinh.”

Vương Bí vung tay lên, quân Tần toàn bộ thu nỗ, La Thành mới lau mồ hôi đi qua: “Đây là người của Tần Thủy Hoàng à – hơn nghìn năm qua đi, vẫn còn tính tình như vậy a.”

Tôi nhìn Vương Bí, vỗ vai anh ta: “Các cậu sao tới nhanh vậy, anh phỏng chừng sáu bảy ngày nữa mới tới cơ.”

Bí nói: “Tôi nghe nói Tiêu hiệu trưởng bị vây, mang theo người ngựa không dừng vó chạy tới.”

Tôi cảm động, trước kia chỉ cho chút ân huệ, không ngờ Vương Bí luôn nhớ trong lòng, người Thiểm Tây quả là chân thành.

Tôi nói: “Không phải tôi bị vây, là Bánh Bao cùng em gái nuôi của bệ hạ.”

Chỉ trách tên béo kia không nói rõ, nếu không Vương Bí là đại danh tướng, không có khả năng kích động tới mức không hỏi rõ trắng đen đã muốn đánh với La Thành. Hắn cho là tôi bị vây ở trong đó.

Không thể ngờ Vương Bí nói Bánh Bao bị vây, lại cả kinh: “Đại Tư Mã bị bắt sao?”

Tôi gật đầu.

Vương Bí quay đầu lại rống giận: “Kỵ binh xuống ngựa, toàn quân nghỉ ngơi cùng ăn. Trước lúc hoàng hôn, chúng ta sẽ vọt vào trại địch cứu đại tư mã.”

Tôi cùng La Thành vội ngăn lại, mẹ kiếp, vị tướng quân giúp Tần Thủy Hoàng thống nhất lục quốc là bách chiến bách thắng thế này sao? Chẳng chút gian xỏa, không nói Bánh Bao làm cha hắn mất chức Đại Tư Mã, vừa tới đã muốn liều mạng, nên nói hắn mạnh mẽ dũng cảm hay là ngu si tứ chi phát triển? Đại khái bị quân đội lục quốc yếu đuối nuôi thành thói quen.

Giải thích tinh tường tình hình trước mặt với Vương Bí, tôi nói: “Trước mắt, lực lượng phía Nam có chút bạc nhược, chú dẫn người qua đó cùng bọn họ kết doanh, người cầm binh của họ tên Lưu Nhật Bản. Chú qua nói với hắn là môn triêu đại hải, tam hà hợp thủy vạn niên lưu là được.”

Đến tận đây, 25 vạn đại quân của Tần Thủy Hoàng đến, quân đoàn phía Nam cũng từ 20 vạn quân Tống tăng lên tới 45 vạn quân Tần – Tống hỗn lợp. Kim Ngột Thuật đợi trong đại doanh không động đậy, cũng không biết là hắn gặp quen sợ hãi hay là rận nhiều không thấy ngứa, nhưng vì thủ lực lượng liên quân phía nam, hắn lại phái ra một đội quân 3000 người tới khiêu chiến. Không chờ Lưu Nhật Bản dẫn người nghênh chiến, Vương Bí ra lệnh một tiếng, quân Tần vạn nỗ tề phát, ghim quân Kim lên tường – Tần quân chưa bao giờ chú trọng đơn đả độc đấu.

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.