[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3-Chương 159 : Ngộ sát




Tổng kết một chút kinh nghiệm đào thoát lần này, lý do có thể thành công, một là vì có chút lều bạt che chở, hai là vì quân Kim muốn bắt sống, nếu không bọn họ hoàn toàn có thể dừng ngựa bắn tên, điều chủ yếu nhất là – tôi chạy nhanh.

Theo Từ Đắc Long nhớ lại, anh ấy tính nhẩm thì tôi chạy hết quãng đó chỉ mất không tới một phút rưỡi, ở trên thế giới tuyệt đối không phải thành tích đáng kiêu ngạo, nhưng cũng không phải người bình thường có thể đạt tới, mà theo một nhân chứng khác là Lý Tĩnh Thủy nhớ lại, lúc đó 300 Nhạc gia quân hơn phân nửa vứt tôi lại phía sau. Không nói chơi đâu, bọn họ là một đám người trẻ tuổi đang lúc thanh xuân khỏe mạnh, lại là bộ đội đặc chủng trong đặc chủng.

Chạy 500 mét mất một phút rưỡi là thế nào? Nói Usal Bolt đi, tốc độ chạy 400 mét nhanh nhất là 45 giây 28, tôi chạy 500 mét dùng nhiều hơn nửa phút, lúc chúng tôi đi học cũng chạy 500 mét mà mất 70 giây đã là tương đương nhanh (nói thế xem ra chạy 110 mét vượt chướng ngại vật kỷ lục là 12 giây 88 nhanh cỡ nào), nói cách khác ngoài tổn hao sức bền, siêu nhân chạy 500 mét cũng mất tầm một phút, tôi chỉ dùng hơn chưa tới 30 giây, oa ha ha, chẳng trách khi bé Nhị béo không bao giờ chạy thắng tôi cả…

Bởi vậy tôi phải tự hỏi: Cực hạn của nhân loại rốt cục đến đâu? Hoặc là nói, nhân loại rốt cục có cực hạn không? Dùng khoảng cách 100 mét đi, hiện tại kỷ lục thế giới là 9 giây 69, mỗi năm tiến về phía trước vài giây, đến năm 30xx kỷ lục chạy 100 mét có thể biến thành 1 giây, thậm chí không phẩy mấy giây, trọng tài vừa nổ súng, mọi người cơ hồ cùng lúc chuyển dời ánh mắt tới đích, chỉ có thể thông qua xem băng ghi hình quay chậm tới n lần xem xem ai là quán quân, bởi vì có vấn đề chạm đích, tất cả vận động viên không được mặc thêm áo dày, phải mặc áo do phía ban tổ chức phát. Nhưng mà khi đó bộ ngực to hay nhỏ sẽ trở thành điểm then chốt giành thắng lợi. Thành tích của vận động viên nữ sẽ vượt xa vận động viên nam, hơn nữa, vận động viên nữ châu Âu sẽ vượt xa vận động viên nữ châu Á….

Ách… nói lung tung tới đâu rồi à?

Tôi ngã sấp xuống, quay đầu nhìn lại, thấy rất nhiều quân Kim biến mất trên đất bằng. Lúc này hàng hố đầu đã bị đạp hỏng, chu vi 10 mét sụp đổ, theo đó là tiếng vang rầm rầm, từng đội kỵ binh bị rơi vào hố, một hố cao nửa người dù không sâu, nhưng ngựa chạy nhanh, người rơi vào khó tránh khỏi dập mặt. Người hàng trước rơi xuống, người hàng sau không kịp ghìm ngựa lao tới, rất nhiều hố bị san bằng rồi người sau giẫm lên lao qua, có không ít người thậm chí đang ở giữa không trung đã thành bàn đạp cho phía sau. Quân Kim đi đầu chết thảm trọng, kêu cha gọi mẹ, quân Kim đi cuối còn vô tri tiếp tục lao tới, nháy mắt 10 hàng bẫy cắn nuốt vô số nhân mã, chỉ có một nhóm cuối cùng còn bảo lưu được. Nhưng đã mất bảy tám phần rồi.

Một vạn người công kích gặp mấy cái hố, cứ thế như cát lấp chỗ sứt trên mặt bàn, hố bị san, cát cũng thừa không có mấy.

Không thể không nói bọn Từ Đắc Long đã giao thủ quân Kim với vô số lần nên tích lũy được kinh nghiệm phong phú, bọn họ dường như đoán được quân số của quân Kim, 10 hàng bẫy vừa vặn có thể dung nạp 1 vạn người – bạn đọc nào có điều kiện có thể tìm 1 vạn người thử xem.

Tôi ôm đầu ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, nói thật, tạo thành thương vong lớn như vậy vốn không phải ý của tôi, nhưng Hạng Vũ có nói qua, chiến tranh sao không có người chết được?

Cái hố gần tôi nhất, một quân Kim ngã vào xong than thở muốn bò ra. Tôi lúc này vô cùng thương xót—một cước đạp thẳng mặt, người chết là người chết, nếu không tui chết à?

300 Nhạc gia quân cũng thoát ly khu bẫy rập, lúc này công tác chủ yếu là đẩy quân Kim còn có lực chiến đấu xuống hố. Lúc chúng tôi chạy trốn, quân Lương Sơn đã lặng lẽ lẻn tới, lúc này cả đám giết tới, dùng trường thương giúp 300 Nhạc gia quân đẩy người xuống hố. Quân Kim rốt cục chỉ còn không tới 2000 người thấy đại thế đã mất, quay ngựa chạy thục mạng.

8000 người trong hố kỳ thật đại bộ phận còn sống. Chỉ có một bộ phận bị đè ở dưới đáy là chết, bị ngựa dẫm lên gẫy xương bong gân một đám, đa số là bị trường đao của mình đâm bị thương, người ở tầng trên cùng bị bọn tôi vây quanh, đứng trên người đồng bọn mà không thể lao ra, cổ chân bị người túm kéo, vô cùng khó xử.

Tôi thấy tình trạng vô cùng bi thảm, cũng không muốn làm quá, phân phó: "Người còn sống chỉ cần tước vũ khí, đầu hàng chúng ta không giết.”

Quân Kim nghe vậy vội ném vũ khí ra ngoài hố. Binh sĩ Lương Sơn thu lấy binh khí, còn kêu mấy người đi lại được ôm đầu ngồi thành hàng, Ngô Dụng lo lắng: “Quân Kim bị lôi ra ngày một nhiều, vạn nhất nổi loạn phản kháng chúng ta sẽ khó tránh khỏi thương vong.”

Tôi phất tay: “Lột dây lưng của họ là được.”

Kết quả quân Kim chỉ có thể một tay cầm lưng quần đứng ở bên, Kim nhân hung hãn, không thiếu kẻ thích tàn nhẫn đấu đá, nhưng kêu họ cởi truồng giơ mông ra đánh nhau, bọn họ không dám. Chuyện này giống như bạn phạm tội bị tạm giam, trước thu mất thắt lưng vậy.

Càng về sau, thương vong càng lớn, cơ hồ hơn nửa người ngã xuống hố chung thân tàn tật, dưới đáy hố toàn thương binh, thương mã phải dùng dây dài kéo lên, đại khái công tác trục vớt làm xong thì nhìn bọn họ bò nằm, đầu có lỗ thủng lớn vô cùng thê thảm. Thằng khốn đuổi theo tôi mười hàng bẫy bị 10 con ngựa ép như là chuột bị tàu hòa chèn vậy.

Mấy ngàn thương binh dìu đỡ nhau, bị sĩ tốt Lương Sơn trông coi, chán nản cúi đầu không chút sinh khí. Ngô Dụng hỏi nhỏ: “Những người này xử lý thế nào?” Tôi hỏi lớn: “Các ngươi ai chức vị cao nhất?”

Quân Kim nhìn quanh, cuối cùng đề cử ra một tướng lĩnh hai tay đều băng bó ra. Tôi nhìn hắn: “Ta không giết các ngươi, quay về nói cho nguyên soái của các ngươi, lần này chỉ là bài học nho nhỏ, chỉ trả lại một khoản nợ máu của hắn, còn nữa, ta nói lại lần nữa, ta không hứng thú với chuyện của các ngươi, kêu hắn nhanh đáp ứng điều kiện của ta.”

Kim tướng nghe khẩu khí của tôi thấy có hy vọng sống sót, lắc hai tay tỏ vẻ lễ phép, mang theo người muốn đi. Tôi quát: “Đứng lại.”

Quân Kim biến sắc, lại đều xoay người lại. Tôi nói: “Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”

Kim tướng buồn bã: “Vậy muốn thế nào?”

Tôi chỉ hố to đầy đất: “Nhìn xem, vì các ngươi ta phải đào nơi đóng quân thành cái gì này. Mày bảo tao sao mà ở đây được? Lấp hết hố lại rồi đi.”

Kim tướng lại vẫy vẫy tay: “Nhưng ta không làm được.”

“Mày không làm được nhưng còn người khác đâu?” Tôi nói: “Mày cảm thấy may đi, nếu mày gặp phải Bạch Khởi, bọn tao không đánh không mắng thì mày nghĩ sao?”

Kim tướng còn muốn nói gì đó. Tôi ra vẻ giận: “Các ngươi muốn lấp hố hay là tao ném bọn mày xuống lấp hố?”

Quân Kim nghe vậy đều vội vàng làm việc, đất đào ra từng đống ở bên cạnh trướng, chúng tôi lấp hố bớt lực hơn đào hố. Số ít người đi mượn xẻng, cuốc, đại bộ phận dùng tay, chân hay bất cứ bộ phận nào trên cơ thể, cuối cùng mấy chục cái hố to đại khái được lấp đầy. Tôi nhìn đám thương binh giúp tôi làm việc, giận dữ: “Ai, nhân tính trong chiến tranh thật tồi tàn – tôi phát hiện tôi ngày càng bất lương.”

Mọi người: "….."

Làm xong việc, tôi phất tay: “Đều cút đi.”

Mấy ngàn tàn binh bại tướng kéo thi thể đồng bạn, tay kéo quần như cô hồn dã quỷ về Kim doanh.

Kỳ thật tôi nói đúng. Mặc dù quân Kim tới đánh lén tổn thất thảm trọng, nhưng ít nhất chúng ta thật sự không hề động bọn họ dù chỉ một ngón tay (tôi xài chân là loại trừ nhé), hai đội giết tới doanh trại của Đại Đường và nơi ở của người Mông Cổ thì không may mắn như vậy.

Quân Kim tấn công hướng chính Tây bị 10 vạn quân Đường vây quanh, chỉ chốc lát đã bị phủ đầu bang cùng tiêu thương đảng (băng đầu búa và đảng ném lao) ném cho thương vong hơn nửa, thủ lĩnh tiên phong lại có phong độ của bậc đại tướng, trong lúc nguy cấp còn quan sát thế cục, xem bên nào yếu dễ phá vòng vây. Nhưng mà hắn vừa quay hướng Tây, hướng Đông đã lộ sơ hở, hắn đang chỉ huy người đi hướng đông, hướng Tây liền xuất hiện hỗn loạn. Chẳng bao lâu, người hắn mang tới như cánh hoa bị quân Đường vặt từng mảng, chờ khi hắn để ý tới, thủ hạ đã chỉ còn hơn một ngàn nhân mã. Quân Đường tạm thời đình chỉ công kích, quân Kim tiên phong bi phẫn, cầm đao dựng thẳng trước mũi, đây là anh hung bi tình hay là đầu hàng … hai cái khái niệm cứ chuyển đi chuyển lại trong đầu. Đang lúc hắn do dự, Tần Quỳnh thúc ngựa xuất trận, bật cười: “Đầu hàng đi huynh đệ, một kẻ xâm lược còn chơi chủ nghĩa anh hùng cái gì ?”

Tiên phong quân Kim bị vũ nhục, cầm đao đặt lên cổ muốn tự vẫn, mấy thủ hạ đều muốn làm theo, Kim Ngột Thuật trị quân cực nghiêm, nếu chủ tướng đầu hàng, vậy trách nhiệm do hắn gánh. Nhưng chủ tướng chết trận, binh lính một mình đầu hàng vậy trở về cũng không có đường sống. Kim tướng đặt đao lên cổ hồi lầu, lúc đầu còn chưa hạ thủ, phía sau mấy binh lính thấy vậy cũng thở dài, đội trưởng kính yêu của bọn hắn quyết tâm hi sinh vì tổ quốc. Kết quả đao mới cắt vài tấc mới thấy mình nghĩ lầm - đội trưởng của họ thở dài, ném đao xuống ngựa đầu hàng… La Thành không biết nên khóc hay cười, khinh bỉ: “Người đầu hàng thì đầu hàng mẹ đi, còn ướm thử làm gì?”

Tần Quỳnh lại đi tới trước mặt hàng binh, nói lớn: “Tiêu nguyên soái của chúng ta là người có đức hiếu sinh, các ngươi trở về kêu Hoàn Nhan Ngột Thuật nhanh thả Lý Sư Sư cùng nguyên soái phu nhân, nếu không 800 vạn liên quân sáng đi chiều tới, khiến các ngươi hôi phi yên diệt (chết mất xác).

Một đám quân Kim bỏ lại ngựa và binh khí, vâng vâng dạ dạ vội vã trốn đi, còn có mấy người ngồi trên lưng ngựa không động đậy – đó là đám vừa rồi tự cấp chính mình: "ngộ sát".

Đại doanh Mông Cổ trải qua một lần ma sát đụng chạm, 5000 quân Kim chỉ thừa không có mấy, bên ngoài đầy ắp kỵ binh Mông Cổ. Mấy quân binh còn sống đều may mắn không có gặp đối thủ, người ngựa như bị máy gặt lúa lia qua, người người ngã xuống ngựa. Quân Kim sống sót nhìn nhau, vô cùng kinh dị, bọn họ lần đầu tiên chịu thiệt lớn như vậy.

Mộc Hoa Lê cười tủm tỉm cho đao vào vỏ, ngồi trên ngựa nói: “Buông vũ khí, cởi khôi giáp, người có thể đi, ngựa lưu lại.”

Bị người Mông Cổ dọa vỡ mật, quân Kim chẳng dám ư hừ ném vũ khí, cởi khôi giáp, chạy bộ ra khỏi vòng vây. Mộc Hoa Lê ở sau lưng kêu lớn: “Nhớ kỹ, không giết các ngươi chỉ vì được vài cái khôi giáp hoàn chỉnh, làm quà kỷ niệm cho Khả Hãn, lần sau không may mắn thế đâu.”

Trận chiến này hoàn toàn chấm dứt lúc hơn 4 giờ sáng, kết quả liên quân thắng lợi, hai vạn quân tinh nhuệ của Kim Ngột Thuật chỉ có không tới 1 vạn trở về, còn sức chiến đấu không tới 4000, chúng tôi ngoại trừ chèn ép sự kiêu ngạo của họ, còn đưa cho họ một vạn kỵ binh bị tước vũ khí, không có ngựa cùng 5000 binh lính cần được chăm sóc.

Trời vừa sáng, Kim doanh im ắng, từ ánh mắt sợ hãi của thủ vệ doanh môn nhìn chúng tôi có thể thấy tác dụng uy hiếp đã có. Kim Ngột Thuật đại khái không bao giờ dám coi chúng tôi là một đám nông dân, hắn có thể nhìn ra kẻ đánh bại hắn là một bọn quân nhân chuyên nghiệp tay nghề thành thạo, quân Đường cùng quân Mông Cổ chịu thiệt khiến hắn hiểu được thực lực của quân địch, mà đánh lén thất bại khiến hắn rung động, hắn ý thức được mình đụng phải một đối thủ cường đại chưa từng có.

Cũng không biết quân Kim chạy về có nói lại ý của tôi không, yêu cầu của tôi kỳ thật rất đơn giản, chỉ là hai người phụ nữ thôi. Trong đó một vừa xấu vừa mang thai, một cái khác theo Lưu Bang nói “có chút tư sắc”, đáng giá cả triệu người cuốn vào sao?

Nhưng mà tới giờ ăn sáng, Kim Ngột Thuật cũng không có ý giảng hòa, còn phái ra lượng lớn binh lính gia cố doanh địa.

Ngô Dụng đi thong thả trong trướng, buồn bực: "Kim Ngột Thuật thật muốn quyết tử chiến với chúng ta sao?”

Tôi nói: ‘Thằng nhóc này hẳn không chịu khom mình, vừa mới chịu thiệt còn không chịu tươi cười cầu hòa, vậy sau này nó sao làm việc được?”

Ngô Dụng bỗng giật mình: “Không sai! Đây là hắn ra vẻ thôi, chúng ta cần phòng ngừa hắn chạy về phía Nam.”

Lúc này, chợt có thám tử của Lương Sơn tới báo: "Báo cáo các vị đầu lĩnh, phía Nam chúng ta đột nhiên xuất hiện quân đội triều đình, ước chừng có 20 vạn, mời các ca ca hạ lệnh phải làm gì?”

Lư Tuấn Nghĩa nói: “Quân triều đình? 20 vạn? Bọn họ là tới kháng Kim hay diệt chúng ta?”

Lâm Xung nghĩ hoài không hiểu: “Triều đình bây giờ có thể tổ chức 20 vạn quân sao?”

Tôi nói: “20 vạn hẳn là không khó?”

Lâm Xung cười ha hả: “Lúc đánh trận với Lương Sơn thì có, nhưng ngắn ngủi vài tháng bị quân Kim đánh tan.”

Tôi cũng không hiểu: “Vậy quân triều đình này là….” Tôi vỗ trán “Không phải triều đình! Chỉ có thể nói là quân Tống – nhân mã của Triệu Khuông Dận tới rồi.”

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.