[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3-Chương 158 : Tiểu Cường chạy mau Nhóm dịch Lưu linh hội




Bóng đêm chậm rãi giá lâm, doanh trướng của liên quân cùng quân Kim đều im lặng, một con chó hoang được sự che chở của ánh trăng đang ngửi ngửi cào đất tìm thức ăn ở mảnh đất trống giữa hai quân. Chợt, nó cảnh giác ngẩng đầu, mũi hít mạnh, kêu rên rồi chạy trối chết – ngoài sức tưởng tượng, chính là một bầu không khí khủng bố.

Trên thực tế, ngoại trừ chó hoang, mọi thứ khác đều bình thường, trước lúc đại chiến luôn là im lặng khó thở, dù sao tôi thực sự khó thở -- vì khiến đối phương phát hiện, Thang Long dùng vàng làm cho tôi một cái mũ cao tới 60cm, đỉnh mũ như một cái cột thu lôi, trên đỉnh có mấy cái lông bờm ngựa, thật bất tiện, mang thứ này ra cửa chắc sẽ bị chặn ở cửa thành. (nhìn cái này nhớ phim của châu tinh trì-Vi Tiểu bảo).

Bởi vì biết quân địch muốn đánh lén, quân Đường xếp hàng dài phát động, lão tướng Đinh Ngạn Bình vì giảm thiểu thương vong tối đa, tận dụng hết khả năng tập trung binh mã tham dự bày trận, xếp thành một hàng dài, chú trọng lấy ít thắng nhiều. Địch đánh đầu, đuôi lao tới, ngươi đánh đuôi đầu cắn ngươi, phá trận thì rất đơn giản, chính là câu nói: đánh rắn dập đầu, nhưng nói thế khá vô nghĩa, người địa cầu đều biết câu này, nhưng cơ hồ chăng ai thấy bảy tấc mãng xà ở đâu, còn thất tắc của trận trường xà ở chỗ nào, ngay cả Đinh Ngạn Bình cũng chẳng rõ…

Người Mông Cổ cũng chỉ ăn cơm chiều lưng lửng dạ, trước đại chiến cũng không ngoại lệ, bởi vì ăn quá no dễ lười biếng, bọn họ ngồi trong lều yên lặng bên cạnh ngựa, thời khắc này họ không muốn lãng phí dù là một chút mã lực, bọn họ rút loan đao hình dạng xấu xí ra, dùng đá chậm rãi mài lên, thỉnh thoảng trao đổi một hai câu, cả đám ngồi thành vòng tròn im lặng như một đám thân sĩ người Pháp ngồi quanh bàn với khăn ăn chờ đồ ăn tới.

Quân Lương Sơn lặng yên triệt thoái năm dặm, doanh địa vẫn như trước. Như thỏa thuận trước, tôi cùng 300 Nhạc gia Bối Ngỗi Quân ngồi trước bẫy rập, lát nữa quân Kim tới đánh lén bọn tôi phải làm bộ thất thố chạy qua khu bẫy rập. Ngoài 5 dặm có người Lương Sơn tiếp ứng.

Tôi ngồi bên người Từ Đắc Long, tôi vô cùng lo lắng, Từ Đắc Long thấy tôi run lên, nói: “Lần đầu ra trận tôi cũng vậy, vô cùng hưng phấn. Tĩnh Thủy cùng Thiết Trụ cũng vậy, chỉ cần chính thức ra trận là được.”

Tôi không thể không biết xấu hổ mà nói tôi không có hưng phấn tí nào mà là bị dọa, hơn nữa đây không phải lần đầu tôi ra trận, trước đó tôi chỉ cười là được. Tôi luôn không muốn làm mồi nhử, chúng tôi hiểu mồi nhử thực ra là một loại tiêu hao phẩm giá rẻ, mặc kệ là bạn muốn câu cá hay bắt sói, con giun cùng dê làm mồi nhử thường một đi không trở về…. còn nữa, tôi cũng không có định chính thức xung trận, tôi luôn lo lắng một chuyện: Làm sao có thể đội cái mũ chết tiệt cao lênh khênh này lao qua khu bẫy rập thật nhanh, nếu là xuôi gió có thể làm buồm, nếu ngược gió thì xong đời…

Rạng sáng, 1 giờ rưỡi. Phía đối diện còn không có động tĩnh. Tôi đội lên bỏ xuống cái mũ mấy lần, có chút lo lắng. Từ Đắc Long an ủi: “Đừng có gấp, đánh lén thường là hai ba giờ sáng mới tới, lúc này mọi người mệt mõi dễ buồn ngủ.” Tôi lo lắng? Tôi chỉ mong bọn họ đừng đến thôi.

Lại qua nửa giở, Bánh Bao bỗng gọi điện thoại, cô nàng nói nhỏ: “Các anh cẩn thận chút, em thấy bọn họ đang tập hợp.”

Tôi vội mang tin ‘tốt’ này nói qua điện thoại cho Tần Quỳnh cùng Hoa Vinh đang ở trong quân Mông Cổ. Tần Quỳnh sống lâu trong quân, hiểu rõ chuyện này. 60 vạn quân Đường bình tĩnh như thường, nhưng lại tăng cường đề phòng. Mộc Hoa Lê thì không am hiểu âm mưu, không từng xử lý chuyện tương tự. Nghe tôi nói vậy liền hưng phấn: “Tôi chỉ mong bọn họ nhanh tới. Đao của chúng tôi nhanh bị mài mòn luôn rồi.”

20 phút sau, Kim quân từ phía chính Tây cùng chính Bắc cùng lúc mở cửa lao ra. Đều có 5000 kị binh tinh nhuệ lao tới, không một tiếng động, đao ra khỏi vỏ, tiếng vó ngựa thật lớn kèm sát khí lạnh thấu xương đâm vào đại doanh của quân Đường và nơi đóng quân của người Mông Cổ. Những người này vọt vào trận địa của quân địch, lúc này mới liều mạng hô giết, trận trường xà của quân Đường như móng ngựa chặn phía trước quân Kim, cho nên quân Kim lúc đầu dù muốn một mạch đánh thẳng tới, mãi tới lúc chạm vào bụng rắn, đại trận hơn 10 vạn quân Đường mới co lại. Vừa rồi 5000 kỵ binh thế không thể đỡ liền bị 10 vạn người vây lấy, giống như một con chuột bạch ngoan ngoãn bị con rắn lớn cuốn lấy mất đi sinh cơ. Ngoài trận, lại có 10 vạn nhân mã chia làm hai đường chặn đường lui của quân Kim, một là phòng ngừa có người lọt lưới, hai là phòng bị viện quân của quân Kim. Đường quân có kinh nghiệm chính diện ngăn cản kỵ binh Đột Quyết, dựng lên vô số mặt tường cao 3 mét, đầy cự thuẫn móc sắt, đừng nói là kỵ binh là máu thịt, cho dù xe tăng tới cũng khó mà ngay lập tức phá vây, vài hàng thuẫn đứng phía trước phòng bị quân Kim đánh vào, không chết cũng thương. Mà quân Đường vây quanh bốn phía đều ra tay, có ném lao, có ném rìu, còn ném vô số các loại chùy, ám khí. Đây là phong thái của quân Đường, nhìn qua uy vũ hùng tráng, nhưng lúc đánh nhau thì bất kể thủ đoạn, giống như chủ tử Lý Thế Dân. Hơn nữa quân triều Đường có một điểm đáng sợ là hoàn toàn không nói chương pháp, bọn họ đến từ các phủ binh, tính chất giống như lính đánh thuê cùng tư gia binh, chịu huấn luyện nghiêm khắc, có tố chất quân sự cứng rắn. Chủ thuê của họ chỉ cầu bọn họ thắng trận là được, chuyện khác không ước thúc, nhìn vũ khí của bọn họ là biết, có thể nói là muôn hình muôn vẻ. Ngoại trừ vũ khí chính, mỗi người mang theo ít nhất ba món vũ khí phụ, có thể đánh xa đánh gần, đương nhiên, mấy món vũ khí là họ tự bỏ tiền mua, bình thường quản chế, chiến tranh thì đều quy nguyên chủ. Đây là một đội quân vì ngăn cản Đột Quyết hung hãn và cố gắng bảo vệ tính mạng trong chiến tranh mà huấn luyện ra, là một đội quân càng hung hãn hơn.

Người Mông Cổ nghe quân Đường nổi lên tiếng chém giết lúc này mới lên ngựa, cả đám như lạc phách thân sĩ, bình tĩnh, vẻ mặt điềm tĩnh. Quân Kim xông qua loạt lều chặn thứ nhất đều trống rỗng, thì thấy người Mông Cổ tỉnh táo đang chờ bọn họ, từng đội hình xắp xếp chỉnh tề chờ công kích. Nghênh đón bọn họ, đầu tiên là tiễn thuật tinh tuyệt của người Mông Cổ, tiễn trận như đàn châu chấu lao tới, vài hàng quân Kim cơ bản là thanh tràng, Hoa Vinh bắn liền hai đợt liên châu tiễn, bắn ngã 54 người. Phía trước cậu ta là một vùng khoáng đạt, như bị súng máy quét qua. Mộc Hoa Lê cười nói: “Huynh đệ, tiễn pháp giỏi a.”

Hoa Vinh mỉm cười cất cung cầm song thương: “Thương thuật của tôi cũng không kém.”

Lúc này quân Kim đã vọt tới trước. Hàng trước bị bắn ngã bọn họ cũng chẳng quan tâm, người Nữ Chân cũng nổi tiếng về mặt cưỡi ngựa bắn cung, kỵ binh mới là vũ khí bí mật của bọn họ, dựa vào vũ lực kinh khủng, bọn họ chỉ cần đánh bại man tộc Khiết Đan. Có thể nói, khi chưa giao thủ với người Mông Cổ, kỵ binh Đại Kim là vô địch, mà xạ thuật của quân Tống cũng không tinh chuẩn. Kỵ binh cơ hồ là trò cười, người Tống lấy văn sĩ trị quân, thống soái thường thường chỉ miễn cưỡng cưỡi được ngựa chạy trối chết, biến chế kỵ binh là một đám bộ binh ngồi trên lưng ngựa. Lúc chưa có phục thương (súng), kỵ binh là chủ đạo trên chiến trường, quốc gia không có kỵ binh nhất định là chỉ có thể chịu đòn.

Hôm nay, Kim quốc đụng phải một đội kỵ binh về số mệnh nhất định sẽ đuổi họ khỏi vũ đài lịch sử, cũng chỉ có thể kêu là bọn họ gặp xui. Đối mặt với địch nhân nguy hiểm như vậy lại ôm thái độ khinh địch, tới khoảng cách thích hợp công kích. Mộc Hoa Lê giơ đao lên, một vạn tinh binh Mông Cổ trăm dặm cùng biến hóa, từ một đống ăn mày chờ cứu tế đồng loạt giơ đao hoan hô lao lên, loan đao trong tay bọn họ không ngừng xoay tròn, đây là đang tích sức lực, thân thể xoay xoay trên lưng ngựa, đây là vì tránh đối thủ có chỗ ra đao – người Mông Cổ không khinh địch.

Tướng lĩnh quân Kim lúc đầu còn cười lạnh đối mặt đội quân ăn xin này, nhưng khi người Mông Cổ đầu tiên vọt tới trước mặt thì hắn đã không nghĩ vậy, nhưng mà cũng đã chậm, ánh đao lóe lên, CPU tắt, màn hình đen luôn…

Sau đó, người Mông Cổ rách rưới giáo huấn quân Kim vô cùng kiêu ngạo, đây quả thực là bọn lây bệnh rách nát, đi qua nơi nào nơi đó đổ nát, chỉ có điều bọn họ quần áo rách rưới, mà địch nhân thì thân thể rách nát. Loan đao của người Mông Cổ bất luận tác động lên bộ phận nào của thân thể, chỉ cần nhẹ nhàng xoay tròn là một người cơ bản sẽ không còn lành lặn. Mà đao bình thường chém lên da trâu thì rất khó xuyên thủng, mã đội đôi bên không giảm tốc, một lượt công kích qua đi, người Mông Cổ vẫn ngồi trên lưng ngựa, chỉ là quần áo càng thêm rách nát, mà kỵ binh Kim quốc như là hoa mầu bị đàn trâu lướt qua, vô cùng hoang vu….

Hết thảy, Kim Ngột Thuật ngồi trong đại bản doanh cũng không rõ, chỉ nghe tiếng chém giết, hôm nay cược lớn – 1 vạn tinh nhuệ tập kích đại bản doanh Lương Sơn đứng thành đội hình, nhìn phái bọn tôi nóng lòng muốn thử. Lúc này chúng tôi cũng không nhàn rỗi, 300 Nhạc gia quân mỗi người cầm hai cây đuốc đi thắp các ngọn đèn đã được lắp sẵn trong doanh trại, tạo cảm giác đang hoang mang, hỗn loạn.

Kim Ngột Thuật cười tự tin, một ngón tay chỉ về phía chính Đông, 1 vạn tinh kỵ lập tức hò hét rung trời lao ra, nói thật, bạn có thể gặp trong sân bóng một vạn người tụ tập, nhưng tôi cá là bạn chưa từng thấy một vạn người ngồi trên ngựa là thế nào. Dù chưa thấy qua một vạn người trên lưng ngựa, giơ đại đao, lấy tốc độ trung bình 60,70 km/h lao tới, động tĩnh còn kinh khủng hơn là đốt một tràng pháo cối. Quân Kim mới lao ra cửa, tôi đã nhanh chân bỏ chạy, Từ Đắc Long vội giữ chặt tôi lại: “Để bọn họ thấy chú rồi hãy chạy.”

Thật sự hoài nghi Từ Đắc Long có phải là quân năm vùng, để bọn họ thấy tôi thì có chạy vào mắt?

Trong tiếng vó ngựa ầm ầm tra tấn, quân Kim như thủy triều ồ tới càng lúc càng gần, tôi thề, nếu bạn có tôi tôi gõ lệnh ăn gian kim cương vô địch thủ tôi cũng không muốn đợi ở chỗ này, tôi kinh hồn táng đảm hỏi Từ Đắc Long: “Còn chưa được chạy hả?”

Từ Đắc Long giữ chặt tôi, mắt nhìn phía xa không nháy mắt, lẩm bẩm: “Lần trước Nhạc nguyên soái chúng tôi bắn chết một tên địch mới lui lại.”

Tôi ngửa mặt lên trời cười ha ha: “Nguyện Usal Bolt cùng tồn tại với ta.”

Lý Tĩnh Thủy ở bên như Hắc Bạch vô thường đội cho tôi cái mũ vàng hỏi: “Usal Bolt là ai?”

Tôi trả lời: “Người chạy nhanh nhất thế giới.”

Tôi vẫn luôn lấy mình là người Trung Quốc mà kiêu ngạo, đây là lần đầu tôi hâm mộ người khác, nhất là người cộng hòa Jamaica.

Lúc này, quân Kim đã tiếp cận, tôi cơ hồ có thể chứng kiến ngũ quan của phó tướng, đến lúc này, tôi lại trầm tĩnh. Tựa như Từ Đắc Long nói vậy, thật có chút hưng phấn, giống như lần đầu tiên vô động phòng, trước đó có chút khiếp sợ, thật ra thời khắc mấu chốt bạn có cố cũng vô dụng, mặc dù lần đầu của tôi và Bánh Bao không phải động phòng, nhưng đạo lí thì giống nhau…

Nháy mắt, quân Kim đã vọt vào nơi đóng quân của chúng tôi, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, phó tướng đã cảm giác có gì đó khác thường, trong doanh trại to như vậy chỉ có mấy trăm người khiến hắn cảnh giác, hắn vô thức chạy chậm lại, theo ánh lửa, thấy tôi, vui mừng hét lên: “Cần phải bắt sống người này.”

Nói xong, bất chấp tất cả thúc ngựa lao tới.

Chịu Từ Đắc Long kích thích. Tôi cầm lấy đá trong tay, nhìn kỹ tôi nha, liền ra sức ném một viên đá về phía hắn, nhưng mũ giáp nặng nề che tầm mắt, bốn tầng khôi giáp khiến tôi hít thở không nổi – viên đá thiếu chút nữa ném trúng chân tôi.

Từ Đắc Long đẩy lưng tôi, hô lớn: “Tiểu Cường, chạy mau.”

Tiếp đó la lên: “Những người khác theo thứ tự che chở.”

Tôi chạy như bay tới khu bẫy rập, rất nhanh biến mất sau một cái lều, phó tướng vừa đuổi vừa chỉ tay: “Đuổi theo thằng đội mũ.”

Mẹ nó, nghe nói vậy tôi chỉ biết là do cái mũ cao này, con mịa nó….

Theo phát lực chạy trốn tới phó tướng kêu gọi, khoảng cách của chúng tôi đã không đủ 50 mét. Mà hàng đầu tới hàng cuối của bẫy cách nhau tới 500 mét, nói cách khác tôi phải lợi dụng khoảng cách 50 mét chạy trước ngựa một lúc.

Khi tôi đạp lên hàng bẫy thứ nhất, cũng lo lắng, hiện tại tôi đang ở trong khu bẫy là một chuyện, tôi còn biết là đống bẫy này không có tác dụng gì. Từ Đắc Long cùng các chiến sĩ căng thẳng lao theo phía sau. Cầm trong tay tiểu nỗ, thình lình quay lại bắn một tiễn, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng quân Kim kêu lên thảm thiết ngã ngựa, nhưng cũng không ngăn cản được tốc độ bọn họ lao tới. Tướng quân chụp mũ có tinh binh bảo vệ, tuyệt không sai, quân Kim đỏ mắt một lòng muốn bắt tôi đổi chức đổi tiền, nhất là hàng đầu, chỉ cần không phải mình chết, cơ hội bắt sống chủ soái của đối phương càng lớn.

Một vạn kỵ binh đuổi theo đám người cách không quá 50 mét. Chỉ từ thanh âm không thể phán đoán bọn họ gần mức nào, nhưng tuyệt đối đủ dọa người, giống như có người chạy bên cạnh, không ngẩng dầu lên xem thì dù người ta có chạy trước mình cũng không biết. Tôi chạy thục mạng, 300 chiến sĩ nhắm mắt đuổi sát theo tôi, không phải bọn họ không chạy nhanh hơn tôi được, mà bọn họ đang bảo vệ tôi.

Chờ khi tôi chạy qua ba hàng bẫy rập, chân đã có chút không nghe lời, nhũn như nhảy trên giường đệm, khi còn bé bọn tôi thường giẫm lên, nhà dưới thường vừa tức vừa bực, tay cầm gạch gào mắng chúng tôi – a, lại tìm được cảm giác tuổi thơ dữ dội, chỉ có điều người hàng xóm cầm gạch đuổi tôi đã đổi thành một vạn kỵ binh tay vung đại đao….

Sáu hàng bẫy phía trước, tôi may mắn vẫn chạy hết, dù sao khoảng cách là 50 mét, ngựa không thể vụt cái đuổi kịp. Tôi vừa tới hàng bẫy thứ bảy chợt nghe có người ở phía sau kêu lên sợ hãi cùng tiếng ngựa hí dài. Giống như thằng bạn cầm hòn đá ném vào hố phân vậy – khi còn bé chúng tôi thường ném đá vào nhà xí (hiện tại bọn nhỏ không có niềm vui thú như vậy nữa), cũng thường xuyên có thể để người ta cầm gạch đuổi theo bọn tôi, rốt cục có người xuống ngựa.

Nhưng lúc này thể lực của tôi cũng tới hạn, chạy nước rút 500 mét, cũng không phải trò đùa, cổ họng tôi có mùi máu, chân giống như buộc chì, tiếng Từ Đắc Long từ phía sau vang lên: "Cố lên, cũng sắp thắng rồi.”

Cố lên thật sự là một cách nói diệt tuyệt nhân tính, người không phải động cơ thì thêm dầu làm cái gì?

Ý của tôi là anh ấy nói thế thật vô nghĩa, tôi đã chạy hết sức, hơn nữa tôi dám khẳng định, phàm là người nhìn thấy tôi chạy bộ trước kia tuyệt đối sẽ chấn động, tốc độ cùng sức chịu đựng, hình dung thế nào nhỉ? Tựa như có một cô gái trần truồng chạy đuổi theo cái áo vô hình trong không khí vậy…

Nhưng may mắn chiếu cố tôi cũng chiếu cố luôn thằng nhóc phía sau chúng tôi, ngựa của hắn vẫn theo sau chúng tôi, hàng bẫy thứ năm bắt đầu hoạt động, liên tục có người lọt hố, nhưng hắn vẫn liều chết đuổi theo tôi. Trên đường hắn chạy, các hố bẫy bắt đầu nuốt chửng người, nhưng hắn lại không sao hết, khi hắn phát hiện âm mưu của bọn tôi thì cũng kinh hãi, sửng sốt đôi chút, người này chỉ cắn răng, một lòng muốn bắt tôi.

Chạy tới hàng bẫy thứ chín, tôi thật sự đã sắp gục, không riêng là mỏi mệt, tôi cũng giẩm lên bẫy, cũng bắt đầu lo lắng, cơ hồ như dẫm lên giường lò xo – khi còn bé chúng tôi thường giẫm lên giường lò xo, mẹ chúng tôi cũng thường cầm chổi đuổi bọn tôi ra tận ngoài đường, bước thấp bước cao, tôi hiểu hơn tất cả mọi người, lần này nếu giẫm hụt, trước kia nhảy trên phòng, ném đá vào nhà xí, nhảy trên giường có thể chuộc lỗi… nhưng người phía sau nếu không giết tôi cũng có thể đè chết tôi.

Nhưng mà tôi có thể chọn sao? Không có!

Cho nên tiếp tục là gái trần truồng chạy thôi. Chờ khi chạy đến hàng bẫy thứ mười tôi có thể thư thái, hàng bẫy này đều dùng ván gỗ mỏng nhất cùng que nhỏ nhất, chân trái bước lên căn bản không đi xa, kết cấu xảo diệu sẽ bật lên cao, người chạy phái trên sẽ như bước chậm trong vũ trụ, tim tôi thắt lại – cái hố này sẽ nuốt sống tôi.

Từ Đắc Long vốn đi theo sau tôi, lúc này vì không để cho hố sụp, phi thân chạy qua bên cạnh, như kỳ tích cũng ma xui quỷ khiến thế nào dán lên lưng tôi, tôi cảm giác chân thật như có con ngựa đang dí mũi thở phì phò ngay sau gáy, tôi hoảng sợ nhìn lại. Từ Đắc Long hét lớn: “Chạy, đừng quay đầu lại.”

Tôi giật mình rốt cục nhảy ra hố bẫy, lúc tôi đạp lên đất liền xoay mình ngồi phịch xuống đất, chết hay sống đã không phải do tôi, tiếp tục chạy cũng là vô nghĩa.

Lúc này tên phó tướng mặt lộ vẻ dữ tợn, cười thắng lợi, hắn thúc ngựa, chiến mã đứng dậy, mã đao giơ cao lên chém thẳng xuống trán tôi, lúc lưỡi đao còn cách tôi nửa ngón tay -

“Rầm” “Ai nha”, tấm ván gỗ trước mắt tôi, thần may mắn ở giây cuối cùng đã đuổi theo cô gái trần truồng đi rồi, tên đáng thương kia trơ mắt biến mất ở nơi chân trời…..

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.