[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3-Chương 152 : 800 vạn




Tôi nhảy dựng - dọa bố mày sợ chết khiếp! Lão Thiết thật không phúc hậu, dọa tôi sợ chết khiếp.

Tướng lĩnh Mông Cổ kéo tay tôi, cười nói: “Cũng đừng trách ta a, là khả hãn kêu ta nói vậy.”

Tôi lau mồ hôi: “Không sao, không sao, đại ca họ gì?”

Đầu lĩnh cười nói: “Người Mông Cổ chúng ta không có họ, ta tên Mộc Hoa Lê”.

Mộc Hoa Lê? Một trong tứ đại danh tướng của Thành Cát Tư Hãn a!

Mộc Hoa Lê lôi kéo tôi: “Đi thôi, tiểu Cường huynh đệ, khả hãn nói rất nhớ ngươi.”

Người đàn ông chiêu đãi tôi bất ngờ: “Không ngờ lại là khách quý của khả hãn, nếu biết vậy tôi đã mang ngài đi.”

Tôi có mối quan hệ như vậy với Thành Cát Tư Hãn, người này có công đầu, tôi nói: “Việc này còn đa tạ ngài a.”

Mộc Hoa Lê nói với người nọ: “Cáp Tư Nhi, khả hãn nói ngươi công không nhỏ, thưởng cho 50 con bò 100 con dê.”

Ra là ân nhân cứu mạng của tôi tên là Cáp Tư Nhi.

Cáp Tư Nhi khiêm tốn: “Chiêu đãi khách từ xa tới là bổn phận của tôi, tôi không thể nhận thưởng của khả hãn.”

Tôi nói: “Cho anh thì anh cứ nhận đi, nếu không tôi đã sớm làm mồi cho sói.”

Cáp Tư Nhi chỉ cười không nói.

Mộc Hoa Lê sớm đoán trước tình huống này, nói với tôi: “Vậy trước cứ gửi phần thưởng tại chỗ khả hãn, Cáp Tư Nhi đúng là dũng sĩ, sau này không khó đoạt được càng nhiều dê bò từ địch nhân.”

Cáp Tư Nhi vui vẻ: “Tôi nhận thưởng này.”

Ra là ý của Thành Cát Tư Hãn là sau này chiến tranh, Cáp Tư Nhi cướp được gì đều thuộc về hắn, đối với một dũng sĩ dũng mãnh của Mông Cổ không khác từ việc thưởng một túi lương thực thành một hạt giống, Cáp Tư Nhi trong tương lai không lâu sẽ thành một quý tộc.

Lập tức chúng tôi ra ngoài, lên một con ngựa được chuẩn bị sẵn. Từ biệt Cáp Tư Nhi, đi theo Mộc Hoa Lê gặp Thành Cát Tư Hãn.

Dọc theo đường đi, nhà bạt dần dần nhiều hơn, chậm rãi đi tới khu vực tụ cư đông nhất, người Mông Cổ thấy tôi đều khom người thi lễ, Mộc Hoa Lê thấy phiền đáp lễ. Ngoại trừ tính tình có chút hiền hòa, có thể thấy rõ người Mông Cổ có phân chia giai cấp vô cùng nghiêm khắc, đương nhiên, không tính tới tầng dưới chót – nô lệ….

Chỉ chốc lát, kim đỉnh của Thành Cát Tư Hãn đã xuất hiện trước mắt, nhưng chỉ là lớn mà thôi. So với trướng của Kim Ngột Thuật vẫn thua kém xa, ngoài trướng được chiếu sáng rõ, vô số người chăn nuôi đang khảo giá, từng thùng rượu sữa ngựa được bê ra, tôi ngạc nhiên hỏi: “Làm gì vậy?”

Mộc Hoa Lê cười: “Khả hãn chúc mừng người tới, đêm nay đốt lửa trại.”

Theo mã đội trở về, một người đàn ông Mông Cổ khôi ngô, đôi mắt nhỏ dài đi ra cười tủm tỉm, đúng là Thành Cát Tư Hãn. Tôi nhảy xuống ngựa kéo tay anh ấy, vô cùng vui vẻ: “Lão ca ca.”

Thành Cát Tư Hãn cười đầy ẩn ý: “Cảm tạ trời xanh để chú tới trả lại trí nhớ đã ngủ say lại cho anh, cũng trả lại cho anh rất nhiều bằng hữu cùng người nhà. Từ nay về sau, thảo nguyên không hề tịch mịch.”

Tôi nghĩ tới kinh nghiệm xuất sinh nhập tử vừa trải qua, còn sợ hãi: “Vốn sẽ không tịch mịch, sói còn nhiều hơn mà.”

Thành Cát Tư Hãn cười ha hả, nói lớn với xung quanh: “Các ngươi cần nhìn kỹ người trước mặt ta, không cần lo nghĩ hắn là ai, các ngươi chỉ cần biết hắn là huynh đệ tốt nhất của ta là được, ta tuyên bố, lát nữa ai có thể làm hắn lăn ra đất, ta cho người đó 200 nô lệ.”

Tôi buồn bã: “Đừng nha, muốn hạ em dễ lắm. Anh có bao nhiêu nô lệ cũng không đủ trả đâu.” Về mặt lý luận, nơi này mọi người đều có dùng võ vật Mông Cổ quật ngã tôi.

Thành Cát Tư Hãn cười bổ sung: “Chỉ cho phép dùng rượu sữa ngựa thuần khiết nhất.”

Lập tức, mọi người cao giọng hoan hô, mấy chục người vây quanh khoảng trống chỉ vài ba mét bưng rượu nhìn tôi chằm chằm thèm khát.

Trên cỏ, có nam có nữ Mông Cổ vây quanh lửa ăn thịt uống rượu. Có người hát lên dân ca Mông Cổ thê lương mà hào phóng. Trước mặt tôi là một hàng dài chúc rượu, chắc chắn không phải vì 200 nô lệ. Vừa hiếu khách, cùng với việc khả hãn còn nhắc nhở, bọn họ còn muốn xem tửu lượng của tôi bao nhiêu.

Cũng may tôi là một chiến sĩ đã trải qua thời gian dài khảo nghiệm rượu cồn bởi bọn thổ phỉ Lương Sơn, hơn nữa đã ăn no ở nhà Cáp Tư Nhi, vì vậy chén lớn uống rượu, miếng lớn ăn thịt, lúc đầu ai tới cũng không cự tuyệt, quả thực hào phóng kinh khủng, nhưng sau đó thì không nổi. Cả một ngày mệt mỏi, tôi uống năm sáu bát là không chịu nổi, nhưng không có lý do cự tuyệt người này không cự tuyệt người kia, không thể đắc tội bọn họ. Tứ kiệt của Thành Cát Tư Hãn cũng trong nhóm đó, tôi cũng chưa có hoàn thành chính sự, phải uống hết mình, uống đến không biết trời nam đắt bắc là đâu, cứ thế hoảng hốt thấy có người ngã lăn ra đất cười vui, tôi cũng không rõ là ngã sấp xuống hay đứng có gì khác nhau….

Hôm sau, tôi vừa mở mắt ra đã thấy ánh mặt trời chiếu khắp, tôi ngủ trong một nhà bạt rộng thùng thình. Bên ngoài, mọi người đã khôi phục trật tự bắt đầu bận rộn làm việc, cũng không biết 200 nô lệ hôm qua ai may mắn nhận được. Tôi uống hết chén trà sữa lớn đặt cạnh, vén rèm ra ngoài, không ít người chào hỏi tôi: “Tiểu Cường dậy rồi à?

Còn có: “!($*#$)@#$” (Tiếng Mông Cổ).

Tôi cười thăm hỏi, hỏi một người biết Hán Ngữ: “Khả hãn đâu?”

Người nọ chỉ trướng của khả hãn: “Khả hãn đang cùng tứ kiệt nói chuyện.”

Tôi không khách khí, trực tiếp đi vào, thấy Thành Cát Tư Hãn ngồi giữa lều lớn, hai bên là tứ mãnh tứ kiệt, còn có mấy tướng lãnh hôm qua uống rượu tôi không biết tên. Thành Cát Tư Hãn thấy tôi, cười nói: “Tiểu Cường, tửu lượng cao, lúc trước uống với anh chú không có uống ác thế.”

Tôi thấy ba ngày đã qua một ngày, vội đi tới giữ chặt tay anh ấy: “Lão ca ca, em tới mượn binh của anh a.”

Thành Cát Tư hãn mỉm cười: “Anh biết chú không có việc sẽ không tới tìm – mượn bao nhiêu, làm gì?”

Tôi nói: “50 vạn.”

Trong trướng, các tướng lĩnh đều lạnh gáy, nói nhỏ.

Thành Cát Tư Hãn tươi cười: “Hiện tại tất cả người Mông Cổ gom lại cũng không tới 5 vạn a.”

Tôi nhìn vẻ mặt của mọi người, biết hẳn không giả, vì vậy nói: “Có bao nhiêu?”

Thành Cát Tư Hãn nói: “Khó nói, chúng ta bây giờ còn không phát động chiến tranh tổng lực với bên ngoài, tổng cộng có thể triệu tập bao nhiêu cũng không thử qua.”

Tôi vươn ba đầu ngón tay nói: “30 vạn hẳn có chứ?”

Ngay cả các tướng lĩnh nhìn nhau, cuối cùng Mộc Hoa Lê gật gật đầu với Thành Cát Tư Hãn.

Thành Cát Tư Hãn nói bình thản: “3 vạn thì có, nhưng chú chưa nói muốn làm gì?”

Tôi nói nhỏ: “Bánh Bao bị 80 vạn quân Kim Ngột Thuật kia vây quanh, em đang tìm người cứu cô ấy.”

Thành Cát Tư Hãn bất ngờ: “Chú nói là tứ vương tử của Kim Quốc?”

Tôi gật đầu: “Đúng là thằng nhóc kia, lão ca ca, trận này rất hữu dụng với anh a. Dù sao sớm muộn cũng giao thủ với Kim Quốc. Nhân lúc cho người của anh tổng kết kinh nghiệm thực chiến.”

Thành Cát Tư Hãn vò đầu: “Hoàn Nhan Ngột Thuật chết rồi chứ nhỉ?”

Tôi nói: “Em có biện pháp cho người của chúng ta về vài chục năm trước gặp mặt nha.”

Thành Cát Tư Hãn gật đầu, cũng không hỏi kĩ, nói chậm rãi: “Nhưng mà Tiểu Cường, chú phải biết, người Mông Cổ bây giờ còn chưa phát triển lớn mạnh, với lực lượng hiện tại còn chưa đủ quyết chiến với Kim Quốc.”

“Không cần quyết chiến. Chỉ hù họa nó thôi, em đã mượn từ nơi khác hơn 200 vạn quân rồi.”

Thành Cát Tư Hãn trầm ngâm: “Thế là, đề cao năng lực đánh trận với quân Kim cũng tốt, nhưng chúng ta không thể tùy tiện tác chiến, bây giờ còn không phải lúc đủ cỏ với ngựa béo, phát binh đối ngoại dễ xảy ra vấn đề.”

Tôi thấy anh ấy lấy cớ, vội la lên: “Lão ca ca, rốt cục anh có giúp hay không?”

Thành Cát Tư Hãn mỉm cười: “Thế đi, chú còn nhớ ước định khi trước của chúng ta không? Chú có thể cưỡi ngựa đi trên thảo nguyên 1 ngày, qua nơi nào đất đó là của chú, người cũng thưởng cho chú. Đây là một chén rượu đổi lại – hiện tại chỉ trách chú khi xưa chỉ uống một chén. Ha ha.”

Tôi vò đàu bứt tai: “Chuyện đùa thành thật hả?”

Thảo nguyên mênh mang cỡ nào tôi đã lĩnh giáo rồi, lúc này lãnh địa của Thành Cát Tư Hãn có cả Ngoại Mông Cổ, cưỡi ngựa một ngày cũng chẳng thấy ai, chạy làm cái gì?

Thành Cát Tư Hãn nghiêm mặt: “Người Mông Cổ coi trọng lời hứa, đã nói vậy thì anh làm được, muốn mượn lính bằng vận khí cùng bổn sự của chú – người đâu, đi dắt cho Tiểu Cường con ngựa chạy nhanh nhất ra đây.”

Tôi thấy việc đã tới nước này, đành phải ai thán đứng dậy, Mộc Hoa Lê đã thấy tôi cưỡi ngựa, biết tôi rất kém, cố nén cười:

“Hay là thôi đi, ở trên thảo nguyên chạy bị ngã ngựa cũng không đùa đâu.”

Ý là cho dù tôi có tìm được nơi có người cũng không thể kiếm được bao nhiêu.

Mọi người nhìn tôi cười khanh khách, tôi giận dỗi đi ra ngoài trướng. Hộ vệ của Thành Cát Tư Hãn đã dắt một con ngựa ra chờ ở cửa, còn cố nín cười nhắc tôi:

“Anh chạy về hướng bắc, may mắn thì có thể gặp một tiểu bộ lạc.”

Hiện tại ngay cả cái la bàn còn chả có. Tôi nào biết đó có phải hướng Bắc hay không?

Tôi lên ngựa, lại không dám buông sức chạy. Ngu ngơ chậm rãi đi bộ, ngựa không có mệnh lệnh, cứ đi một vòng quanh trướng của Thành Cát Tư Hãn, lúc đi xong một vòng quay đầu lại nhìn tôi đầy vô tội, như đang hỏi tôi rốt cục mày muốn đi đâu?

Tôi bỗng cơ linh, cười ha hả, thỏa thuê mãn nguyện nhảy xuống ngựa, bước nhanh và trướng. Chúng tướng đang chuẩn bị nghị sự, thấy tôi về, cũng cảm thấy kỳ quái. Thành Cát Tư Hãn càng ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi: “Chú sao chưa đi?”

Tôi cười nói: “Em đi xong rồi.”

Mộc Hoa Lê: “Xong rồi?”

Tôi nói: “Khả hãn nói tôi cưỡi ngựa một vòng, nơi nào tôi đi qua thì đất và người đều là của tôi, ngượng ngùng, vừa rồi tôi cưỡi đi một vòng quanh chư vị -- hiện tại các vị đều là người của tôi.”

Chúng tướng nhìn nhau, tôi xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Được rồi, mấy người các vị, đi theo tôi nào.”

Thấy không ai động đậy, nhấn mạnh thêm: “Khả hãn, người Mông Cổ là rất trọng lời hứa, ngài nói rồi có tính không?”

Thành Cát Tư Hãn tức cười, phì cười: “Tiểu Cường giảo hoạt, chú còn đáng sợ hơn sói trên thảo nguyên.” Mọi người đều cười.

Tôi biết Thành Cát Tư Hãn không để tôi mang trợ thủ đắc lực đi một nơi không biết là đâu, nên cười nói: “Vậy chuyện mượn binh…”

Thành Cát Tư Hãn vẫy tay, chúng tướng đồng thời đứng lên. Thành Cát Tư Hãn nghiêm giọng: “Lần này địch nhân mà chúng ta phải đối mặt là nơi mà không bao lâu chúng ta sắp sửa chinh phục, các ngươi tìm khắp và mang theo những chiến sĩ dũng mãnh nhất của mình, loan đao của người Mông Cổ sẽ giá lâm trên đầu những kẻ địch xui xẻo.”

Chúng tướng ầm ầm đáp lời, đều đi ra ngoài chuẩn bị. Thành Cát Tư Hãn nhìn tôi, cười: “Thế thì cho chú 30 vạn, nhưng mà tứ mãnh tứ kiệt không thể để chú mang đi. Anh để Mộc Hoa Lê thống quân. Còn nữa, chúng ta hiện tại cũng không giàu có. 30 vạn người chỉ mang khẩu phần 3 ngày thôi, chú muốn họ lưu lại giúp chú đánh trận, thì phải nghĩ biện pháp cũng cấp lương thực.”

Tôi nghĩ chút, từ nơi này tới Bắc Tống đại khái một ngày, như vậy Mông Cổ Thiết Kỵ có thể giúp tôi vây Kim Ngột Thuật 3 ngày, đợi quân đội của Hạng Vũ và Tần Thủy Hoàng tới rồi thống nhất điều động. Tôi nói: “vậy các vị sáu ngày sau hãy đi.”

Thành Cát Tư Hãn gật đầu: “Nghe nói Kim Ngột Thuật là tướng quân vĩ đại nhất của Kim Quốc, vẫn hận không thể giao thủ cùng, hiện tại muốn xem là có bản lĩnh gì.”

Tôi nói: “Lão ca ca, còn có một việc, không biết xe em vứt đâu rồi.”

Thành Cát Tư Hãn đi ra ngoài trướng nhìn quanh, nói: “Hẳn là sắp trở lại.”

Tôi bó tay: “Cho dù thấy, nặng vậy sao chuyển về được?”

Thành Cát Tư Hãn cười nói: “Trên thảo nguyên chả bao giờ thiếu ngựa.”

Đang lúc nói chuyện, từ xa xa bắt đầu xuất hiện vài chục con ngựa phân phải trái kéo một sợi dây thừng thật dài. Đầu kia của dây thừng là cái xe cũ nát bét tờ lè nhè của tôi, tựa như kéo xe trượt tuyết, trượt trên cỏ.

Tôi lo lắng: “Cũng không biết là có sửa được không, nếu không sửa được thì đành cùng lão ca ca phóng ngựa chăn dê thôi.”

Tôi lên xe xem thử, thấy cao su đã thay mới, sắt thép vẫn tốt, hiện tại không biết là mạch điện có vấn đề gì không. Không ít dân chăn nuôi thấy thứ cổ quái này, đứng vây quanh xem trò, tôi cảm thấy khó xử. Thành Cát Tư Hãn nhìn thoáng qua: “Có lẽ là chập điện tý. Anh tìm cho chú miếng da dê gói vào xem sao.”

Tôi: “….”

Thành Cát Tư Hãn cười nói: “Lúc ở chỗ chú rảnh quá, học sửa ô tô vài ngày với Vương Dần.”

Tôi nghe theo lời tìm vài miếng da dê tước mỏng miễn cưỡng xử lý, thử nổ máy, ổn rồi.

Thành Cát Tư Hãn vội kêu mọi người chuyển lên xe của tôi một thùng rượu sữa ngựa, lại thêm vài khối thịt phơi khô cho tôi mang ăn đường. Tôi hạ cửa kính xuống nói: “Lão ca ca, đừng quên 6 ngày sau phát binh.”

Tôi vẫy tay chào những người Mông Cổ vô cùng hiếu khách, lao thẳng tới Triều Minh gặp Chu Nguyên Chương.

Nói ít bớt lời, lúc này tôi dùng biện pháp như đối với Triệu Khuông Dận tìm được Chu Nguyên Chương đang ngủ say, nhét thuốc, chỉ có điều lần này dẫn đường là một tiểu thái giám, mà cũng chạy không chậm hơn tiểu cung nữ lúc trước tí nào. Trong cung thật là đầm rồng hang hổ, nhất là tôi chú ý tới các động tác vượt chướng ngại vật … Chu Nguyên Chương tỉnh lại, ban đầu phản ứng không khác Triệu Khuông Dận là bao, chờ khi hoàn toàn thanh tỉnh tỏ ra nhiệt tình vô cùng. Tôi biết lão Chu làm hoàng đế thì không còn bằng hữu, huynh đệ đấu tranh giành thiên hạ đều đi xa, có thể ngồi nói chuyện nhàn sự với ông ta chỉ có người thân phận đặc thù như tôi. Ông ấy đầu tiên tự mình nướng cho tôi một con vịt, sau đó lau tay nháy mắt nói với tôi: “Thử đi, vịt quay Bắc Kinh chính tông đấy, đây là anh phát minh, chú không biết hả?”

Tôi cũng mang thịt khô và rượu sữa ngựa mà Thành Cát Tư Hãn cho mang ra, bày đầy một bàn, vừa ăn vừa nói chuyện. Tôi chạm chén với lão ta: “Chu ca, nhờ anh chuyện này.”

Chu Nguyên Chương cười he he xấu xa: “Hiểu - Bánh Bao mang thai nên chú ở chỗ Chu ca, tối anh sẽ an bài cho chú.”

“…Không phải chuyện này, đương nhiên, chuyện này xong rồi tính, lúc này tới chủ yếu là muốn mượn ca ca ít binh.”

Chu Nguyên Chương lập tức lộ vẻ cảnh giác: “Chú mượn binh làm gì, muốn mượn bao nhiêu?”

Tôi buông chén nói: “Bánh Bao gặp chuyện, em muốn mượn anh 50 vạn cứu cấp.”

Chu Nguyên Chương nghe rõ nguyên nhân hậu quả, vỗ chân cái ‘đét’ nói: “Chú sao không đến sớm, tháng trước còn có a.”

Lời này sao nghe quen tai vậy ta? A, nhớ rồi, lúc tôi còn làm ở hiệu cầm đồ, trước kia một lão khốn nạn tôi quen qua một lần đánh nhau hội đồng tìm tôi vay 2000 khối, tôi liền ra vẻ tiếc hận như vậy nói “sao anh không nói sớm, tháng trước còn có…”

Báo ứng khó chịu a! Hôm nay tính đụng phải tổ tông của lưu manh đường phố rồi.

Tôi làm bộ ngạc nhiên: “Chuyện gì a?”

Chu Nguyên Chương xỉa răng nói: “Chẳng phải vừa mới giải tán quân bị hả, giờ còn nhõn 10 vạn thôi.”

Tôi điểm cho anh ấy điếu thuốc, cười làm lành: “Giải tán thì chiêu binh là được hả?”

Chu Nguyên Chương hít một hơi thuốc lá, thở phì phèo nói: “Ai nha, chuyện này không dễ, thật phí sức a.”

Tôi cười nói: “Vậy em chờ anh, anh tính xem, khi nào anh gom đủ em lại tới.”

Chu Nguyên Chương sững sờ, lại nhìn mắt tôi có chút oán hận, lão già khốn nạn này cùng lão côn đồ đang đánh giằng co. Trầm mặc môt lúc lâu, chúng tôi đồng thời lĩnh ngộ được, đều là một loại người cả, vậy cứ nói thẳng toẹt ra cho nó dễ. Chu Nguyên Chương nói trước: “Tiểu Cường, đừng trách Chu ca không giúp chú, 50 vạn cũng không phải chơi đâu, chú vác đi mất hút thì anh biết đi đâu mà khóc đòi?”

Tôi cười he he: “Nhìn xem, giờ nói thật rồi hả? Em lừa anh lấy 50 vạn làm gì? Còn phải nuôi bọn họ nữa chứ, dùng vài ngày là trả lại thôi”

Chu Nguyên Chương lắc đầu: “Không được, binh thứ này nó khác tiền, vĩnh viễn nắm trong tay mình mới ổn – ôi chao, nếu không chú vay tiền đi, anh cho chú mượn 50 vạn tiền Đại Minh.”

“…Anh kêu em cầm tiền triều Minh đi triều Tống tiêu hả? Anh muốn chế tạo lạm phát hả?”

Chu Nguyên Chương buông tay: “Vậy cũng hết cách.”

Tôi biến sắc: “Sao anh lại khó chơi vậy, nói thiệt cho anh, em đã gom được hơn 200 vạn quân, anh không đáp ứng em dẫn tới chỗ anh trước….”

Chu Nguyên Chương cảnh giác: “Chú muốn làm gì?”

Tôi cười lạnh: “Yên tâm, em không đánh anh, anh có tiền mà, em dẫn 200 vạn người tới ăn cơm, kêu bọn họ nếm thử vịt quay của anh.”

Chu Nguyên Chương lộ vẻ mặt buồn bã: “Anh sao xui xẻo quen viết nhân vật số một như chú, nói đi, khi nào cần?”

Tôi nói: “Ba ngày sau anh lên đường, sớm chút đi.”

Khai quốc hoàng đế có tiền mà, tôi không khách khí.

Chu Nguyên Chương đau lòng: “Được rồi, ăn xong con vịt quay này chú biến nhanh cho anh nhờ.”

Tôi cười nói: “Đừng vậy a, sau này không biết ai cầu ai đâu?”

Chu Nguyên Chương ngẫm lại thấy cũng phải, bưng chén nói: “Đến, uống rượu.”

Tôi bấm đầu ngón tay tính toán, buồn rầu: “Không thể uống, em còn phải đi tìm Tam ca nghĩ cách.”

Chu Nguyên Chương hỏi: “Lại gì nữa?”

Tôi nghĩ hồi lâu cũng không được, đành gọi điện cho Ngô Dụng. Anh ta vừa nhận điện đã hỏi luôn tôi: “Chú mượn được bao nhiêu?”

Lúc trước tôi đã nói với anh ấy chuyện binh đạo rồi.

Tôi lo lắng: “Không nhiều, kém mục tiêu xa lắm.”

Ngô Dụng hỏi kỹ càng: “Có 50 vạn không?”

“Kể cả Lương Sơn chúng ta là 280 vạn.”

Ngô Dụng cả kinh: “Nhiều vậy còn kêu không nhiều, chú muốn mượn bao nhiêu?”

“Mục tiêu của chúng ta chẳng phải là 800 vạn sao?”

Ngô Dụng buồn bực: “Ai thiết định cho chú là như vậy?”

“…Không phải anh nói sao, muốn 10 lần quân địch?”

Ngô Dụng phì cười: “Anh nói thế thôi, chú nghĩ thật hả? Chúng ta thật sự có 280 vạn…”

Chu Nguyên Chương giận dữ nói: “Cũng đừng có 280 vạn nữa, anh cho chú tròn số, 300 vạn nhé.”

Ngô Dụng cười nói: “Chúng ta có 300 vạn còn không đối phó được Kim Ngột Thuật sao?”

Tôi chuyển ưu sầu sang vui mừng, nói thật tôi không muốn quấy rầy Ngô Tam Quế, một người đầy đau khổ. Hơn nữa anh ấy cũng chẳng trợ giúp được nhiều, một Vân Nam vương nhiều lắm là 20, 30 vạn thôi. Tôi thả lỏng: “Nói vậy không cần kiếm đủ 800 vạn hả?”

Ngô Dụng trầm ngâm: “Kỳ thật 800 vạn cũng đơn giản.”

Tôi hỏi: “Thật hả?”

Ngô Dụng nghiêm chỉnh nói ừ, gằn từng chứ: “Anh cứ hét lên là 800 vạn.”

Tôi: “….”

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.