[Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 3-Chương 151 : Lang đồ đằng Nhóm dịch Lưu linh hội




Tôi đạp bước về phía trước vài chục bước, phía trước là bóng đêm mênh mang, mặt sau cũng vậy….

Tôi bỗng nghĩ có lẽ trong xe ở một đêm chờ trời sáng mới là quyết định sáng suốt, nhưng làm cho tôi dựng tóc gáy là: Khi tôi quay đầu lại đã không biết hướng mình đi tới vừa rồi! Tôi xoay 180 độ, đếm số bước quay lại là 10, vậy mà căn bản không thấy xe đâu, cái bật lửa cũng không thể lên lửa trong gió, tôi đành mở điện thoại, nương nhờ ánh sáng ít ỏi của màn hình để nhìn ra khoảng cách không quá ba mét, tôi đi bộ quanh chỗ này hồi lâu, cho ra một kết luận, trải qua thời gian đi lại lung tung, xe của tôi có lẽ đã cách xa tôi 1 vạn 8 ngàn dặm, có lẽ chỉ cách vài bước chân, nhưng trừ phi tôi đụng vào nó, còn muốn đi tìm, đó là một việc bất khả thi.

Thảo nguyên đáng chết này.

Tôi lo lắng, cứ đi theo một phương hướng cố định, liều mạng đi tới.

Hệ sinh thái thực sự tốt con bà nó, cỏ cao ngang lưng, sao sáng như nhấc tay có thể hái xuống. Gió đêm tươi mát như dưỡng khí, tôi cảm giác chẳng chút ô nhiễm, không khí đi vào trong phổi rồi thở ra đều tràn nhập ni-cô-tin cùng khí thải ô tô, người lớn lên trong hoàn cảnh này, hẳn khí lực rất khỏe và khí chất rất đẹp đẽ…

Nhưng mà tôi nghĩ thật sai lầm khi cho vi khuẩn vào phóc môn, tôi cảm giác nhiều nhất nửa giờ tôi sẽ bị tiêu diệt, nhất là trong gió lạnh trí mạng như thế này, nhưng rất nhanh tôi không nghĩ như vậy – xa xa truyền tới tiếng sói tru.

Nơi này có sói! Đã lâu rồi nha sói, thật đáng yêu nha sói, vẫn siêng năng đối nghịch với gia tộc loài thỏ a sói, thầy giáo tiểu học nói cho chúng tôi biết sói xám là xấu xa, nhưng phần tử trí thức cao cấp lại không võ đoán như vậy. Sau khi sói trở thành động vật cần bảo tồn, các tác phẩm ‘hoài niệm lang’ hay ‘lang đồ đằng’ trước sau đã xuất hiện, khiến nhiều người coi sói là lý tưởng, không ít phần tử trí thức trung cấp cũng như các thành viên xã hội đen đều đang cố gắng phát dương quang đại văn hóa loài sói – tôi không biết khi bọn họ mặt đối mặt với chó sói thì sẽ lao tới cúng bái hay là sẽ quay đầu ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Tôi vô cùng tưởng niệm vị tiều phu cơ trí của ‘Đông Quách tiên sinh’, tôi vô cùng tưởng niệm vị thợ săn nào đó trong ‘cô bé quàng khăn đỏ’, tôi vô cùng tưởng niệm lợn mẹ của ‘ba chú lợn con’. Hiện tại tình huống có lợi với tôi là: Sói chỗ này không được bảo hộ; tình huống bất lợi là: Tôi cũng không được bảo hộ….

Tôi vừa đi vừa chùi nước mắt, chết vào miệng sói. Chuyện này ở năm 2008 là một chuyện xa xỉ cỡ nào à, nhưng tôi lại chẳng cao hứng nổi. Chợt phía trước có gì đó lấp lánh, tôi vội nằm xuống, tốc độ cực nhanh khiến cho ngay cả huấn luyện viên của SEAL cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng….

Rốt cục là thứ gì? Là mắt sói hay là lều của người chăn nuôi?

Tôi nhanh chóng đứng lên, bởi vì tôi thấy nếu đó là sói, thì khoảng cách gần như vậy có nằm xuống cũng vô dụng, đứng lên thì nó bắt đầu cắn từ chân, bò thì diện tích tiếp xúc trực diện còn lớn hơn.

Tôi cẩn thận nhìn kỹ. Hai điểm sáng như đang di động trong gió, giống như ánh sáng của một ngọn nến, cũng may mà nó đang chớp chớp, cũng không chủ động tiếp cận tôi, tôi cắn răng đi tới.

Trên thảo nguyên bằng phẳng, ánh sáng ẩn hiện, có đôi khi tôi thật hoài nghi có phải mình đói hoa mắt nên xuất hiện ảo giác.

Kết quả, mới đi ra hơn 20 mét tôi liền vui mừng phát hiện, quả nhiên đó là lều của người chăn nuôi, có bóng người qua lại, tôi nhanh chân chạy tới, hét lên: “Có người không?”

Một bóng người cao lớn xốc cửa lều đi ra, hỏi lớn: “ !U)@$&!)$@$%@)?” (Tiếng Mông Cổ).

Tôi hứng phấn kêu to: “!$(*$@($@_#” (Tôi nghi ngờ đây là một ngôn ngữ hoàn toàn mới.)

Người nọ nghi hoặc hỏi lại: “(*__*)!!! (tiếng Mông Cổ).

Tôi ho ta: “*--*)!! (Lại là một loại ngôn ngữ hoàn toàn mới), ách.. . anh biết nói tiếng Hán không?” Tôi phát hiện tôi và anh ta hò hét vô bổ hồi lâu, các bạn nghĩ xem, tôi ngay cả một chữ tiếng anh cũng không biết thì chém gió có mó gì? Loại hiện tượng này có thể giải thích là phát ra tiếng cảm thán nguyên thủy khi gặp được đồng loại.

Người đi ra là một người đàn ông Mông Cổ cao lớn, mặc quần áo Mông Cổ, nghe tôi nói vậy trả lời bằng thứ tiếng Hán trúc trắc lơ lớ: “Hán nhân?”

“Đúng vậy. Cũng coi như là tìm được người rồi. Có thể cho tôi lưu lại một đêm không?”

Người nọ vội vàng mang tôi vào trong lều, cười nói: “Có khách.”

Trong lều có hai cái đèn mỡ dê đang cháy dở. Trên thảm có một phụ nữ Mông Cổ, giống như các bức ảnh về phong tục tập quán của người dân tộc, cũng giống khu du lịch được quảng bá trên TV, chỉ có thiếu một bức tượng của Thành Cát Tư Hãn mà thôi….

Người phụ nữ thấy tôi tới, đứng lên gật gật đầu với tôi, chẳng ư chẳng hừ bưng hai miếng thịt dê cùng một bình rượu sữa ngựa tới.

Tôi không có nhiều lời, vừa ăn lấy ăn để vừa xoay tay chân đã lạnh cóng, lúc này chợt phát hiện đôi vợ chồng đang nhìn tôi đầy kinh ngạc. Tôi ngượng ngùng: “Ngồi nha, he he, thật sự quá đói.”

Người đàn ông phân phó vợ mình: “Lại lấy ít thịt tới.” Rồi ngồi xuống cạnh tôi: “Khách nhân phương xa, ngài từ đâu tới?”

Tôi thở dài: “Tôi không thể nói tôi từ đâu tới.” Tôi hiện tại đầu đinh, giống người Khiết Đan, người mặc y phục quý tộc của Triều Đường, quần là Cửu Mục Vương, giày là loại Nice…các bạn nghĩ tôi từ đâu tới?

Tôi thấy người đàn ông nọ đang sững sờ nhìn tôi, tôi hỏi: “Hai người ăn cơm chưa?”

Tôi hỏi vậy vì tôi nhìn quanh thấy gia đình này cũng không giàu có, lều có vài món da thú cùng một cái cung thì không có gì khác nữa.

Người đàn ông nói: “Ngài cứ ăn hết mình, đừng lo chúng tôi.”

Người Mông Cổ quả nhiên là hiếu khách, tôi chỉ biết qua sách hướng dẫn du lịch thôi, người Mông Cổ du mục nếu như gặp khách nhân từ xa tới, nếu chiêu đãi không tốt bị coi là sự sỉ nhục lớn nhất với một dũng sĩ hay là một hành vi phạm tội, cho nên tôi cũng không có quá câu nệ, chờ người phụ nữ mang thêm thịt tới, tôi đẩy chén đĩa ra giữa nói: “Cùng ăn đi.”

Vợ chồng hai người cũng không nói nhiều, ngồi xuống cùng ăn với tôi. Tôi sờ quanh người, người đàn ông hỏi: “Ngài làm gì vậy?”

Tôi muốn tìm thứ gì đó tặng cho đôi vợ chồng, nhưng mà sờ mãi cũng không thấy gì có giá trị, lơ đãng nhìn lại chai ‘tam oản bất quá cương’, lập tức vui vẻ. Tôi đẩy nó lên, nói ân cần: “Đến, nếm thử rượu của ta.”

Tôi rót cho họ mỗi người một bát, trong chai chỉ còn thừa một ít, nếu tôi lấy ra là vàng hoặc bạc, đôi vợ chồng này tuyệt đối không nhận, có lẽ còn tức giận. Nhưng nếu là rượu thì khác, người Mông Cổ mà cự tuyệt rượu mà khách mang tới là thiếu lễ phép. Người đàn ông không chút do dự uống một hơi, người phụ nữ cũng tỏ ra hứng thú với chai rượu. Tôi nói: “Chai này tặng hai vị.”

Người phụ nữ vội nói: “Quá quý trọng, chúng tôi không thể nhận.”

“Quý trọng gì chứ, là giả, mới có 1 đồng tiền thôi.”

Tôi thấy người phụ nữ thực thích cái chén kia, lúc này cuộc sống của người Mông Cổ rất khổ. Bọn họ quý trọng nhất không phải là bò hay dê. Các loại dụng cụ, đồ đựng đẹp mắt một chút đều dùng giá cao đổi từ tay người Hán, cái chai này nhìn nhẹ nhàng, dung lượng lớn, lại không sợ vỡ, thứ này thật giống như cái TV treo tường của họ vậy.

Lúc này, vị nam nhân kia vô cùng tán thưởng: “Khách nhân mang đến mỹ tửu giống như thượng thiên biếu tặng lễ vật cho con người.”

Tôi đem chút rượu còn lại rót cho anh ta, thuận tay đưa chai cho người phụ nữ.

Người đàn ông lại nói trịnh trọng: “Rượu ngon như vậy tôi không xứng uống nữa, tôi muốn phụng hiến cho Khả hãn.”

Tôi cả kinh: “Khả hãn? Là Thành Cát Tư Hãn sao?”

Người đàn ông không hiểu: “Thành Cát Tư Hãn? Đó là ai? Là ai dám tự xưng như vậy – ngoại trừ khả hãn của người Mông Cổ chúng ta?”

Phụ nữ giải thích với tôi: “Là Thiết Mộc Chân đại hãn, đó là người đã đoàn kết người Mông Cổ lại, không bao giờ bị người Hán cùng người Nữ Chân ăn hiếp.” Thái độ tỏ rõ vẻ kính yêu.

Người đàn ông hứng phấn: “Tôi lập tức mang bát rượu ngon này hiến cho ông ấy, thuận tiện mang khách nhân đi thăm hỏi.”

Anh ta đi ra ngoài dắt ngựa. Người phụ nữ liền rót bát rượu của mình vào chung một chỗ, đưa cái chai trả lại cho tôi: “Thứ này chúng tôi thật không dám nhận.”

Tôi làm bộ tức giận: “Cô không thu tôi sẽ không ăn đồ của hai vợ chồng nữa.”

Người đàn ông đi dắt ngựa chính là hợp ý tôi, tôi hỏi người vợ: “Thiết Mộc Chân khả hãn cách nơi này xa sao?”

Người phụ nữ nói: “Không xa, cưỡi ngựa, thời gian lột da một con dê xong là có thể về rồi.” Nói cũng bằng chưa nói, ai biết ngựa chạy nhanh cỡ nào, còn lột da dê mất bao lâu?

Tôi lại hỏi: “Thường thì các vị muốn gặp ông ta có khó không?”

Người phụ nữ: “Không khó, nhất là khách từ phương xa tới tặng. Ông ấy thường không cự tuyệt, khả hãn là một người rất thích hiểu rõ chuyện bên ngoài thảo nguyên.”

Ừ, chuyện này nói rõ ông ta đã bắt đầu có dã tâm ngoại xâm, nhưng mà còn không có xưng Thành Cát Tư Hãn. Tôi nhân lúc người phụ nữ không lưu ý ném vào đó một viên lam dược, bát rượu này chuẩn bị hiến cho lãnh tụ kính yêu nhất của bọn họ, khẳng định không ai uống trộm, nhưng có phát sinh ngoài ý muốn hay không thì khó mà biết. Theo tôi biết, những người như hoàng đế luôn có một người chuyên nghiệm độc. Người đàn ông dắt ngựa tới ngoài lều, tiến tới bưng lên bát rượu bước đi, tôi kinh ngạc: “Anh không phải tìm cái bình hay vại gì để chứa sao?” Vạn nhất bị sánh ra thì sao?

Người đàn ông mỉm cười, một tay bưng bát đi ra, phi thân lên ngựa, lấy tốc độ 65km/h lao đi. Bát không sánh ra ngoài dù một giọt, giống như đứng yên giữa không trung, khả năng cưỡi ngựa của người Mông Cổ quả nhiên còn ổn hơn là bọn tôi ngồi máy bay.

Đại khái thời gian hút hết hai điếu thuốc (tương đương thời gian lột da một con dê mà người phụ nữ nói), ngoài lều vang tiếng vó ngựa ồn ào, tôi nhấc tấm che nhìn ra, thấy mấy chục kỵ binh Mông Cổ đầy đủ vũ khí do người chồng dẫn đầu tới ngoài cửa, bọn họ đều xuống ngựa, người người đặt tay ở chuôi đao. Tôi lo lắng: Chẳng lẽ là quỷ kế bại lộ? Người nghiệm độc của Thành Cát Tư Hãn uống hết rượu bắt đầu nói lung tung, đại khái nói tới khuyết điểm của Thành Cát Tư Hãn, cho nên bọn họ dẫn người tới tính sổ?

Tôi đang lo lắng, lều lớn đã bị kéo ra, một thủ lĩnh Mông Cổ có vết sẹo trên trán đi vào, anh ta đứng trước mặt tôi nói lớn: “Khả hãn nói, người hiến rượu cho ông ấy….”

Tim tôi như một cái túi nước bị thủng lỗ chỗ, nước rò ra thành dòng, xem ra không ổn rồi. Ai ngờ đầu lĩnh nói tới đây bỗng nhiên phọt ra: “Là huynh đệ Tiểu Cường tốt nhất của Khả hãn, nếu ta đếm đến đầu ngón tay thứ mười mà anh ta còn chưa tới gặp Khả hãn, chúng ta sẽ phải dùng rượu sữa ngựa tốt nhất đổ đầy vào bụng của hắn.”

oOo


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.