[Dịch] Khu Ma Nhân (18+) (Quyển 1

Chương 8 : Hộ thân phù




Nguyễn Chiêm vào lúc 6h sáng bị người ta từ trên giường kéo dậy.

Mỗi ngày vào lúc này hắn vừa mới quét dọn xong quán bar rồi đi ngủ không lâu, cho nên hắn chân không cởi trần chỉ mặc mỗi cái quần jean đi xuống nhà mở cửa. Hắn biết đó là Vạn Lí - người bạn tốt duy nhất của hắn, nhưng không nghĩ tới hắn còn dẫn theo Tiểu Hạ chỉ đang mặc quần áo ngủ tới.

“Trước tiên đưa nàng vào trong, ta đi trả tiền xe.” Vạn Lí không nói hai lời trực tiếp đẩy Tiểu Hạ vào trong ngực Nguyễn Chiêm. Nguyễn Chiêm lúc này mới phát hiện, nữ luật sư không rên nổi một tiếng này nếu không có người đỡ căn bản đứng không nổi.

Hắn không khỏi ảo não vạn phần, biết phiền phức này đã tìm đến tận cửa, xem ra mình trốn không thoát rồi.

“Đứng đó làm gì thế? Không thấy nàng sắp xỉu rồi sao? Lên lầu, lên lầu đi.” Vạn Lí xoay tay khóa cửa, nói với hai người đang đứng ở bên quầy bar, giọng điệu không chút khách khí khiến người ta dễ tưởng lầm đây là nhà hắn.

Nguyễn Chiêm không nói gì, mặc dù trong lòng tức đến nghiến răng kèn kẹt nhưng vẫn theo lời mà làm. Tầng hai ngoại trừ tách ra hai phòng còn dùng để làm kho hàng, cầu thang lại khá dốc, hại hắn chẳng khác nào nửa ôm nửa đỡ mới đưa Tiểu Hạ lên an toàn. Sau đó dùng dáng vẻ mặc kệ nhìn Vạn Lí đang bận đông bận tây, cuối cùng lại để Tiểu Hạ ngủ trên giường hắn.

“Chúng ta có rất nhiều chuyện quan trọng để nói.” Hắn không thể nhịn được đi tới, duỗi tay ra trước khuôn mặt ngạc nhiên của Tiểu Hạ vẽ mấy chữ lên mi tâm nàng.

Tiểu Hạ nằm trên chiếc giường vẫn đang giữ nguyên nhiệt độ cơ thể của Nguyễn Chiêm vốn cảm thấy an toàn, rồi để hắn viết viết vẽ vẽ trên trán, chỉ cảm thấy ngưa ngứa, sau đó chẳng chút dự báo liền ngủ mê mệt.

“Ta dường như đang mua thừa bán thừa.” Vạn Lí cười khổ.

“Rất tự biết mình. Ngươi đã không phân biệt phải trái với người quen rồi luyện nó đến mức lô hỏa thuần thanh, hơn nữa còn làm trái với lời hứa.”

“Xin lỗi.” Vạn Lí chân thành xin lỗi, “Nhưng nếu cho ta chọn thêm lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy.”

“Hả?”

“Ta là vạn bất đắc dĩ.”

“Hả?”

“Ngươi tại sao không chút động lòng với bất cứ chuyện gì vậy? Điều này là nàng nói thế.” Vạn Lí chỉ chỉ vào Tiểu Hạ đang mê man.

“Hả?”

“Đừng hả hả hả nữa, thực sự có quỷ muốn hại người, ngươi nhất định phải giúp ta.”

“Ta nhìn không thấu vì sao ta phải ‘nhất định’ giúp ngươi.”

“Vậy coi như ta cầu xin ngươi đi. Chúng ta đã là bạn bè nhiều năm, thực sẽ không mặc kệ ta chứ.”

“Cầu xin ta?” Nguyễn Chiêm ý tứ sâu xa kéo dài thanh âm.

“Ngươi đừng hiểu lầm.” Vạn Lí biết hắn đang nghĩ thế nào, giải thích nói : “Ta thừa nhận., ta có chút cảm tình vượt qua bạn bè bình thường đối với nàng, nhưng tuyệt không đến mức luyến ái. Nàng….” Vạn Lí nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tiểu Hạ, một tia thương cảm đột nhiên dâng lên trong cõi lòng, “…giống như Na Na.”

Nguyễn Chiêm sửng sốt một hồi, “Na Na đã mất mười năm rồi, tâm đền bù này của ngươi đã vô dụng. Nói thêm nữa, nàng lớn lên một điểm cũng không giống, ngươi nhất định đã hoa mắt rồi.”

“Giống cá tính của nàng, tình cảnh hôm nay cũng giống cho nên ta không muốn phạm sai lầm thêm nữa.”

“Đừng gạt ta! Người này, làm việc không kiên nhẫn, cầu người không nể mặt mũi, vừa mẫn cảm vừa tùy hứng, đâu có điểm nào giống Na Na? Người quá tốt hay là nhát gan?”

Lời Nguyễn Chiêm khiến Vạn Lí không nhịn được cười. “Phải nói hai người các ngươi thực là tri âm! Mới vừa gặp mặt một lần đã phân tích khuyết điểm hai bên mười phần đủ mười, đáng tiếc lại không nhìn thấy ưu điểm. Đừng nói nữa, ta thực sự có chút thích cảm giác oan gia.”

“Tên khốn nạn lật lọng nhà ngươi còn mặt mũi nào mà dám cười lão tử nữa!”

Thấy Nguyễn Chiêm nói ra khỏi miệng thành ‘dơ bẩn’ cộng thêm tâm tình mất không chế, Vạn Lí liền biết lập trường của ông bạn đã giãn ra, vội vàng tranh thủ thời cơ, “Bỏ đi bỏ đi, kệ ngươi mắng chửi ta thế nào. Ngươi thực sự sẽ không thấy chết mà không cứu chứ, A Chiêm?”

“Ngươi ngoại trừ gây phiền phức cho lão tử còn biết làm gì chứ?” Nguyễn Chiêm mắng, sự bình tĩnh nhã nhặn dày công giữ gìn ngày thường đã hoàn toàn sụp đổ. “Biết rõ ta không muốn dùng đến năng lực đó mà ngươi còn tiết lộ không hay cho người ngoài, biết rõ ta từ trước tới này không cho nữ nhân đến đây, ngươi lại để nàng đường hoàng chiếm giường ta, trên đời này có loại bạn bè như ngươi vậy sao?”

“Đều là ta không đúng, được chưa? Vậy....ngươi đồng ý giúp chứ?”

“Ta không chịu giúp ngươi sẽ tha cho ta sao?” Nguyễn Chiêm rốt cuộc chịu mệnh, “Song, ta nói trước, ta chỉ giúp ngươi, không giúp cô ấy.”

“Đây là ý gì hả?”

“Nghĩa là ta nể mặt ngươi giúp nàng một lần, nếu như nàng lại trêu chọc vào thứ quỷ quái khác thì chẳng có quan hệ gì với ta cả.”

“Được a, được a.” Vạn Lí đáp ứng. Ai lại dỗi hơi luôn đi trêu chọc tà uế chứ!

“Bây giờ ngươi trước hết nói rõ cho ta chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua, vì sao lại chật vật khổ sở như vậy? Mặc dù không mong muốn vạn lần nhưng dù sao đã không còn chỗ có thể ngủ, Nguyễn Chiêm đành nghe qua tình huống một lần, dù sao cũng muốn biết mình phải đối phó với thứ gì.

Câu hỏi của hắn khiến Vạn Lí trở nên nghiêm túc, điều này làm Nguyễn Chiêm ý thức được vấn đề cũng không hề đơn giản. Vạn Lí và hắn đã từng đồng sinh cộng tử hai lần, không thể vừa nhìn thấy hiện tượng kỳ quái liền kinh ngạc đến thế.

“Ta không biết tối qua Tiểu Hạ đã trải qua chuyện gì, sáng nay lúc chúng ta vẫy xe đến, nàng điều gì cũng không nói với ta. Ta chỉ biết tối qua gặp phải quỷ chắn tường, nó muốn tách ta và Tiểu Hạ. Vả lại trước đó ở bệnh viện chúng ta cũng đã gặp qua việc quái quỷ này.”

Hắn tường tận nói cho Nguyễn Chiêm những cơn ác mộng của Tiểu Hạ và vụ mưu sát nghe, sau đó nói đến chuyện xảy ra trong nhà Tiểu Hạ. “Lúc hơn 10h ta gọi nàng dậy uống thuốc thì vẫn rất ổn, sau đó ta ngủ trên ghế sô pha ngoài phòng khách. Khoảng gần 1h, ta nghe thấy tiếng nàng gọi ta rất to đến khàn cả giọng. Thanh âm trong đêm như vậy khẳng định sẽ truyền đi rất xa, nhưng kỳ quái chính là không hề có bất cứ người hàng xóm nào nghe thấy. Ta lúc ấy rất lo lắng, nhưng bất kể thế nào cũng tìm không thấy cửa phòng nàng ở đâu, sau lại không nghe được bất cứ tiếng động nào, tình cảnh dường như ta đang ở trong chân không vậy. Ta dùng phương pháp ngươi dạy ta đọc ‘Thanh Minh chú’, sau thuận theo một hướng đẩy tất cả mọi thứ có chút cảm giác, kết quả chỉ có thể từ phòng khách chạy đến ngoài cửa, căn bản vẫn không tìm được cửa phòng Tiểu Hạ, ngay cả điện thoại cũng bị nghẽn. Rạng sáng lúc ta phá cửa vào thì nàng đã ngất không biết bao nhiêu lâu rồi. Cần phải nói rõ chính là, cửa là khóa trái từ bên trong nhưng Tiểu Hạ sẽ không làm như thế.”

“Nói không chừng đây là phương pháp nàng phòng ngừa sắc lang.” Nguyễn Chiêm thuận miệng đùa giỡn, nhưng trong lòng đã có căn nguyên. Hắn đi tới bên người Tiểu Hạ vẫn đang mê man như trước, đưa tay tới trước ngực nàng.

Vạn Lí ngăn cản hắn, “Là ngươi sắp trở thành sắc lang chứ!”

Nguyễn Chiêm không để ý tới hắn, nhẹ nhàng cầm lấy món đồ bằng ngọc đeo trên cổ Tiểu Hạ, “Ta dám khẳng định thứ đó muốn xâm hại nàng, chí ít cũng muốn nhập vào thân thể nàng, nhưng vì sao nàng lại bình an vô sự?” Hắn cúi đầu cẩn thận xem qua hộ thân phù của Địa Tạng Vương bồ tát, “Ngươi biết nàng lấy đâu ra bảo bối này không?”

Vạn Lí nghĩ nghĩ, “Nghe nàng nói là có một lần khi tới Vu Hồ ở An Huy du lịch thì có một lão hòa thượng nói nàng có phật duyên, có tuệ căn nên tặng cho nàng. Nàng không thích đeo thứ này lên cổ cho nên đã tặng lại cho bà nội nàng bởi vì lão nhân gia nàng là tín đồ Phật giáo rất ngoan đạo. Ba năm trước, bà nội nàng qua đời, nàng khả năng là quá nhớ nhung lão nhân gia cho nên từ khi bắt đầu mang cái này, chưa từng rời khỏi người.

“Thì ra là thế.” Nguyễn Chiêm trả lại ngọc quan âm, “Biết Tiểu Cửu Hoa Quảng tế tự của Vu Hồ không? Cung phụng ở đó chính là Địa Tạng Vương bồ tát, vật này có lẽ là do người đắc đạo tặng cho nàng, rất có linh lực. Ngoài ra trên đó còn có niệm lực rất mạnh, ta nghĩ bà nội nàng chắc chắn rất thương nàng, loại tâm nguyện cực kỳ chân thiết này đã hóa thành lực bảo vệ cực mạnh, thật sự rất hiếm thấy. Hiện tại ta xem như đã rõ vì sao nàng gặp phải loại chuyện này, dương hỏa có thể yếu như thế mà không bị tắt.”

“Chính là nói nàng sẽ không sao cả?”

“Tương đối thôi. Phải biết rằng, quỷ khí quá vượng sẽ ô nhiễm loại bảo bối này, giống như không khí ô nhiếm sẽ thương tổn đến con người ấy.”

“Chuyện này cũng không thể nói cho nàng, bằng không nàng sẽ không kiêng nể gì hết.”

“Chuyện này không liên quan đến ta.” Nguyễn Chiêm vừa nói vừa vẽ phù chú lên mi tâm Tiểu Hạ, khiến nàng từ từ tỉnh dậy. Sau đó khi nàng còn chưa hoàn toàn tỉnh dậy thì bắt đầu tra hỏi chuyện xảy ra tối qua, sự cẩn thận đến nơi đến chốn khiến Tiểu Hạ cho rằng hắn nếu như học luật chắc sẽ là luật sư tinh minh nhất.

“Nó nói cô là người thứ sáu?” Nguyễn Chiêm hỏi.

“Vâng.” Tình cảnh này vẫn cứ khiến tâm nàng sợ hãi, “Đây không phải bởi vì vụ án kia của tôi chứ?”

“Coi kỹ lại xem.” Mặc dù rất giống có quan hệ với vụ hung án giết cả nhà nhưng đây không phải cùng người ta tiếp xúc, không thể theo lẽ thường mà suy xét được.

“Anh đã đồng ý giúp tôi?”

“Tôi giúp hắn. Nhưng tôi hy vọng sau này cô không nên nói ra chuyện này, coi như trả thù lao cho tôi đi, được không?”

“Cần nàng thề không?” Vạn Lí chen miệng.

“Không cần. Có một kẻ đã từng thề, còn không phải đã bán đứng ta sao?”

“Yên tâm, bất kể thế nào tôi đều sẽ không nói ra. Anh tin cũng được, không tin cũng được.” Tiểu Hạ rất muốn cảm kích Nguyễn Chiêm nhưng thái độ hắn lãnh đạm mà còn không tình nguyện như thế rất thương tổn đến tự tôn của nàng, khiến nàng không khỏi có chút tức giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.