[Dịch] Khu Ma Nhân (18+) (Quyển 1

Chương 7 : Ngươi là người thứ sáu




Sáng sớm, sau khi nhiệt độ cơ thể Tiểu Hạ đã ổn định liền kiên trì lập tức trở về nhà. Bởi vì cơn ác mộng kinh hoàng quá chân thật, rời xa bệnh viện khiến nàng cảm thấy khá an toàn. Nhưng chính lúc hai người đang thu dọn đồ đạc thì người nhà cô gái giường bệnh cách vách lại thần thần bí bí chạy vào báo cáo một tin tức kinh người vừa nghe được.

“Phòng cấp cứu phía Đông tòa nhà xảy ra án mạng rồi.” Nàng hoảng sợ bao lẫn hưng phấn lớn tiếng tuyên bố.

Túi da của Tiểu Hạ ‘bạch’ một tiếng rơi xuống đất, khuôn mặt tức thì tái nhợt. Vạn Lí kinh ngạc nhìn thoáng qua nàng, nhặt túi da và vài vật phẩm rơi lả tả dưới đất lên, đồng thời thuận tay nhét giấy kê đơn thuốc của bác sĩ vào trong, kể cả lọ thuốc trên bàn.

“Cô đừng sợ, tòa nhà phía Đông cách chỗ này phải mười phút đi bộ cơ!” Người nhà cô gái trong sự an ủi còn mang theo chút cười nhạo vỗ vỗ lên Tiểu Hạ với vẻ mặt không thể tin nổi, “Trông cô nhát gan quá đấy, chỉ mới nghe qua đã sợ như vậy, cô phải giống như tôi đến đó xem nè, vẫn không hề sợ hãi. Có điều thấy bạn trai cô tốt với cô như vậy, có gì anh ấy khẳng định sẽ bảo vệ cô mà.”

“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Tiểu Hạ sốt ruột nghe sự thật, vội vàng cắt ngang nàng, nếu không chẳng biết nàng lại nói đến quốc gia nào đó mất.

Người nhà cô gái chen nhau tới ngồi kế bên giường Tiểu Hạ, đắc ý thấp giọng nói : “Tôi chính là người biết tin tức đầu tiên. Tôi có một người em gái của bạn học cùng là y tá phòng cấp cứu, tối qua trùng hợp nàng trực đêm cho nên sáng sớm hôm nay tôi nghĩ tranh thủ lúc nàng còn chưa tan ca đến thăm nàng, kết quả vừa vặn nhìn thấy một đám cảnh sát đến hiện trường. Mấy người chúng tôi cách họ hơi xa nên nghe không rõ tiếng hiệu lệnh, bên kia thực sự rất nhốn nháo !”

Vạn Lí rất kì quái khi nàng dùng từ ‘nhốn nháo’ để hình dung hiện trường giết người tàn nhẫn đó, nhưng hắn không xen miệng vào, chỉ thấy khuôn mặt Tiểu Hạ càng ngày càng tái, gần như là mặt cắt không còn chút máu.

“Người em gái bạn tôi nói, chỗ đó là phòng cấp cứu, không cho phép người nhà cùng giường, tất cả đều là y tá phụ trách. Vốn tối qua có năm y tá và một bác sĩ trực ban, trước nửa đêm vẫn bình thường như mọi khi, nhưng sau đó không biết thế nào, nàng cùng bốn người kia đều ngủ say như chết nên căn bản không biết lúc nửa đêm đã xảy ra chuyện gì, y tá còn lại kia mất tích cả buổi tối, sau cùng bọn họ tìm được ở trong phòng nước.”

“Phòng nước!” Tiểu Hạ hoảng sợ kêu.

“Đúng vậy, là phòng nước. Phải biết rằng họ bình thường vốn sẽ không như thế, chắc chắn bị cái gì đó làm cho mê muội. Nếu nói vì sao tà vật lại cứ tìm đến vị y tá xui xẻo kia có lẽ là vì trên người nàng có vết máu đó. Nghe nói tối qua nàng không cẩn thận bị xước ở mũi, còn suýt chút nữa bị phá tướng nên buồn bực không thôi đấy!”

Xước trên mũi? Y tá trong mộng cũng có.

“Đáng sợ vẫn còn phải ở phía sau!” Người nhà cô gái thắt một cái nút, rất đắc ý khi tạo được hiệu quả khiếp sợ trên người Tiểu Hạ, “Nghe nói lúc tìm được cô ấy, đầu cô ấy bị cắt rơi xuống, người nằm sấp trên đất, khuôn mặt lại đặt hướng lên trên, vẫn còn đang cười, máu chảy xuống đất, quỷ dị vô cùng, y tá phát hiện ra nàng sợ đến nỗi ngất tại đương trường.” Nàng tiếp đó lại đến gần Tiểu Hạ chút, dùng thanh âm càng thấp hơn nói : “Những lời sau cô không thể nói ra ngoài nhé, em gái bạn tôi thực ra bị yêu cầu giữ kín miệng – Nàng nói, bọn họ sau khi báo cảnh sát liền phát hiện một bệnh nhân trong phòng cấp cứu có thể chính là hung thủ giết người, bởi vì toàn thân hắn nằm trên giường bệnh đều là máu, trong tay còn cầm theo con dao cắt đầu đó. Tuy nhiên nghe nói người kia là người thực vật, vốn không thể động đậy, lúc phát hiện ra hắn thì ống trên người hắn vẫn dính chặt, bản thân tuyệt đối không làm được, hơn nữa sau đó bác sĩ cũng hoàn toàn không phát hiện ra hắn có dấu hiệu tỉnh lại, căn bản không thể giả vờ. Cô nói xem điều này có kì lạ hay không, khẳng định là có quỷ nhập, nếu không làm sao giải thích được, nếu không cảnh sát cũng sẽ không hạ lệnh giữ kín miệng. Chuyện này chỉ cho đến cô thôi, không nên truyền ra ngoài. Ài, thực sự đáng thương, y tá đó mới 23 tuổi, còn rất trẻ a, lớn lên lại đặc biệt xinh đẹp, còn là y tá mẫu mực đấy! À, chính là người đầu tiên đứng hàng thứ ba bên trái trên bảng danh dự trong đại sảnh đó. Còn nữa, còn nữa, bệnh nhân bị quỷ nhập chính là con trai hung thủ vụ hung án giết người nhà vài ngày trước! Cô nói xem, có lạ hay không? Này, cô đi đâu thế?”

Tiểu Hạ không để ý tới nàng, không nói lời nào chạy ra ngoài.

“Xin lỗi, nàng nhất định là do sợ hãi.” Vạn Lí giải thích qua loa một câu, xách đồ đuổi theo. Lúc hắn tìm được Tiểu Hạ trong đại sảnh bệnh viện thì phát hiện nàng đang nhìn chằm chằm vào bảng danh dự, bộ dạng như sắp té xỉu.

“Sao vậy?” Hắn lo lắng hỏi.

“Anh tin không?” Tiểu Hạ cười khổ, “Đây không phải ác mộng, tối qua em là người tận mắt chứng kiến.”

Tiểu Hạ gần như trốn trong nhà, Vạn Lí rất nghĩa khí một mực giúp đỡ nàng. Nàng nói cho hắn nguyên bản mọi chuyện tối qua gặp được trên đường về phòng, hơn nữa còn có cả vết tím bầm vô duyên vô cớ đọng lại trên cổ chân làm lời chứng minh cho nàng.

“Xem ra chúng mình phải ở chung vài ngày rồi, cơ hội này anh đã đợi rất lâu rồi đó.” Vạn Lí đùa giỡn, cố gắng chuyển cho Tiểu Hạ những tin tức thoải mái tích cực. “Song anh trước tiên phải trở lại nhà và phòng khám một chuyến để lấy ít đồ, cũng giúp em xin nghỉ một hôm luôn thể. Như thế cũng tốt, cả tòa nhà lại sắp rỉ tai nhau chuyện yêu đương hồi xưa của chúng ta rồi.”

“Kệ bọn họ truyền chứ.”

“Em không sợ ảnh hưởng em tìm bạn trai sao? Không phải thổi phồng chứ, người có điều kiện tốt như anh, nam nhân khác sẽ tự ti, khẳng định sẽ ngăn cản con đường tình ái của em.”

“Yên tâm, nam nhân cả tòa buiding em đều quan sát hơn n lần rồi, không ai em cảm thấy hứng thú cả.” Tiểu Hạ sao lại không biết Vạn Lí đang an ủi mình, cho nên nàng cũng cố làm ra vẻ thoải mái

“Người quảng cáo tầng 21 đâu?”

“Hắn hi-fi lắm.”

“Nói vậy anh cũng yên tâm. Vậy anh đi trước đây, chậm nhất giữa trưa sẽ trở lại. Thanh thiên bạch nhật thế này, em ở một mình cũng không cần phải sợ.”

“Biết rầu, thực dài dòng. Đúng rồi, tiện giúp em cầm hồ sơ về đây, em muốn xem một chút.” Kì thật tâm lý nàng vẫn còn rất trẻ con, song nàng cưỡng bách mình không nên quá dựa dẫm vào người khác. Còn về hồ sơ, nàng rất muốn nghiên cứu đi nghiên cứu lại, nàng muốn biết rõ chuyện mình bị quỷ vật quấn lấy có phải thực sự liên quan đến vụ án hay không.

Sau khi Vạn Lí đi, nàng liền cảm thấy cả căn phòng lập tức tràn ngập không khí âm lạnh, nhưng nàng vẫn trèo lên giường đi ngủ. Nàng cho rằng đó chỉ là tác dụng tâm lý, bầu trời trong xanh tăng cho nàng chút dũng cảm, sự hành hạ của bệnh tật đã khiến ý chí nàng mệt mỏi, khiến nàng lúc nào cũng phải chiếu cố đến cảm giác đó. Kì quái chính là, giấc ngủ này nàng ngủ hết sức yên ổn, không hề có bất cứ cơn ác mộng nào.

Lúc Vạn Lí chạy về đúng lúc nhìn thấy cảnh nàng đang ngủ say ngon lành, ngay cả khi cứ bốn giờ uống thuốc một lần cũng là ăn xong sau đó lại ngủ tiếp. Sau khi xác nhận nàng không còn gặp ác mộng hơn nữa nhiệt độ cơ thể đã hoàn toàn bình thường, hắn liền trốn ra phòng khách xem qua tư liệu của hắn, quyết định không đánh thức nàng, việc đi tìm Nguyễn Chiêm cũng quyết định ngày mai hẵng nói.

Trong khi không ai chú ý, một bình thuốc từ trong túi da của Tiểu Hạ leo ra ngoài, nhảy nhảy rồi đứng trên cửa sổ căn phòng.

Tiểu Hạ cứ thế ngủ một mạch đến nửa đêm, sau đó đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Căn phòng hoàn toàn im ắng, chỉ có ánh sáng màu vàng phát ra yếu ớt từ ngọn đèn nơi đầu giường. Dạ dày nàng đang quặn thắt, nó nhắc nàng rằng gần như đã hai ngày nay nàng chưa hề ăn một thứ gì cả.

“Vạn Lí.” Nàng gọi nhẹ nhưng không ai trả lời. Sau đó nàng lại gọi vài tiếng nhưng vẫn không hề có hồi âm như trước. Nàng đoán Vạn Lí khả năng là ngủ trong phòng khách, vì thế muốn đứng dậy xem xem hắn có cái gì đắp không. Nhưng vừa nhích nhích mới phát hiện, nàng căn bản không thể động đậy.

Trên giường toàn là tay, những bàn tay lạnh buốt, đè chặt lên mọi nơi trên người nàng!

“Vạn Lí!” Nàng hét to một tiếng, đồng thời vô ý thức liều mạng giãy dụa nhưng lại không hề có bất cứ hiệu quả nào.

“Đây là mộng! Nhất định là mộng, một cơn ác mộng khác! Mau tỉnh lại đi! Bắt buộc phải tỉnh lại!” Trong lòng nàng thầm mặc niệm, cả người đầy mồ hôi lạnh, cảm giác hàn ý từ tứ chi dần dần ngấm vào ngực mình, khiến thân thể nàng dần dần trở nên cứng ngắc không theo sự sai bảo, tựa như tử thần sắp giáng lâm. Nhưng chính vào lúc này lồng ngực nàng đột nhiên dâng lên một cỗ ấm áp, trong nháy mắt bức lui cỗ khí âm hàn kia, nàng cũng nhân cơ hội nhảy xuống.

“Vạn Lí! Vạn Lí! Anh ở đâu thế? Trả lời em một tiếng đi!” Tiểu Hạ nhảy xuống giường, nện nện vào cánh cửa không mở ra được, hét đến khàn cả giọng nhưng đáp lại nàng lại chỉ có sự tĩnh mịch, còn có cả tiếng cười “Hưu...hưu...” từ sau lưng nàng truyền tới.

Nàng kinh hãi xoay người, nhìn thấy bên song cửa sổ thủy tinh không rèm che tựa như có một cơn mưa chất lỏng màu đỏ đang trút xuống. Nàng biết đó là máu nhưng không biết là từ đâu mà tới, mà trên chiếc giường nàng vừa mới ngủ đồng thời cũng dàn hàng năm người. Không, là năm con quỷ.

Kẻ thứ nhất ôm đầu mình; đầu kẻ thứ hai còn đang dính liền với một chút da thịt xiêu xiêu vẹo vẹo; kẻ thứ ba chỉ có thân thể, đầu đã lăn vào giữa căn phòng; đầu kẻ thứ tư đang xoay tới xoay lui trên cổ; đầu kẻ thứ năm cùng thân thể xoay thành 180 độ, đây chính là thảm trạng khi chết của cả nhà Lý Cảnh Minh và cô y tá phòng nước kia.

Bọn họ đều không động đậy nhưng lại không ngừng nói gì đó, đó tuyệt không phải tiếng người, huyên náo mà không theo thứ tự kích thích các giác quan Tiểu Hạ, hơn nữa thanh âm càng ngày càng lớn, cho đến tận khi có thể khiến Tiểu Hạ nghe thấy rõ ràng rành mạch.

“Một, hai, ba, bốn, năm….” Họ đột nhiên điểm số, từng số nối tiếp từng số, không dừng lại lúc nào.

Sau đó, sau giường từ từ bò ra một thứ gì đó. Chờ khi nó đứng thẳng người, Tiểu Hạ mới kinh hãi phát hiện đó không ngờ lại là một ‘mình’ khác, cả người đầy máu, vẻ mặt đờ đẫn, đầu cũng lủng lẳng không yên định trên cổ.

‘Nàng’ xê dịch, xê dịch, đi tới trước mặt Tiểu Hạ, duỗi tay chỉ, “Ngươi là người thứ sáu.” Một thanh âm từ địa ngục tuyên bố.

Dù cho thần kinh Tiểu Hạ rất cứng cỏi nhưng vẫn cứ té xỉu trên đất.

Ai nói không có cảm giác là bất hạnh? Lúc này Tiểu Hạ được bảo vệ trong bóng đêm vĩnh hằng hoàn toàn không hay biết gì cả, không thấy mấy con quỷ đó biến ảo thành đủ các trò muốn vồ lấy thân thể nàng, nhưng mãi vẫn bị một đợt quang mang hiền hòa ngăn cản bên ngoài cơ thể nàng. Đến tận khi những tia sáng hừng đông yếu ớt của bình minh chiếu lên người nàng thì thanh âm phá cửa xông vào liền vang vọng bên tai nàng.

“Tiểu Hạ, Tiểu Hạ, em không sao chứ. Mau trả lời anh đi!” Vạn Lí nâng người nằm ở cạnh cửa dậy.

Trời ạ! Đêm qua lúc nàng liều mạng gọi hắn vì sao hắn không trả lời? Kẻ mà luôn vào lúc nàng cần thì không ở bên cạnh, chuyên môn chờ lúc sau cùng mới đến thu dọn cục diện, có thể nói sánh ngang với cảnh sát.

“Nói vài câu cho anh nghe đi, em đừng dọa anh.”

“Em còn sống sao?”

“Hoàn toàn trọn vẹn!”

“Vì sao anh tối qua không vào?”

“Anh không vào được!”

“Vậy bây giờ mau dẫn em đi đi! Chỗ này một phút em cũng không muốn nán lại!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.