Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung

Chương 129




Chương 129: Đến nhà xin lỗi

Tiêu Chính Văn bình thản gật đầu.

Phịch!

Bao Bộ Nghĩa quỳ phịch xuống đất, trán túa mồ hôi lạnh, run rẩy dập đầu, nói: “Chủ… chủ soái… tha mạng, tha mạng! Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Sau này tôi không dám nữa, cầu xin chủ soái tha cho tôi một con đường sống!”

VietWriter

“Chủ soái! Cầu xin anh tha cho con trai tôi, tha cho nhà họ Bao chúng tôi một con đường sống, sau này, chỉ cần việc mà chủ soái muốn nhà họ Bao làm, nhà họ Bao nhất định sẽ dốc hết sức lực, chết cũng không hối hận!”

Bao Hồng Thịnh cũng vội vàng quỳ xuống cầu xin.

Đào Lan đứng ở bên cạnh nhìn về phía anh trai, nói: “Anh, anh mau nói giúp mấy câu đi…”

Đào Triển Thiên cũng không còn cách nào, chỉ đành mặt dày, cầu xin giúp bọn họ: “Chủ soái, có thể nể mặt thuộc hạ, tha cho bọn họ được không, lần này bọn họ đã nhận được một bài học đắt giá rồi, lần sau tuyệt đối sẽ không dám làm việc gì tổn hại đến danh dự của chủ soái! Nếu lần sau bọn họ còn dám làm như vậy, tôi sẽ là người đầu tiên bắn chết bọn họ!”

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Đào Triển Thiên, sau đó lạnh lùng nhìn ba người nhà họ Bao đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Bao Bộ Nghĩa, anh biết nên làm như nào chưa?”

Bao Bộ Nghĩa vội vàng gật đầu, nói: “Biết rồi biết rồi ạ, sau này tôi sẽ không bao giờ quấy rầy Khương Vy Nhan nữa…”

Nói xong, Bao Bộ Nghĩa lại dập đầu bịch bịch xuống đất.

Đọc nhanh ở VietWriter

Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Đào Triển Thiên: “Xử lý mọi chuyện ổn thỏa, nhớ kỹ những lời ông vừa nói”.

Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người rời khỏi bệnh viện.

Anh không thích giết người, dù sao anh cũng không phải kẻ khát máu, một số người, chỉ cần dạy cho bọn họ một chút bài học là đủ để bọn họ nhớ cả đời rồi!

Ví dụ như ba người nhà họ Bao, sau khi bọn họ nhìn thấy Tiêu Chính Văn rời đi mới có thể thở phào nhẹ nhõm!

Bao Bộ Nghĩa hoảng sợ, cả người mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy!

Vừa rồi hắn đã trải qua một kiếp!

Bao Hồng Thịnh chậm rãi đứng dậy, lấy thanh sắt bên cạnh, sau đó đánh mạnh vào người Bao Bộ Nghĩa, gầm lên: “Súc sinh! Vừa này mày có biết cái họa mày gây ra lớn như thế nào không? Bởi vì mày mà nhọ họ Bao suýt chút nữa bị diệt vong ở đất Tu Hà! Cái thằng súc sinh này, hôm nay ông đây phải đánh chết mày, để mày khắc cốt ghi tâm cả đời này!”

Bao Bộ Nghĩa bò rạp trên đất, khóc lóc thảm thiết: “Bố, đừng đánh nữa, con sai rồi, con thật sự sai rồi! Á á á! Đừng đánh nữa mà!”

“Đánh chết mày cái thằng súc sinh! Hôm nay không đánh gãy hai cái chân của mày, sau này mày lại chạy ra ngoài gây họa!”, Bao Hồng Thịnh tức giận.

Đào Lan đứng dậy muốn giữ lại, nhưng lại bị Bao Hồng Thịnh mặt đỏ tía tai đẩy ra, đồng thời giáng xuống một cái tát, gầm rống lên: “Còn không phải là tại mụ đàn bà chết tiệt nhà cô à! Nếu không phải ngày nào cũng chiều chuộng nó thì bây giờ nó có trở thành bộ dạng như thế này không?”

Đào Lan cũng không dám nói gì.

Đào Triển Thiên nhìn thấy cảnh này, cũng bất lực lắc đầu không nói gì, vội vàng đuổi theo Tiêu Chính Văn đang bước ra ngoài, muốn đi tiễn anh.

“Chủ soái, tôi tiễn anh”, Đào Triển Thiên đuổi tới, cung kính nói.

Tiêu Chính Văn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng được”.

Còn Bao Hồng Thịnh sau khi đánh cho Bao Bộ Nghĩa một trận nhừ tử, ông ta thở hổn hển, ném thanh sắt trên tay xuống, nói: “Đứng dậy! Cùng đi đến nhà họ Khương, bồi thường rồi xin lỗi!”

Bao Bộ Nghĩa bị thương khắp người, sắc mặt tím đen, run rẩy bò dậy, bước từng bước khập khiễng đi theo Bao Hồng Thịnh ra khỏi phòng bệnh.

Còn về phía Tiêu Chính Văn, anh đã quay về công ty nhà họ Khương.

Lúc này, lễ tân nhìn thấy Tiêu Chính Văn an toàn, không chút thương tích gì quay về, lập tức thông báo cho đám người Khương Thái Xương, thậm chí còn gửi tin nhắn vào trong nhóm zalo.

Trong phút chốc, toàn bộ công ty đều biết Tiêu Chính Văn đã bình an vô sự quay về!

Khương Thái Xương đang ở trong văn phòng chủ tịch, khi nghe thấy tin này cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, liên tục hỏi: “Tiêu Chính Văn quay về rồi sao? Còn không bị thương tích gì à?”

Khương Vy Nhan lơ đãng trong công ty cả ngày, cô rất lo lắng, lúc này nghe thấy tin Tiêu Chính Văn quay về, lập tức gác lại mọi công việc đang làm, vội vàng chạy tới đại sảnh!

Khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn đang đứng trong đại sảnh, cô chạy thật nhanh, nước mắt lưng tròng, cô kiễng chân lên, ôm chặt Tiêu Chính Văn, khóc lóc nói: “Anh quay về rồi, em lo lắng cho anh lắm, hu hu hu…”

Tiêu Chính Văn ngây người ra, anh không ngờ rằng, mình mới rời đi không bao lâu, Khương Vy Nhan đã lo lắng cho mình như vậy, đồng thời, trong lòng anh cũng cảm thấy rất ấm áp, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Khương Vy Nhan, an ủi cô: “Được rồi được rồi, anh quay về rồi, không sao đâu”.

Lúc này Khương Vy Nhan mới buông Tiêu Chính Văn ra, anh lau nước mắt cho cô, cười nói: “Em nhìn em này, khóc nhè đỏ hết cả mắt rồi”.

Khương Vy Nhan xấu hổ cúi đầu, lau nước mắt, nói: “Làm gì có….”

Sau đó, cô vẫn rất lo lắng hỏi: “Đúng rồi, sao anh lại quay về? Không phải anh bị gia chủ nhà họ Bao đưa đi sao? Bọn họ không làm khó anh chứ?”

Tiêu Chính Văn suy nghĩ một chút, nói: “À, em nói chuyện này hả, gia chủ Bao cũng là người biết lý lẽ, anh qua đó kể lại mọi chuyện cho ông ta nghe một lượt, không biết tại sao gia chủ Bao liền thả anh về luôn”.

“Chỉ như vậy thôi à?”, Khương Vy Nhan cảm thấy khó hiểu.

Khương Thái Xương và các lãnh đạo trong công ty đều kinh hãi tột độ!

Chuyện… chuyện… chuyện này.

Xong đời rồi!

Hoàn toàn đắc tội với nhà họ Bao rồi!

Khương Thái Xương cũng không có thời gian khiển trách Tiêu Chính Văn, vội vàng ra đón, yếu ớt nói: “Gia chủ Bao, xin lỗi, xin lỗi ông, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm trị Tiêu Chính Văn!”

Tuy nhiên, Bao Hồng Thịnh không buồn tiếp chuyện đám người Khương Thái Xương, ông ta bước nhanh đến trước mặt Tiêu Chính Văn, cúi người nói với anh: “Cậu Tiêu, chúng tôi không muốn trốn tránh, tôi đặc biệt dắt thằng con trai bất hiếu Bao Bộ Nghĩa của tôi tới đây để nhận tội! Bao Bộ Nghĩa, mày còn ngây ra đó làm gì, quỳ xuống xin lỗi cậu Tiêu và vợ cậu ấy mau!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.