Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn Chương 1-340 Bổ Sung

Chương 128




Chương 128: Sợ hãi vô cùng!

Tuy nhiên.

Giây tiếp theo, một cảnh tượng đáng kinh ngạc đã xảy ra!

Đào Triển Thiên xoay người, tức giận tát Đào Lan một cái, mắng: “Quá quắt! Em có biết người trước mặt này là ai không? Lại dám đòi Thần hộ mệnh của Hoa Quốc quỳ xuống xin lỗi! Đào Lan, em điên rồi sao?”

VietWriter

Đào Lan hoàn toàn chết lặng, ôm lấy bên má sưng tấy vì bị đánh của mình, nhìn anh trai bằng vẻ mặt không thể nào tin được.

“Anh! Sao anh lại đánh em! Em là em gái của anh mà! Anh lại vì con chó hoang này mà đánh em!”, Đào Lan vô cùng tức giận, hôm nay bà ta đã bị tát tổng cộng ba cái, bây giờ trong lòng khó chịu muốn chết!

Bao Hồng Thịnh ghé lại gần, hơi sợ hãi nói: “Anh vợ, anh đang làm gì vậy? Là hắn bảo người đánh Nghĩa Nhi, anh nên dạy hắn một bài học mới phải chứ”.

Bốp!

Bao Hồng Thịnh vừa dứt lời, Đào Triển Thiên lại tát một cái, cái tát này còn mạnh hơn cái tát Đào Lan vừa nãy!

Cái tát này làm cho răng trong miệng Bao Hồng Thịnh bị lung lay, đầu óc quay cuồng, trước mắt xuất hiện vô số ngôi sao, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại được!

Sau đó, Đào Triển Thiên lạnh lùng, hét lớn vào mặt Đào Lan và Bao Hồng Thịnh: “Quá quắt! Con chó hoang trong lời các người chính là Thần hộ mệnh của Hoa Quốc, là chủ soái của Bắc Lương!”

Đọc nhanh ở VietWriter

Bùm!

Một câu chủ soái Bắc Lương khiến Bao Hồng Thịnh và Đào Lan sững sờ, hai mắt đờ đẫn, trong đầu hoàn toàn không ngờ tới tình huống này!

“Chủ… chủ chủ chủ soái Bắc Lương? Anh vợ à, anh đừng dọa em chứ! Hắn làm sao có thể là… là chủ soái Bắc Lương được chứ!”, Bao Hồng Thịnh sợ mất mật, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn, người đang rất bình thản, lúc này ông ta kinh hãi tột độ.

Chủ soái Bắc Lương!

Nhân vật tầm cỡ của Hoa Quốc!

Đã lãnh đạo ba trăm nghìn quân Bắc Lương chống lại quân đội hùng mạnh của tám quốc gia, trở thành vị thần bảo hộ của Hoa Quốc!

Anh chính là trụ cột tinh thần trong lòng người dân Hoa Quốc, là một sự tồn tại bất diệt, là một sự tồn tại đáng ngưỡng mộ!

Không ngờ, con chó hoang nhà họ Tiêu này lại chính là chủ soái Bắc Lương, đây là việc mà Bao Hồng Thịnh không thể nào chấp nhận được!

Bất kính với chủ soái Bắc Lương, đây là thảm họa diệt tộc!

“Cậu nghĩ xem tôi có cần phải lừa cậu không, Bao Hồng Thịnh!”, Đào Triển Thiên lạnh lùng, phẫn nộ gầm lên, trong mắt lóe lên sát khí!”

Nếu như Bao Hồng Thịnh thật sự đắc tội với chủ soái Bắc Lương, anh sẽ không nể nang gì mà một phát bắn chết ông ta!

Bùm!

Câu nói này bùng nổ trong lòng Bao Hồng Thịnh, sau đó, phịch một nhát, ông ta quỳ rạp xuống mặt đất, cả người run lên, không ngừng dập đầu van xin: “Chủ… chủ soái Bắc Lương, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Cầu xin chủ soái Bắc Lương tha cho cái mạng hèn của tôi! Cầu xin chủ soái Bắc Lương khai ân!”

Đào Lan ở bên cạnh đã bị dọa đến mức hồn lìa khỏi khác, đứng ngây ngẩn ở đó, khi nhìn thấy Bao Hồng Thịnh quỳ xuống, cơ thể bà ta cũng mềm nhũn, quỳ phịch xuống, không ngừng dập đầu cầu xin: “Tiêu Chính Văn, xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không biết cậu là chủ soái Bắc Lương, tôi sai rồi, tôi chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, xin cậu hãy tha mạng cho tôi…”

Đào Triển Thiên cau này, ông ta cúi khom người, nói: “Chủ soái, mong anh rộng lượng tha cho, bọn họ dù sao cũng không biết, không biết không có tội…”

Tiêu Chính Văn liếc nhìn Đào Triển Thiên, sau đó lạnh lùng nói: “Nể mặt thiếu tá Hàn Lợi Dân, tôi có thể tha cho bọn họ một mạng”.

Nghe thấy câu này, Đào Triển Thiên thở phào nhẹ nhõm, Bao Hồng Thịnh và Đào Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, giống như được ân xá, bọn họ dập đầu hét lớn: “Cám ơn chủ soái, cám ơn chủ soái”.

Tuy nhiên, câu tiếp theo Tiêu Chính Văn nói với Đào Lan: “Nhưng mà, vừa nãy bà nói muốn tôi quỳ xuống để bà tát mười cái, bây giờ tính như nào?”

Đào Lan sửng sốt, ngay lập tức phản ứng lại, tự tát vào miệng mình, hét lớn: “Tôi tát, tôi tự tát!”

Ngay sau đó, hết mười cái tát, khuôn mặt Đào Lan đỏ như máu, sưng tấy như cái bánh chưng.

Lúc này, Tiêu Chính Văn bình thản nói: “Đưa tôi vào đó gặp con trai các người!”

Nghe thấy câu này, Bao Hồng Thịnh và Đào Lan đều hoảng loạn, nghĩ rằng Tiêu Chính Văn muốn làm gì đó, lập tức quỳ xuống cầu xin: “Chủ soái, Nghĩa Nhi nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ, cầu xin chủ soái tha mạng… Chủ soái muốn gì, nhà họ Bao chúng tôi nhất định sẽ làm theo, cầu xin chủ soái đừng giết Nghĩa Nhi mà”.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Văn không nói gì, bước vào trong bệnh viện.

Khi nhìn thấy vậy, Bao Hồng Thịnh vội vàng đứng dậy, cúi khom người, chạy theo sau, trong lòng hoảng loạn không thôi.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến cửa phòng bệnh, Bao Hồng Thịnh kính cẩn mở cửa, sau đó nhóm người này bước vào, thấy Bao Bộ Nghĩa lúc này tay chân hoàn toàn bình thường ngồi trên giường, đang trêu ghẹo cô y tá.

Nhìn thấy đám người Bao Hồng Thịnh bước vào, Bao Bộ Nghĩa lập tức đẩy cô y tá ra, giả vờ bị thương nặng, lập tức nằm xuống, gào lên thảm thiết: “Bố, mẹ, cuối cùng hai người cũng quay về rồi, bố mẹ không lôi tên Tiêu Chính Văn đó về đây con trai không thiết sống nữa…”

Bao Hồng Thịnh vừa xấu hổ vừa căng thẳng, sao ông ta lại không nhìn ra được Bao Bộ Nghĩa đang giả vờ bị thương nặng cơ chứ, trong lòng vô cùng phẫn nộ, tức giận mắng: “Vậy con mau chết đi!”

Nghe thấy câu này, Bao Bộ Nghĩa sửng sốt, nhìn mẹ ở trước mặt, rống lên than thở: “Mẹ, mẹ xem bố kìa, bố lại bảo con chết đi, á á á, không sống nữa, con không sống nữa!”

Nghe thấy vậy, Bao Bộ Nghĩa hoảng loạn, cau mày hét lên: “Bố, mẹ, bố mẹ làm gì vậy? Vì sao bố mẹ lại quỳ xuống, còn nói cái gì mà chủ soái thế?”

Bao Hồng Thịnh lao tới, kéo con trai quỳ xuống, ấn đầu hắn hét lớn: “Thằng bất hiếu! Còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi chủ soái Bắc Lương, nếu không con chết chắc đấy!”

Bùm!

Chủ soái Bắc Lương?

Bao Bộ Nghĩa nghe thây câu này, cả người đều sững sờ, lúc này lại nhìn thấy bác của mình cung kính đứng phía sau Tiêu Chính Văn, trong lòng hắn lập tức hiểu ra!

Hắn run rẩy hỏi: “Anh, anh là chủ soái Bắc Lương ư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.