Bình Thiên Hạ

Chương 7




Phi Yến miễn cưỡng cười, nói : “ Kiêu vương đến không đúng lúc rồi, tiệm cháo sắp đóng cửa vì: bán hết sạch rồi”.

Kiêu vương khẽ mím môi mỏng, bình tĩnh nói: “ Ý của cô nương là hi vọng ngày mai bổn vương lại đến sao?”

Phi Yến nguyện chết chứ chẳng muốn rước tên Diêm Vương này đến để dọa cho hai đệ muội của mình sợ, vội vàng nói tiếp: “ thật ra dân nữ có để lại một chút cho mình, định mang về nhà ăn, điện hạ nếu không ghét bỏ thứ dân gian bẩn thỉu này thì để dân nữ hâm nóng đưa điện hạ”.

nói xong nàng cầm hộp đựng thức ăn, lưu loát lấy bát cháo đổ vào một nồi nhỏ, thêm chút nước, để vào lò……….

Trong lúc đó, tiệm cháo yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng củi cháy cùng mùi thơm của cháo lan tỏa.

Kiêu vương ngồi ngay ngắn trên bàn, cầm lấy ấm trà tự rót uống, đôi mắt ven theo cốc trà, ngồi im đánh giá cô gái nhỏ đang thành thạo với bếp núc kia……

Uất Trì Phi Yến cũng chẳng rảnh nghĩ ánh mắt kia ý chỉ gì. Nàng ngày hôm nay đã chẳng phải tiểu thư quyền quý nhà cao cửa rộng rồi. Mặc dù khi ở Bạch Lộ Sơn có Uyên Ương hầu hạ, nhưng đã ở trong quân doanh làm sao bằng tiểu thư khuê các an nhàn, nhưng lúc đó nhóm lửa nấu cơm thực sự nàng cũng không biết, chính hiện tại ngay lúc này, ngay chính nàng cũng thấy tạo hóa true ngươi.

Nếu đặt hoàn cảnh như vậy vào hai năm trước, có đánh chết Uất Trì Phi Yến cũng chẳng bao giờ nghĩ đến, có một ngày nàng phải tự mình hầu hạ tên điện hạ này. Nghĩ lại ngày trước, Kiêu vương kia lãnh đạo một đội quân bao vây Bạch Lộ Sơn bằng mọi chiến thuật, bao vây chặt đến nỗi một con kiến cũng chẳng chui qua nổi, muốn giết chết nghĩa quân. Khi đó trên núi chẳng có thức ăn nước uống, lại vào đúng mùa đông nên càng khan hiếm, các tướng sĩ đều rất đói, liếc mắt nhìn thấy đại doanh của Kiêu vương dưới chân núi, hận không thể lăng trì tên Hoắc Tôn Đình chết tiệt này, dồn mọi người đến cơn đói khát cực điểm.

Sau nàng lại nghĩ ra một chiêu “ Cảm kích khác nào chính mình chịu ơn”, dùng bồ câu đưa thư, lợi dụng ba ngày tuyết lớn, phái một đội làm gậy nhọn, vốn không thể xuống núi vì đường dốc trơn trợt, nhanh chóng phá vây quân địch, một nước tiến nhanh, làm cho khi quân Tề đưa lương thực đến thì qua mộthố băng, thời tiết khắc nghiệt, nước đóng thành băng, quân Tề khi đi qua đều bị rơi xuống hố.

Mấy chục chiếc xe lương thực thoáng động, mấy chiếc xe ngựa ngã xuống đều bị phục kích ở phía sau, chém giết hết quan binh, đưa mười mấy xe lương thực đi, còn lại thì đốt hết.

Mà đưa lương thực lên núi lại là một khó khăn. trên núi mọi người đã chuẩn bị một cái đòn bẩy, vào đêm hôm đó, nàng chỉ huy một số người gạt đòn bẩy, hấp dẫn sự chú ý của quân Tề, chiến thuật đánh lạc hướng chúng, lặng lẽ đưa lương thực lên núi an toàn.

Đợi cho lúc quân Tề biết lương thực bị cướp, lúc này cũng đã muộn, ngay sau đó lại một trận bão tuyết, đường bị đóng băng, lương thực lại được vận chuyển tới. Như trước vẫn rất đói khát, nhưng đổi lại là quân Tề. Chỉ còn cách mạo hiểm rút quân về, bị nàng đưa binh mã đuổi giết đằng sau, vừa phải đau đớn đánh giết lại còn đói khát.

Vào lúc được giải thoát, nàng hướng binh linh mở rộng lực lượng, không thể ở lại Bạch Lộ Sơn, để tránh bị giết ở trên núi. Mà Kiêu vương kia lại mang thù oán, giống như phương Nam đã được kiềm chế, cũng chẳng rảnh quan tâm phương Bắc, cũng không tiêu diệt trên quy mô rộng, nhưng lại cho binh lính tìm khắp mọi ngóc ngách, bờ sông, khó có thể mở rộng nhân lực……

Xem ra với tình hình này, muốn cơm ngon áo mặc, chắc vị Kiêu vương này bị đói không nhẹ, muốn ăn một chén mới trở về.

Vừa đúng lúc này, bá thúc Uất Trì Thụy với vẻ mặt vui mừng chạy đến. hắn vừa từ chỗ Lý đại nhân uống rượu trở về, sắc mặt ngà ngà say, dáng đi hơi lảo đảo, tưởng quán cháo vắng người, liền cao giọng nói : “ Phi Yến, bá thúc báo cho con một đại sự, việc hôn sự của con cuối cùng cũng đến rồi!”

Vào tiệm cháo, hắn có nhìn thấy một người đang ngồi, nhưng cũng không để ý là ai, chỉ nghĩ là khách ăn bình thường, chỉ nhăm nhăm vào việc của mình: “ Phi Yến à, Lý đại nhân có một người bạn, trong nhà có con trai mới 19 tuổi thôi, tướng mạo nghiêm chỉnh, tuổi với con là tương đương nhau, cha hắnkhi nghe con là con gái của Uất Trì tướng quân liền đồng ý ngay,……”

nói đến đây, Uất Trì Thụy ngó ngó ngoài cửa sổ thấy mấy người đứng nghiêm không nhúc nhích, nhìn kĩ giống thị vệ, người cao ngựa cao, cảm thấy hoảng hốt, cẩn thận nhìn lại vị khách đang bình thản uống trà kia, nhất thời hồn phách lạc bay mất.

“ Thảo…… thảo dân vừa không nhìn thấy, không thỉnh an Kiêu vương, mong điện hạ thứ tội!”

Kiêu vương chẳng thèm để ý lão già đang quỳ dưới đất kia, chỉ dùng khăn lau miệng, sau đó trầm giọng nói : “ Người nào làm quan là Lý đại nhân, bạn của hắn thật nhớ tình cũ nhỉ, nghe thấy con gái của tướng quân triều cũ mà vui mừng như vậy, chẳng lẽ muốn hồi tưởng lại triều đại cũ, làm một khúc thể hiện ý chí sắt đá cùng sự trung thành tuyệt đối sao?”

Lời Kiêu vương nói chỉ đủ nghe nhưng cũng làm cho Uất Trì Thụy gấp đến nỗi muốn khóc, họa từ miệng mà ra rồi!

Phi Yến cũng nhìn thấy Kiêu vương muốn làm khó bá phụ, cũng quỳ xuống theo, không kiêu ngạo mà cũng chẳng siểm nịnh nói : “ Kiêu vương đừng quá lo lắng, nay Uất Trì gia chỉ dựa vào tiệm cháo chống đỡ qua ngày, một ngày ba bữa, làm sao còn giữ được tinh lực đó. Bá thúc chỉ vì một lòng vì chuyện hôn nhân của dân nữ mà lo lắng, nhất thời có chút nóng lòng, tiểu nữ thân là một thương nhân nhỏ, gia thế người ta như vậy làm sao dám trèo cao, nghĩ đến việc việc bá thúc đến năn nỉ người khác, lại không thể lùi bước, để cho bá thúc một ít thể diện thôi, làm sao mà thành công được?”

nói xong còn nhẹ giọng nói: “ Có vẻ Kiêu vương chưa ăn no, dân nữ nấu một bát cháo nữa, phải một lát mới xong nhưng hai đệ muội còn chưa ăn cơm, mong Kiêu vương để bá thúc của dân nữ về nhà nấu cơm cho bọn nhỏ được không?”

Uất Trì Thụy giật mình bởi sự gan dạ của cháu gái, bất an chờ Kiêu vương lên tiếng.

Kiêu vương chậm rãi xoay chén trà trong tay, không nói một câu, chỉ nhìn chằm chằm vào hai người đang quỳ. một lúc lâu mới lên tiếng: “ Nếu đã biết không nên chèo cao, như vậy ngày sau tốt nhất không nên tìm, miễn cho liên lụy đến nhà người khác thế mới là tốt……..”

nói xong, đặt chén trà xuống, đứng dậy, thân hình cao lớn càng làm cho tiệm cháo thêm chật chội. May mắn Kiêu vương đứng một lúc, liền bước ra khỏi tiệm cháo, xoay người lên ngựa rồi đi thẳng.

Uất Trì Thụy thở dài một hơi, nghĩ đến việc mình vất vả lắm mới có được hôn sự tốt đẹp như thế bị Kiêu vương phá hỏng hết, lập tức mặt như đưa đám, ngã ngồi tại chỗ.

Uất Trì Phi Yến nhìn bộ dáng của bá thúc, trong lòng cũng không khỏi đau lòng, liền dìu ông đứng dậy ôn nhu nói : “ Bá thúc không cần buồn đau đến hôn sự của Yến nhi, chuyện gì đến thì tự nhiên nó sẽđến, không cần phí công mất sức, con đã bảo Uyên Ương đi mua một miếng thịt, cùng một bầu rượu, rồi chúng ta cùng về uống một chén”.

Uất Trì Thụy bị Phi Yến đỡ đứng lên, vẫn có chút nản lòng như cũ, ra đến cửa tiệm cháo, nghĩ hoặc hỏi: “ Sao Kiêu vương lại chạy đến nơi này? Khôn phải là……. Để ý đến con sao?”

Nghĩ đến tình cảnh của cháu gái mình, Uất Trì Thụy lo lắng. chẳng lẽ bởi vì bộ dáng của Phi Yến xinh đẹp nên Kiêu vương kia động lòng? Nếu như vậy thì phải làm sao bây giờ? Tuy hắn thấy cháu gái mình cái gì cũng tốt. Phi Yến nhưng lại có cha làm tướng quân của Đại Lương bị bại dưới quân Tề, thấy thế nào cũng không thể hợp thành đôi. Nếu vào phủ Kiêu vương, với người cao quý như Kiêu vương, Phi Yến cũng chỉ có thể đi từ cửa sau, làm phận thiếp thất mà thôi.

Khả năng này…. Tốt làm sao được?

Phi Yến bị lời nói của bá thúc làm nàng dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy bá thúc quá mức lo lắng: “ Kiêu vương kia có địa vị cao quý, là hoàng tử đại Tề, trong phủ thiếu gì cung tần mĩ nữ, nếu muốn làm bất lợi cho con, lần trước chắc gì con đã qua khỏi chứ đừng nói lần này, hôm nay chắc hắn thuận đường, ghé vào tiệm cháo xem thôi!”

Uất Trì Thụy nghe xong, thấy cũng đúng, liền cao giọng: “ Đúng là bệnh nhà giàu, sơn hào hải vị ăn chán rồi sao? Tự dưng ăn no rửng mỡ đến đât ăn cháo! Bá thúc của con vừa mới nhờ Lý đại nhân xong đó! thật tiếc cái hộp bích tỷ của ta, đã mở miệng nhờ hắn rồi, nhưng trở về lại gặp chuyện không tốt này………..”

Phi Yến bừng tỉnh ngộ. Nàng nghe xong lời nói của bá thúc, cảm thấy buồn cười, nào là lòng như sắt đá không sợ chết ư? Chẳng phải vì khâm phục tướng quân Uất Trì của triều trước sao? rõ ràng là do bá thúc lấy đồ quý giá, cùng với Lý đại nhân nói nhảm là mình có báu vật. Lý đại nhân kia còn thêm mắm thêm muối làm cho nhà người ta nghĩ Hầu phủ thời trước tuy rằng đã suy tàn nhưng vẫn hùng hậu, rất giàu có, chỉ chờ thân cận rồi trông mong vào thôi!

Nàng nghĩ chỉ dở khóc dở cười, không thèm nghe bá thúc nói nhảm, cùng nhau trở về nhà.

Uyên Ương lúc này cầm thịt heo gói trong lá sen, còn có rượu gạo trở về. Vào trong bếp liền bận rộn làm bữa tối, trong lúc đó, mùi thịt thơm làm vị bá thúc đại nhân này thôi lo lắng, một nhà đều tật trung ăn cơm.

Tiệm cháo sau khi khai trương thuận lời, Phi Yến liền muốn để đệ đệ nhà mình tập trung vào con đường học hành. Thấy vị tiên sinh ở thư viện có vài lần vào ăn cháo, có ý muốn tiếp đãi, miễn tiền ăn cháo ở đây, nhân tiện muốn đưa chuyện học hành của tiểu đệ.

Thư viện có tên là “ thư viện Chung Linh”, đây là thư viện của triều đại trước, tuy rằng mọi thứ thay đổi nhưng thư viện này vẫn nổi danh như trước. Trong thư viện không nhất thiết cứ phải là học sinh mà người thường cũng có thể vào đọc, học.

Chẳng qua vị Vương tiên sinh này rất hiền hòa, ở tiệm cháo liền nhận Hiền nhi để dạy dỗ. Uất Trù Kính Hiền ở Hầu phủ cũng học hành đầy đủ, bá thúc cũng mời thầy giáo uy tín đến dạy dỗ, hơn nữa hắn rất thông minh nhanh nhẹn, chẳng qua hoàn cảnh thay đổi, nhưng không bởi vì thế, Vương tiên sinh vẫn gật đầu nhận dạy, trẻ nhỏ dễ dạy dỗ!

Ông nói với Uất Trì Phi Yến, nếu Hiền nhi muốn nhập học, ông có thể đề cử, nhưng một năm mất 42 lượng bạc học phí, không thể miễn giảm, không biết nàng có chi trả đủ không.

Uất Trì Phi Yến không chút do dự, lập tức nói học phí sẽ có, có thể trả trước một nửa năm không? Ông biết đối với số tiền lớn như vậy, đứa nhỏ này không thể có ngay, liền gật đầu đồng ý, dặn Kính Hiền tháng sau nhập học.

Đưa tiên sinh đi, Kính Hiền vội la lên: “ Tỷ tỷ, trong nhà làm gì có tiền lấy đâu ra học phí? Ta không điđâu!”

Nhưng Uất Trì Phi Yến lại nghiêm mặt nói : “ Tiền bạc gì, trẻ con như đệ đừng quan tâm, chỉ cần học hành chăm chí đỗ khoa bảng, đem sách vở trước kia ôn lại đi, vào trường học lại không theo kịp, đánh mất thể diện của gia tộc Uất Trì nhà ta!”

Thấy tỷ tỷ mình nghiêm mặt, Uất Trì Kính Hiền chu miệng, từ trước đến nay chưa từng tranh chấp gì với tỷ tỷ, chỉ có thể giận dỗi, trở về phòng tìm sách vở trước đây.

Nhiều ngày trôi qua, Uất Trì Phi Yến cùng Uyên Ương liên tiếp làm việc không nghỉ ngơi, bán được mộtđống tranh thêu, đưa đến cửa hàng thêu dệt, Phi Yến muốn tăng giá lên, chưởng quỹ nhìn mấy bức tranh kia rất sung sướng, liền gật đầu đồng ý

Vì thế Phi Yến gom được một chút ngân lượng, lại thấy giao bạc lâu, sợ vị tiên sinh kia không để ý đệ đệ, liền mở rương của mình ra tìm thấy hai nén bạc. Mọi việc đều chuẩn bị xong xuôi, sáng sớm dậy nhanh chóng chải đầu, lấy túi mà Uyên Ương khâu, sửa soạn sách vở rồi cho Hiền nhi ít đồng lẻ, làm chút đồ ăn, liền đưa hắn đến thư viện.

Vừa tới cổng thư viện, liền thấy một vị thư sinh nhã mặc áo trắng thanh thoát. Thư sinh kia cúi đầu nhượng lễ, nhưng thấy rõ Phi Yến ở đằng sau, nhất thời mở to đôi mắt thanh tú, thấp giọng kêu: “ Uất Trì tiểu thư?”

Uất Trì Phi Yến nghe thấy ngẩng đầu, cùng vị thư sinh kia bốn mắt nhìn nhau, cũng hơi ngạc nhiên, không nghĩ đến thư viện lại gặp vị hôn phu ngày xưa – Vương Ngọc Lãng.

P.s: Đầu tiên mình định để “trường học” nhưng thấy có cái là ai cũng đến đọc học đủ kiểu ấy. Thấy không hợp lý. Nên để là “thư viện” nhá. Có nghĩa là nơi đọc sách, học tập, nghe giảng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.