Bá Linh Thiên Đỉnh

Chương 5 : Trước sóng gió




" Uhm. "

Lục Bảo đáp.

" Ngươi con người này thương thế còn chưa khỏi tâm muốn rời ta rồi. "

A Ngưu nói, hơn tuần qua có Lục Bảo trong nhà cũng làm cho hắn có cảm giác ấm áp mà trước nay khó có đến. Nay nghe thấy Lục Bảo muốn đi tu tiên hắn buồn lắm nhưng nói đùa một câu.

" Tu tiên không dễ Lục đệ a "

A Ngưu nói nhẹ nhàng vậy để cho Lục Bảo cảm giác thẫm buồn. Vì đây là lần đầu tiên A Ngưu xưng vậy với mình.

" Đại ca... "

Nhìn A Ngưu một lát hắn ấp úng không biết từ đâu ra nói. Vì trước giờ hắn toàn xưng "A Ngưu" hoặc là " ngươi" lần này xưng hô vậy có lẽ không phải. Tuy ở với A Ngưu tựa hơn tuần nhưng hắn có thể cảm nhận A Ngưu đối với hắn rất tốt, tốt lắm. Như một người anh a, dù sao A Ngưu cũng lớn hơn hắn mười tuổi không thể cứ xưng vậy được.

" Hảo.. hảo...Vậy từ giờ ta có đệ đệ a ha.. ha.. "

Nghe Lục Bảo gọi mình nói vậy hắn mừng lắm, trước giờ một thân một mình lăn lội cũng thiếu gia đình cảm giác. Hắn vui lắm chứ.

" Nhưng đệ đệ à. Tu tiên không phải ai cũng có thể đâu. Ta nghe nói phải cần thể chất phải hợp thì mới được. Trong một trăm người mới có hai, ba người đạt tiêu chuẩn thôi. "

" Nếu đệ muốn thì phải hảo hảo khỏe mới được a. Thế này xem, đệ ở đây trong vòng một năm cùng ca vào năm sau cách đây không xa khoảng cách Bách Vụ Thành tháng ngày đi đường hướng Tây có một tam lưu tông phái tổ chức khảo thạch. Thì tham gia coi xem sao ? "

A Ngưu nói.

" Xa vậy ? Đại ca nói cái tông môn nó như là gì a ? "

Lục Bảo ngẩn ngơ về con số thời gian đi đường, rồi hỏi.

" Đó tên tựa Linh Thiên Nhai tông môn a. Hôm trước đi săn ngồi quán nước nghe họ nói nhiều lắm. Nghe nói ở đó cường giả nhiều như mây. Nhưng hình như cái đó thể chất tốt không biết có phải là khỏe không a ? "

A Ngưu nói.

" Đại ca ngươi không biết ư ? "

" Ta có tu tiên bao giờ đâu mà biết a. "

Thôi sớm ngủ đi mai ta còn lên núi dạo này đông tới động vật cũng ít thấy rồi phải đi sớm tìm a.

" Là Đại ca. "

Nói xong Lục Bảo ra hiên ngả lưng ngồi chả biết gì suy tư đến gì.

Thời gian cứ thế trôi qua tới là đã gần một năm rồi hắn cũng biết ngày đó sắp đến, một năm nay thương thế đã khỏi hẳn nhưng vẫn còn đọng lại trên cơ thể những vết sẹo khó phai mờ.

Năm qua hắn cố gắng lắm, hàng ngày luyện tập theo lời Đại ca nào là hít đất chạy bộ quanh làng ngày hai mươi lần rồi hít rồi lại chạy cứ thế một ngày bốn lượt. Ngày đầu tiên hắn đã phải nằm liệt giường hai ngày mới dậy được nhưng đến giờ thì khác rồi hắn cảm thấy mình hơn trước rất nhiều a.

Dân làng cũng quen thuộc với hình bóng thiếu niên áo đen ngày nào cũng chạy quanh làng. Còn cô bé Hiên Oanh cùng với bọn trẻ trong làng theo học lớp tiên nhân được một năm rồi mà vẫn không có gì tiến triển lên tất cả đều giải tán.

" Thời gian cũng gần a. "

Giờ đây hoàn thành xong nhiệm vụ hắn mồ hôi ướt đẫm thân thể. Tuy giờ mới gần mười một nhưng cơ thể rắn chắc có thể so với nhiều thanh niên trai tráng khác trong làng.

" Về thôi Đại ca chắc về rồi. "

Nói xong hắn hít một hơi dài rồi chạy về nhà.

" Đại ca Đại ca. Nay có gì ngon không rợ ? "

" Ngươi cái tên này suốt ngày chỉ biết tập tành không giúp ta gì cả mệt chết a. "

A Ngưu nhướn mày lên nhìn chằm chằm vào hắn ánh mắt nói.

" Ây ca ta chỉ muốn cố gắng để được thành tiên nhân thôi mà... đến lúc đó ta sẽ đưa đại ca đi thưởng âm ngắm mĩ nữ a. "

" Ngươi cái tên này. Được lúc đấy nhớ đến ta là được rồi. "

Hai anh em đùa vui trò chuyện đến hết ngày. Cứ như vậy thời gian trôi đi đến một ngày...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.