Bá Linh Thiên Đỉnh

Chương 4 : Muốn tu tiên cho vui




" A cũng còn nặng a. "

Cảm nhận thương thế của mình Lục Bảo nói. Người vừa đi ra không ai khác chính là Lục Bảo, một tuần qua hắn đã khá hơn rất nhiều nhờ có A Ngưu tận tình chăm sóc. Ở thế giới lạ lẫm này đối với hắn A Ngưu như một người anh trai.

" Hình như A Ngưu chưa về. "

Lục Bảo hắn thời gian qua toàn gọi là A Ngưu không chịu gọi khác danh tự. Việc này A Ngưu cũng không có bận tâm quá, cũng đã coi hắn như là anh em trong nhà. Trong khoảng thời gian A Ngưu đi săn thì hắn chỉ biết ở nhà dưỡng thương cùng lắm thì ra sân đi dạo vài vòng trò truyện cùng dân làng.

Người dân ở đây cũng nhiệt tình lắm, hàng ngày hắn cũng chỉ có nhìn mấy đứa nhóc trong thôn làng vui đùa rồi tủm tỉm cười rồi thẫn thờ không biết nghĩ cái gì.

" Lục ca ca. "

Bỗng có tiếng gọi từ xa vang tới. Đó là một bé gái chừng sáu tuổi tên tự là Hiên Oanh, những ngày này cô bé ngày nao cũng đến bắt chuyện với hắn. Đôi khi mang theo ít hoa quả lạ mà hắn chưa thấy cho hắn.

" Lục ca ca người đỡ hơn chưa a. "

" Hiên Oanh nhìn em hình như vừa có sự tình gì vui a. "

" Ca ca em vừa đi cùng cha lên rừng hái thuốc tìm chút quả cho ca ca này. "

Hiên Oanh cô bé này nhà có cha cũng được dân làng kêu lương y Hiên Tuyền ha. Hàng ngày lên núi hái thuốc về chữa bệnh quanh làng sống qua ngày. Do cô bé nói cũng biết sơ sơ.

Không biết cô bé này biết như thế nào mà kể với Lục Bảo là làng Thiên Hoa nằm ngoại vi phía Đông chính xác Bách Vụ Thành. Qua lời cô bé biết thì Bách Vụ Thành rất to lớn và phồn vinh vậy thôi.

" Có lẽ không chính xác thông tin a. "

" Cần phải hỏi A Ngưu mới được"

Hắn ngồi suy tư nói.

" Ca ca cái gì chính xác đó ? "

Cô bé nghe hắn nói liền hỏi.

" Không gì.. không gì. À mà sao nay không đi học a, em bảo muốn thành tiên nhân cơ mà. "

Lục Bảo cũng biết được thế giới này đứng đầu là tiên nhân. Có thể dời non lấp biển, có thể bay cao trên bầu trời thích đâu đi đó. Nghe kể lại có tiên nhân còn sống hàng ngàn năm nhưng nhân thế chưa ai có thể diễn chứng ra.

Trong làng cũng có lớp dạy tu tiên nhưng mà cũng không biết có thật hay không chỉ biết nhiều thôn dân đưa con đến đăng kí học.

" À ca ca không nhắc em quên mất. Thôi ca ca chơi vui nhé em đi đây. "

Nói xong liền chạy ngay đến lớp. Lục Bảo cười nhẹ rồi ngồi hưởng thụ khung cảnh này.

" Một tuần rồi a, nhiều truyện xảy ra quá. "

Cũng có thể nói tâm trạng hắn bây giờ vẫn rối loạn hết lên nhưng đỡ hơn nhiều lúc đầu khi có được đoạn kí ức đó. Cầm trong tay lên ly trà nóng hắn nhẹ nhàng thổi một làn gió nhẹ xua tan độ nóng đi rồi làm một nhấp nhẹ. Rồi ngồi đó suy tư.

" Có lẽ đây là một cơ hội a. Tiên nhân ư ? Cũng được thử xem một lần làm tiên nhân xem có gì hay a. "

Hắn nghe bọn nhỏ trong thôn kể về tiên nhân lòng cũng nổi lên yêu thích về thế giới này. Có lẽ hắn đến đây còn may mắn hơn nhiều khi đến âm phủ a. Nghe nói ở đó khá khó sống a.

" Lục Bảo. "

" Về tới a. "

Một âm thanh quen thuộc vang bên tai hắn. Không cần ngoảnh lại cũng biết A Ngưu đã về rồi. Theo hắn quan sát thì ngày nào A Ngưu cũng chỉ có đi săn bắt động vật đem bán hoặc để ăn sinh sống qua ngày đông giá này. Thật ra hắn biết A Ngưu không phải như vậy ngày nào đi lên rừng, mà còn có hắn cái miệng ăn nữa lên mới vậy.

" Cảm ơn ... A Ngưu không có ta ở đây ngươi vất vả ít nhiều. "

Lục Bảo than nhẹ với A Ngưu.

" Kia hẳn là người thân ngươi a. "

Ý của A Ngưu là chỉ cái mộ mà hắn làm cách đây một ngày nhưng ngày đó không tiện hỏi vì thấy tâm trạng hắn không ổn định.

" Uhm. Cũng giống vậy một hai. "

Đó không ai khác chính là Trần Thiên Cảnh chi mộ. Hắn tiếc thương và cũng cảm ơn. Cảm ơn vì cơ thể này còn tiếc thương cho hoàn cảnh của Trần Thiên Cảnh. Dù sao mọi chuyện cũng đã qua hắn không muốn nhắc lại nữa.

" Có lẽ thương thế khỏi cũng lên tìm cách tu tiên a. "

Hắn vừa trầm tư nói.

" Lục Bảo ngươi vừa nói .. muốn tu tiên ??"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.