[Zhihu] Vũ Thanh - Tiếng Mưa

Chương 10




[10]

Theo những bình luận chửi bới tôi mỗi ngày một tăng, dần dần trong trường xuất hiện nhiều người có số trên đầu biến thành màu đỏ.

Chưa tới vài ngày, một nữ sinh lớp bên cạnh luôn ngầm mắng chửi nói xấu tôi, cô uống thuốc nhiều hơn toa chỉ định, rong huyết chế.t. Trong trường dần đồn tôi là Vu Nữ bị quỷ nhập, nên ai tiếp cận tôi sẽ dính điềm xấu.

Tôi không quan tâm. Bởi vì trước giờ dưới sự ảnh hưởng của Giao Như Lan, không ai dám chơi với tôi cả.

Tôi còn tưởng rằng người đầu tiên đến tìm tôi sẽ là thầy hiệu trưởng.

Nhưng giờ tự học buổi tối hôm sau, tôi bị một nam sinh bỗng dưng bóp cổ che miệng. Đó chính là nam sinh lén lút nhìn tôi hôm đám người Giao Như Lan bắt nạt tôi trên sân thượng (*)

(*)Coi lại phần 01 gần đầu chương.

Tay trái cậu cầm dao găm dí vào eo tôi, nói nhỏ: “Lâm Vũ Thanh, tôi không muốn như vậy đâu. Nhưng tôi không còn cách nào cả. Cậu nhìn bên dưới đi, ở đây có một bụi cỏ, cậu nhảy xuống từ tầng năm có lẽ chỉ gãy một chân thôi.”

Tôi nhanh chóng ổn định tinh thần, bình tĩnh hỏi: “Tôi nhớ cậu là người đối xử với tôi nhẹ nhàng nhất trong đám người đó.”

Đối phương chỉ im lặng chừng một giây, “Lâm Vũ Thanh, cậu đừng ép tôi, tôi không còn cách nào hết”.

Tôi rất khó chịu, lẽ ra tôi nên mang bút ghi âm, hỏi: “Giao Như Lan uy hiếp cậu cái gì?”

Giọng điệu cậu ấy như muốn sụp đổ: “Tôi thật sự không còn cách nào khác, cậu ta sao chép video lần trước chúng tôi đánh đập cậu. Còn cha cậu ta có nội dung bí mật của công ty cha tôi… Cha tôi sẽ tù chung thân mất!”

“Lâm Vũ Thanh, cậu nhảy xuống đi, gãy một chân là mọi chuyện được giải quyết rồi.”

Thật ra, tuổi thọ của cậu học sinh này giảm không mạnh. Nhưng khi cậu ấy quyết định đẩy tôi xuống, con số trên đầu đã biến thành màu đỏ -

Tim tôi không hẹn mà đập nhanh, mở miệng thì thanh âm có hơi bất ổn:

“Cậu có biết được Giao Như Lan bạo hành tôi bao nhiêu lần không?”

Tay cậu ấy cứng đờ. Tôi hỏi tiếp:

“Cậu có cảm thấy loại người như vậy sẽ uy hiếp cậu mấy lần?”

“Một lần? Hai lần? Ba lần?”

“Hay là rất nhiều lần… vĩnh viễn uy hiếp không có chừng mực?”

Cổ tay cậu chậm rãi buông lỏng. Tôi nói tiếp:

“Cậu có thể cùng tôi thu thập chứng cứ và báo cảnh sát bắt cậu ta…”

Cậu ấy để lại con dao vào túi, bỗng ngắt lời tôi:

“Ở đây không có camera, bây giờ trường cũng không còn mấy người.”

Linh tính không lành chợt xuất hiện trong tôi, tôi hỏi cậu:

“Cậu muốn làm gì?”

Câu nói cuối cùng của cậu ấy là: “Cậu thu thập chứng cứ cho tốt. Trước kia tôi đánh cậu, cũng chửi cậu, tôi thật sự xin lỗi cậu.”

“Nhưng việc của cha tôi, tôi phải làm cho cô ta câm miệng!.”

Tôi vươn tay ra, không kịp nắm lấy thứ gì. Từ tầng năm của trường, thiếu niên với tư thế dốc ngược, cậu nhảy xuống –

Tôi nhìn thấy rõ ràng, đầu cậu ấy đập mạnh vào góc nhọn của bồn hoa, chất dịch ấm nóng nhuộm đẫm cánh hoa, ó.c của cậu vỡ tung tóe hòa lẫn cùng má.u đỏ.

Nước mắt tôi mãnh miệt trào ra.

Đây là một câu chuyện bạo lực học đường dài dòng nhàm chán, mà cậu ấy là người vô tội duy nhất phải chảy má.u.

Thật ra tuổi thọ của cậu chưa biến thành số “0”.

Là cậu lựa chọn dùng cách của mình, để sám hối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.