Thông tin truyện

[Zhihu] VIÊN VIÊN

[Zhihu] VIÊN VIÊN

Thể loại:

Ngôn Tình

Nguồn:

Sưu Tầm

Trạng thái:

Full
Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
1.



Khi Cố Tây Từ đeo nhẫn cưới cho cô dâu, cả hội trường vỗ tay rầm rộ.



Không khí náo nhiệt, hắn vén tấm voan của cô ta lên.



Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy người mà hắn từng thương nhớ ngày đêm.



Khương Duyệt trong chiếc váy cưới trắng, đẹp đến mức kinh tâm động phách.



Khiến tôi tự ti xấu hổ.



Toàn trường ồn ào: "Hôn một cái hôn một cái!"



Đúng lúc Khương Duyệt cũng nhón mũi chân, ngước mặt lên hôn. Hắn dường như có chút do dự, cuối cùng chỉ hôn lên má cô ta.



Đúng lúc này, hắn nhìn thấy tôi đang đứng dưới gốc cây.



Đây là một đám cưới được tổ chức trong bệnh viện.



Đã mang đến cho nơi vốn dĩ nghiêm trang này, thêm vài phần lãng mạn và ấm áp.



Mà người đàn ông luôn miệng nói sẽ yêu tôi cả đời, nói sẽ cho tôi một đám cưới hoàn hảo, lại nắm tay người khác, thề nguyện không rời không bỏ trọn đời.



Mà tôi, chỉ đứng ngẩn người tại chỗ, tay chân lạnh ngắt. Gió thổi qua, trên mặt vương lại cơn gió lạnh lẽo.



Buổi đám cưới này, vì sự hiện diện của tôi, mà bị buộc phải tạm dừng.



"Ai thế kia? Đến làm gì vậy?"



"Chắc không phải là đến cướp dâu chứ, cô ta so với cô dâu thì kém xa quá."



Mọi ánh mắt của khách khứa đều đổ dồn về phía tôi. Bọn họ nhíu mày, đầy mặt không đồng tình, cứ như thể tôi mới là người xấu xa, là tôi ngăn cản đoạn tình yêu hoàn hảo này.



Khương Duyệt cũng nhìn thấy tôi.



Cô ta khẽ cau mày, xinh đẹp như một bức tượng điêu khắc tuyệt diệu.



Thần sắc Cố Tây Từ bối rối, buông tay cô ta, làm bộ muốn đuổi theo tôi: "Viên Viên, anh ——"



Khương Duyệt giữ chặt cánh tay hắn, mắt rưng rưng, nhìn thấy mà thương: "A Từ, buổi đám cưới này không thể không có chú rể."



Người đàn ông luôn luôn kiên định điềm tĩnh này, vậy mà lại do dự.



Hắn nhìn tôi, nhưng thân thể lại nghiêng về phía Khương Duyệt.



Tôi còn đang mong đợi cái gì nữa?



Lại chờ thêm, chỉ là tự rước lấy nhục.



Hắn sẽ không chọn tôi.



Tôi xoay người rời đi.



"Viên Viên!"



Cố Tây Từ đi về phía tôi vài bước.



Có tiếng người hét lên trong đau đớn phía sau hắn: "Duyệt Duyệt!"



Một trận binh hoang mã loạn.



Cuối cùng hắn vẫn không đuổi theo.



2.



Cả đêm qua, tôi không ngủ được.



Cố Tây Từ cũng không trở về.



Giao diện chat của chúng tôi vẫn đang dừng lại ở câu đó——-“Tây Từ, đợi anh trở về, cho anh một bất ngờ nhé ~"



Lại không nghĩ rằng, là hắn cho tôi một bất ngờ thật lớn trước.



Vào ngày tôi phát hiện mình mang thai, người yêu của tôi nắm tay người khác bước vào lễ đường.



Tôi thật sự cho rằng hắn đi công tác. Thật sự cho rằng hắn bận đến mức không thể trả lời tin nhắn.



Hóa ra, hắn bận kết hôn.



Hắn khiến sự chờ đợi và bất ngờ của tôi, khiến tôi làm tất cả những điều này, đều trở thành trò cười.



Giấy báo thai đã bị tôi vò nát.



Không cần thiết nữa.



3.



Khi tôi gặp được Cố Tây Từ, hắn và Khương Duyệt vừa mới chia tay.



Cả sự nghiệp lẫn tình yêu đều gặp phải đả kích.



Mà sự xuất hiện của tôi, chính là trùng hợp như vậy.



An ủi hắn.



Cổ vũ hắn



Tôi đồng hành cùng hắn từ vực sâu đến đỉnh cao, mất đến bảy năm.



Bảy năm.



Sau đó hắn nói hắn muốn cưới tôi.



Tôi cho rằng hắn là đang cảm kích tôi, là áy náy.



Nhưng hắn nói: "Không biết từ lúc nào, ánh mắt của anh đã đặt trên người em, từ đó không thể dời đi được nữa."



Một khắc kia, tôi rất khó diễn tả tâm trạng của mình.



Thực ra hắn không biết, từ rất lâu trước đây, hắn đã để lại dấu ấn trong trái tim tôi, là tôi vẫn luôn dõi theo bóng dáng của hắn.



Mà trong ngày hôm đó, tình yêu đơn phương của tôi cuối cùng cũng đã nở hoa kết trái.



Cuối cùng tôi cũng chờ đến mây tan thấy trăng sáng.



Tôi đã từng nghĩ như vậy, tôi thực sự đã nghĩ như vậy.



Nhưng Khương Duyệt xuất hiện, phá vỡ tất cả ảo tưởng của tôi.



Chỉ là tự lừa mình dối người.



Hắn chưa bao giờ quên cô ta.



4.



Đến khi tia nắng cuối cùng trên bầu trời tan biến, cuối cùng tôi quyết định rời đi.



Mới vừa thu dọn vali hành lý xong thì cửa phòng có tiếng động.



Cố Tây Từ mở cửa bước vào, vẻ mặt ủ rũ:



“Viên Viên, đám cưới đó không thể hủy bỏ được.”



Tôi lặng lẽ nhìn hắn.



Không nói gì.



“Khương Duyệt bị bệnh xơ cứng teo cơ, cô ấy muốn được làm cô dâu một lần.”



Trong khoảnh khắc này, nỗi đau của hắn là vì tôi không hiểu, hay là vì Khương Duyệt sắp lìa đời?



Tôi không phân biệt được.



Chắc là thứ hai.



Hắn rất ít khi vì tôi mà buồn.



“Hôm nay anh đến thăm cô ấy, cô ấy mặc váy cưới, bảo anh đi cùng cô ấy hoàn thành các thủ tục tiếp theo.”



Nỗi buồn khó có thể miêu tả hiện lên trên vầng trán hắn.



“Viên Viên, anh không thể từ chối, cô ấy sắp chết rồi…”



Từ chối?



Hắn thật sự muốn từ chối sao?



Nụ cười trên khuôn mặt hắn trong đám cưới, không thể giả được, hắn đã lấy được người mà mình thương nhớ ngày đêm, hắn đã từng mơ ước được cưới cô ấy.



Tôi hỏi: “Cô ta trở về khi nào? Ngày chúng ta đi chọn nhẫn à?”



Thực ra mọi chuyện đều có dấu vết để lại.



Hôm đó hắn nhận được điện thoại, hắn vốn luôn điềm tĩnh tự chủ, hơn nữa, mấy năm nay sự nghiệp của hắn đang lên như diều gặp gió, kỳ thật đã rất ít sẽ thể hiện ra vui buồn, nhưng hôm đó, hắn đột nhiên mất tập trung.



Trên mặt luôn có một nỗi buồn và lo lắng mà tôi không thể hiểu được. Hắn nói là công việc có chút vấn đề, phải đi giải quyết gấp.



Tôi tin.



Sau đó, hắn đi công tác mấy ngày.



Khi trở về, liền thường xuyên ngẩn ngơ.



Trong thời gian đó, tôi luôn cố gắng làm cho hắn vui vẻ. Tôi thực sự cho rằng hắn đã gặp phải vấn đề khó giải quyết, tôi hy vọng chính mình có thể giúp hắn chia sẻ nỗi lo.



Hoá ra, hắn đang lo lắng cho một người phụ nữ khác.



Tôi hỏi hắn: "Những ngày đi công tác đó cũng là để ở bên cô ta à?"



Hắn im lặng không nói gì. Từ trước đến nay hắn khinh thường việc nói dối tôi, nhưng cuối cùng, vẫn phá lệ vì Khương Duyệt.



Tôi đột nhiên phát hiện, dường như mình không còn nhận ra hắn.



Nhưng gương mặt này, đôi mắt tĩnh lặng, đôi môi tàn nhẫn, rõ ràng đều là của hắn.



Tôi cười tự giễu một tiếng: "Cố Tây Từ, thôi đi."



Hắn không trả lời, đứng ở trước mặt tôi, im lặng không động.



Môi mím thật sự chặt, hầu kết hắn giật giật, dường như có chuyện muốn nói, nhưng cái gì cũng không nói.



Tôi đẩy chiếc vali, chuẩn bị vòng qua hắn để rời đi.



Hắn lại giữ chặt cổ tay tôi, lông mày nhíu chặt, âm thanh cứng họng: “Viên Viên, đừng đi.”



Tôi gạt tay hắn ra.

Các chương mới nhất

Danh sách chương

      Bình luận truyện