[Zhihu] Tội Phạm Hoàn Hảo: Thợ Cắt Cỏ

Chương 4




Quả vậy, hai thực khách trước đã bị giết, môi hở răng lạnh, không ai muốn biết danh tính của thợ cắt cỏ hơn người khách thứ ba, cũng không có ai càng muốn thợ cắt cỏ biến mất hơn người đó.

Nhưng, tại sao lại phải cẩn thận với Phương Linh? Triệu Tuyền đã âm thầm tra ra được bao nhiêu thứ mờ ám rồi?

“Triệu Tuyền, sớm muộn gì tôi cũng bắt được cậu.” Tôi ôm bụng nhìn theo hướng cậu ta chạy mất rồi nói.

“Phá xong vụ án trẻ em mất tích, tôi sẽ để mặc cho cậu xử lý.” Giọng nói của Triệu Tuyền từ phía xa vọng lại.

--------

Lại là một đêm ác mộng, tiếng chuông điện thoại dồn dập kéo cơ thể túa đầy mồ hôi của tôi ra khỏi giấc mơ.

Tiểu Dư nói, quản lý Lưu chết rồi.

Chết do tự sát.

Lúc tôi chạy vội đến hiện trường, Phương Linh đang ở đó khám nghiệm tử thi.

“Nuốt mảnh sứ vỡ vào miệng, làm rách đường tiêu hoá, ra máu quá nhiều mà chết.” Phương Linh ghi chép lại nguyên nhân cái chết.

“Mảnh sứ vỡ lấy ở đâu ra?” Tôi nghiến răng hỏi.

Hôm qua lúc tôi dí súng vào đầu quản lý Lưu, ông ta đã sợ đến tè ra quần rồi, tôi không tin kẻ này lại có gan tự sát.

“Người canh ngục nói tối qua lúc đưa cơm vào, quản lý Lưu đã lỡ tay làm vỡ bát khiến cơm vương vãi khắp sàn, khi đó mảnh vỡ đều đã được thu dọn lại cả rồi, không ngờ ông ta lại lén giữ lại một mảnh nhỏ.” Tiểu Dư nói.

Hẳn là quản lý Lưu đã gặp người nào đó, chịu sự kích động gì đó, cho nên không thể không chết.

Triệu Tuyền từng nói cậu ta có chín mươi chín cách, khiến một người chết bằng cách “tự sát.”

Quả nhiên, vị khách mời còn lại thực sự ở cục cảnh sát.

Tôi nhớ tới những lời Triệu Tuyền đã nói hôm qua, lập tức gọi Phương Linh đang định rời đi lại.

“Phương Linh, có tin tức gì của chị cô chưa?”

“Chị tôi? Người làm việc cho đám nguỵ quyền Nhật Bản kia ư?” Phương Linh sững lại hai giây, hỏi.

“Phải, người chị song sinh của cô đó. Từ sau khi quân Nhật đầu hàng, không quay về đoàn tụ với cô sao?” Tôi thản nhiên như không châm thuốc, hút một hơi.

“Đột nhiên hỏi cái này làm gì? Mất liên lạc từ lâu rồi, có lẽ cũng đã chết không chừng, tình hình khi đó loạn lạc vậy mà.” Phương Linh thiếu kiên nhẫn trả lời.

“Xin lỗi, vừa nãy trên đường gặp phải một cặp chị em gái song sinh, bỗng nhớ ra cô cũng có một người chị, thuận miệng hỏi thôi.”

Phản ứng của Phương Linh không có chỗ nào bất ổn cả.

Nhưng quá bình thường, thì lại có nghĩa là không bình thường rồi.

Trước đây, nói chính xác hơn là một năm rưỡi trước, kết cục bại trận của quân Nhật ở Châu Á đã định, tôi và Phương Linh có nói chuyện về chị cô ấy, Phương Linh lúc ấy như một con mèo bị giẫm phải đuôi, nói: “Thẩm Thanh, đại nghĩa quốc gia, không dối gạt, không tư lợi, hưng vong của một nước, người người đều có trách nhiệm, loại người phớt lờ trách nhiệm, nhận giặc làm cha, về sau đừng nhắc đến nữa. Còn nhắc đến, tuyệt giao.”

Việc thể hiện ra mình không thích đối phương cơ bản là giống nhau, nhưng lại có một loại cảm giác khác biệt rất khó giải thích.

--------

Quay trở về phòng làm việc, tôi hỏi Tiểu Dư, đêm qua sau khi tôi đi, ai đã đến gặp quản lý Lưu.

Tiểu Dư nói, ngoại trừ Phương Linh có đến thẩm tra quản lý Lưu một lúc thì không còn ai khác nữa.

Tôi đưa cho Tiểu Dư một lá thư và mảnh giấy nhỏ, bảo cậu ấy lát nữa tìm lý do xin nghỉ phép, lập tức xuất phát đi Nam Kinh một chuyến, giao giúp tôi lá thư này.

Nếu lỡ như quay lại không thấy tôi, hãy gọi vào số điện thoại trên mảnh giấy, đó là đường dây riêng của Sư Đoàn Trưởng Trần - Sư Đoàn Bộ Binh Thượng Hải.

Hết cách, Bộ Tư Lệnh phòng vệ chỗ Trương Chí An quá nửa là không sạch sẽ, người ở đó tuyệt đối không thể dùng được. Cục cảnh sát càng khỏi phải nói, nước ngầm chảy mạnh, người thứ ba kia rất có khả năng đang ở trong cục cảnh sát. Cho nên chỉ có thể nghĩ cách từ Sư Đoàn Bộ Binh.

Tiểu Dư nhận lấy thư và giấy, giấu vào trong người, ngập ngừng không nói, có lẽ do nghĩ đến thói quen xử lý vụ án của tôi, không nên hỏi thì không hỏi nhiều, cuối cùng đáp: “Tôi biết rồi, thủ lĩnh, anh hãy tự bảo trọng.”

Lúc sắp ra khỏi cửa, Tiểu Dư đột nhiên vỗ trán một cái quay lại nói với tôi, hôm qua khi Phương Linh đang thẩm vấn quản lý Lưu, lão Nguỵ cục trưởng có ghé đến phòng thẩm vấn xem xét, vừa nãy cậu ấy đã quên mất chi tiết này.

Tôi bảo Tiểu Dư chờ một chút, lấy bút viết đơn xin phối hợp vụ án giết người ở quán rượu Đức Hưng và vụ những trẻ em mất tích lại làm một để tiến hành điều tra, tôi đưa lá đơn cho Tiểu Dư, bảo cậu ấy giúp tôi gửi nó đến chỗ lão Nguỵ.

“Lát nữa khi cậu gặp hai người họ, giúp tôi nói với họ rằng tôi đã phát thảo xong chân dung của thợ cắt cỏ, chuẩn bị bố trí bắt người, phải bắt sống, còn phải đem thợ cắt cỏ đến Nam Kinh để lập công.”

Tôi ngã người ra sau ghế, nhìn chằm chằm vào tủ bảo hiểm của mình, phả ra một làn khói mỏng từ trong miệng, từng vòng khói lượn lờ trên không trung rồi tản ra.

“Được thôi.” Tiểu Dư huýt sáo bước ra khỏi cửa, không hổ là người do tôi đào tạo, vừa nhanh nhạy lại được việc.

Lưới đã giăng ra, thử xem có thể bắt được con cá nào không.

Tiểu Dư vừa đi, tôi liền khoá cửa phòng làm việc lại, đi thẳng ra khỏi cục cảnh sát, đi một vòng, lợi dụng khoảng trống lúc bảo vệ thay ca, xung quanh ít người, tôi quay trở lại trốn ở phía đối diện văn phòng, nằm nhoài trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Căn phòng này trước đây vốn là phòng hồ sơ, sau đổi thành nơi đặt thiết bị văn phòng, bình thường rất ít người lui tới.

Bất kể là lão Nguỵ hay Phương Linh nghe thấy tin tức, chỉ cần muốn lấy được chân dung của thợ cắt cỏ thì nhất định sẽ tìm đến cửa, dùng thủ đoạn hợp pháp theo quy tắc để đòi hoặc muốn được xem thử, chỉ có không tìm thấy người, vị khách thứ ba đó chờ không nổi nhất định sẽ mạo hiểm hành động vào ban đêm thôi.

Hành lang thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân cùng tiếng gõ cửa, như thể có người đến rồi lại đi, rất nhiều lần. Tôi vẫn nhắm mắt thư giãn như cũ, nửa mê nửa tỉnh.

Chẳng mấy chốc đã đến đêm, tôi nuốt một miếng bánh quy đã chuẩn bị từ trước, uống chút nước, sau đó yên lặng chờ đợi.

Vừa đến nửa đêm, hành lang đã vang lên tiếng bước chân rất khẽ.

Không bao lâu sau, bên ngoài bắt đầu có tiếng sột soạt, cửa văn phòng của tôi đánh cạch một tiếng rồi bật mở ra.

Một tay tôi nắm chặt đèn pin, tay kia sờ lên khẩu súng lục giắt ở thắt lưng, căng thẳng đến độ lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Tôi đếm đến mười, từ từ mở hé cửa bên này ra, kế đến đưa chân đá bay cửa văn phòng, chĩa súng vào kẻ đang ngồi đối diện với tủ bảo hiểm nói: “Hai tay ôm đầu, xoay người lại đây.”

Cùng lúc đó, tôi đưa tay ấn bật công tắc trên tường.

Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, bóng người đó từ từ quay đầu lại, thế mà lại là Phương Linh.

“Cô không phải Phương Linh đúng không? Hay tôi nên gọi cô là Phương Hoà?” Tôi cầm đèn pin rọi lên người cô gái ấy.

“Anh dựa vào gì khẳng định như vậy?” Phương Linh bình tĩnh như không, nhìn tôi với vẻ khinh khỉnh.

“Tôi tò mò nên mới tới đây xem thử, điều này không trách tôi được, ai bảo anh phác thảo được chân dung thợ cắt cỏ lại không đưa cho người ta xem? Tôi tò mò không ngủ được, đến đây xem thử một chút thì làm sao? Thám trưởng Thẩm sẽ không vì lý do này mà vu cáo tôi là gián điệp Nhật Bản đó chứ?”

Phương Linh, à không, Phương Hoà vừa nũng nịu vừa làm nhẹ hành vi trộm cắp lần này của mình.

“Phương Hoà, tôi thừa nhận, nhìn từ vẻ ngoài tôi thật sự không phân biệt được cô và Phương Linh. Nhưng có một việc cô không biết rõ, cách khắc hoạ vũ khí là do Phương Linh dạy cho tôi, cho nên cô ấy sẽ không để tôi giúp cô ấy khắc hoạ vũ khí. Cô ấy cũng sẽ không đưa thuốc an thần cho tôi vào những lúc tâm trạng tôi trở nên cáu kỉnh, nó chỉ khiến bệnh tình của tôi càng nặng hơn mà thôi.”

“Rõ ràng đơn thuốc trong bệnh án viết là như vậy mà?” Biểu cảm bình tĩnh của Phương Hoà bắt đầu xuất hiện một tia dao động.

“Không phải cô nói cô là Phương Linh ư? Sao lại không biết tôi mắc bệnh gì? Nên dùng thuốc gì?”

Có lẽ vẻ giễu cợt trên mặt tôi đã kích động Phương Hoà, cô ấy dần lộ ra biểu cảm giận dữ.

“Bệnh án của anh hóa ra là giả sao? Thẩm Thanh, rốt cuộc anh đã mắc chứng bệnh gì, khiến bản thân phải giấu kỹ như vậy?”

“Phương Hoà, trò chơi kết thúc rồi. Nói đi, đêm đó cô có đến quán rượu Đức Hưng không? Phương Linh đang ở đâu? Nếu cô ấy chết rồi, cô có tin tôi cũng dùng súng vẽ một bông hoa anh đào trên người cô không?”

Tôi kéo chốt súng, giữa đêm khuya tiếng đạn lên nòng vang lên vô cùng rõ ràng.

“Những câu này e là anh phải hỏi lão Nguỵ cục trưởng rồi.” Phương Hoà nhoẻn miệng cười nham hiểm, để lộ ra hàm răng trắng loá.

Thôi xong, sơ ý rồi.

Giây phút tôi giật mình xoay lại, phía sau lưng đã có người cầm súng chĩa vào đầu tôi, cái chạm lạnh buốt đó khiến tôi bất chợt rùng mình.

Tôi đã phạm phải một sai lầm chết người, đó là xem thường tên cục trưởng chỉ biết rượu thịt này.

“Thám trưởng Thẩm, vị khách thứ hai trong vụ án quán rượu Đức Hưng đến trình diện cậu đây. Không biết là cách trình diện này có khiến thám trưởng Thẩm hài lòng hay không?”

Lão Nguỵ bật cười khoái trá.

“Lão Nguỵ, ông là chủ mưu trong vụ bắt cóc trẻ con, Phương Linh cũng là do ông giết, đúng không?”

Lão nguỵ từng ở Nhật, trong thời Uông nguỵ ông ta ẩn nấp và làm việc ở Nam Kinh, có lẽ thời điểm đó ông ta đã là gián điệp hai mang, đồng thời có quen biết với Phương Hoà rồi. Giết Phương Linh chắc là vì muốn để cho gián điệp Nhật Bản Phương Hoà này sống dưới thân phận của cô ấy.

“Ồ, biết rồi, còn hỏi.” Phương Hoà uốn éo cơ thể, ra vẻ hờn dỗi.

“Thẩm Thanh, cậu muốn phá vụ án giết người ở quán rượu Đức Hưng, thì người cậu phải bắt chính là tên thợ cắt cỏ kia. Tôi từng ngầm gợi ý cho cậu rồi, nhưng cậu lại càng đi càng xa mục đích ban đầu, vậy thì không thể trách tôi được.” Giọng lão Nguỵ đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Tôi biết không xong rồi, bèn dùng đèn pin trong tay trái đánh rơi súng của lão Nguỵ xuống đất, nhưng vừa xoay người lại, đã bị ông ta dùng dao đâm vào cổ. Ngay lúc đó tôi mới biết, công phu của lão Nguỵ không hề yếu, tiếc là đã quá muộn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.