[Zhihu] Tôi đã xuyên thành nữ phụ độc ác

Chương 11




Tỉnh giấc vào lúc hai giờ sáng, tôi không thể nào tiếp tục ngủ lại. Mang theo nguyên tắc "nếu tôi không ngủ được, bạn cũng đừng hòng yên giấc", tôi lặng lẽ đi ra khỏi phòng, nhìn sang phòng đối diện, thấy đèn vẫn sáng.

Tôi quay lại cầm lấy chiếc áo vest đặt trên ghế sofa và gõ cửa phòng. Lục Trầm mở cửa trong trạng thái ăn mặc chỉnh tề, có vẻ như anh đang làm việc vì chiếc máy tính đặt trên giường vẫn còn mở.

"Chưa ngủ hả?" Lục Trầm nhíu mày nhìn đồng hồ, xác định đã hai giờ mười phút sáng.

"Tôi không ngủ được, nhớ ra áo vest của anh còn ở đây, lại thấy ánh đèn phòng anh vẫn sáng, nên tôi định trả lại cho anh."

Tôi không thể nói rằng tôi không ngủ được và không muốn "thủ phạm" gây ra việc mất ngủ được ngủ ngon.

"Anh còn đang làm việc à?"

"Có một số công việc ở nước ngoài cần giải quyết."

"Vậy thì tôi..."

Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã lướt mắt thấy ánh đèn cầu thang bật sáng, vội vàng chạy vào phòng của Lục Trầm và đóng sầm cửa lại.

Phòng của tôi và Lục Trầm ở tầng ba, bố mẹ chúng tôi ở tầng hai, ánh đèn cầu thang bỗng nhiên sáng lên, nếu bị bố mẹ phát hiện tôi gõ cửa phòng Lục Trầm vào ban đêm, thì chắc chắn sẽ có hiểu lầm lớn. May mắn thay, khi tôi ra ngoài đã khép cửa phòng lại, nên không có vấn đề gì lớn.

"Tiểu Thanh, không ngờ em lại nhiệt tình như thế".

Tôi cứng đờ quay người lại, tựa lưng vào cửa, đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Lục Trầm. Tôi cúi đầu nhìn quần áo mình mặc, trời ơi! Tôi đang diện bộ đồ lụa mỏng và đang ở trong phòng của một người đàn ông! Tôi vội lấy chiếc áo khoác vest trên tay anh, phải, lại là chiếc áo khoác ấy, và nhanh chóng khoác lên người.

"Vừa nãy ánh đèn cầu thang sáng lên..."

Tôi nắm chặt chiếc áo khoác, nói mà không hề cảm thấy bối rối.

"Ồ?"

"Việc đêm hôm khuya khoắt gõ cửa phòng tôi để trả áo khoác, rồi xông vào phòng tôi để trốn người, cũng khá hợp lý đấy, Tiểu Thanh."

Thật sự muốn chọc tức bà đây phải không? Anh biết rằng nó hợp lý thì đừng nói ra bằng giọng điệu trêu tức như vậy chứ!

"Vậy em vừa rồi lấy lại chiếc áo khoác vest của tôi mặc lên là vì sao?"

Anh cúi đầu tiến lại gần tôi, vẻ đẹp sắc nét từng centimet khiến tôi như đứng hình, tôi dán chặt lưng vào cửa, thậm chí hơi thở cũng trở nên dồn dập.

"Là muốn nhưng làm bộ từ chối à?"

Cái gì mà muốn nhưng làm bộ từ chối chứ…! Tôi đẩy anh ra, tạo khoảng cách giữa chúng tôi.

"Muốn nhưng làm bộ từ chối cái đầu anh ấy! Tôi sợ rằng vóc dáng của mình quá hoàn hảo, khiến anh không thể kiềm chế mà thôi!"

"Hơn nữa, anh đứng gần tôi như vậy, tôi rất dễ tưởng tượng ra rằng anh đang cố gắng quyến rũ tôi, vì vậy, xin hãy giữ khoảng cách."

Lục Trầm lùi lại một bước, lắng nghe tiếng ồn ở bên ngoài, có vẻ như cuộc nói chuyện của mẹ tôi và dì Lục vẫn chưa có ý định dừng lại. Họ mải mê tán gẫu, chuyển từ nơi này sang nơi khác và bắt đầu một vòng trò chuyện mới...

Anh giơ tay ra hiệu mời ngồi, tôi nhíu mày, không chút ngại ngùng ngồi xuống trước bàn làm việc. Tại sao tôi phải ngại ngùng, xin mời, đây là nhà tôi mà!

Lục Trầm liếc nhìn tôi một cái, rồi ngồi xuống giường tiếp tục công việc trước màn hình máy tính. Năm phút sau, tôi bắt đầu cảm thấy không thể kiên nhẫn nữa, thật sự rất chán chường! Không có điện thoại di động, tôi cảm thấy tay chân thật thừa thãi.

Lục Trầm đang chăm chỉ làm việc, đàn ông khi tập trung quả thật rất đẹp trai. Không, ngay cả khi anh ta không nghiêm túc, vẫn rất đẹp trai.

Ờ, chờ đã, phía đầu giường hình như có 1 chiếc máy tính bảng. Máy tính bảng!!! Được cứu rồi ah ah ah ah!!!

"Anh trai Lục Trầm, em có thể mượn máy tính bảng của anh để chơi một chút không?"

Tôi tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn và đáng yêu, tôi chỉ muốn chơi máy tính bảng để giết thời gian mà thôi, làm sao có thể có ý đồ xấu được chứ? Điện thoại là vật dụng cá nhân, vì vậy, tôi đã bỏ qua việc mượn điện thoại và chỉ muốn chơi máy tính bảng.

"Em định ở lại phòng tôi không đi à?"

"Shh, nghe kìa," tôi chỉ tay về phía cửa

"Bên ngoài họ đang say mê trò chuyện lắm đấy, lúc này mà ra ngoài dễ bị bắt gặp lắm, không tốt cho danh tiếng của anh đâu, tôi cũng chỉ nghĩ cho anh mà thôi"

"Em xông vào phòng tôi như vậy, nó sẽ ảnh hưởng thế nào đến danh tiếng của tôi nhỉ?"

Lục Trầm miệng thì trêu chọc, nhưng vẫn ném chiếc máy tính bảng về phía cuối giường, cho tôi dễ lấy.

"Hihi, cảm ơn anh trai Lục Trầm"

Những chuyện mà cần “lùi một bước tiến ngàn dặm” thì tôi là người giỏi nhất. Dù Lục Trầm có chế nhạo tôi thế nào không quan trọng, điều quan trọng là giờ đây, máy tính bảng đã là của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.