[Zhihu] TA TRÙNG SINH TRỞ THÀNH KẺ TÀN NHẪN

Chương 2




2

Ngày hôm sau.

Ta bị kêu đi Kính Thư Đường, cha ta Lâm Đông Hải và di Phùng của ta đang ngồi trên ghế, bên cạnh là một nữ tử đang khoác lên mình một bộ y phục bằng lụa cao cấp, Lâm Chí Uyển.

Khi biết ta cứu một tên ăn mày, dì Phùng lạnh lùng đặt tách trà trên tay xuống, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét:

“Thật không biết xấu hổ, phận nữ nhi còn chưa xuất giá, vậy mà dám cùng nam nhân khác ân ân ái ái! Lão gia, theo ta thấy, dù sao nàng ta danh tiết đã mất, cũng sẽ không lại có gia nhân nào muốn cả, không bằng liền nàng gả cho tên ăn mày kia?.”

Di Phùng luôn muốn diệt trừ ta, vậy nên đây là cơ hội tốt nhất.

Nhưng ta không có ý định gả cho Lý Thừa Chiêu.

Hắn hiện tại tuy rằng nghèo túng, nhưng ngày sau dù sao cũng là Vương gia, sẽ không chịu bị con gái của thứ mẫu thương gia thao túng.

Ta đang muốn cự tuyệt, cha ta Lâm Đông Hải lại trước một bước lắc lắc đầu, phản bác dì Phùng: “Không được, tốt xấu gì cũng là nữ nhi của Lâm gia.”

“Cha!” Lâm Chí Uyển giậm chân, bày tỏ sự bất mãn: “Cha bảo vệ nó làm cái gì?”

Dì Phùng cũng cau mày, khịt mũi: "Lão gia, ngài vẫn không quên được con tiện nhân Huệ Nương đó à?"

Huệ Nương là tên mẹ ta.

Mẫu thân ta vốn chỉ là một người thêu thùa bình thường, trong một lần Lâm Đông Hải đi tuần tra, bị cha ta để ý, lừa vào Lâm phủ làm thiếp.

Di Phùng coi mẫu thân như cái gai trong, hồi nhỏ ta thường xuyên thấy mẫu thân ta bị di Phùng đối xử khắt khe.

Nương ta thân thể ngày càng suy yếu, lúc ta lên 6 tuổi, Nương bị bôi nhọ, vu khống là kẻ bắt cóc, Lâm Đông Hải một chân đá vào ngưcj Nương, như vậy một chân đá Nương ta qua đời.

Khi còn sống, mẫu thân luôn dạy ta học cách nhường nhịn.

Nhưng ở kiếp trước ta đã kiên nhẫn cả đời, cuối cùng nhận lại là kết cục chớt thảm.

Ta nhìn dáng vẻ béo ục ịch của cha ta, vài phần không tin được lời cha nói.

Quả nhiên, giây phút tiếp theo Lâm Đông Hải nói: “Dù sao cũng là con gái Lâm gia ta, sao có thể lợi dụng một kẻ ăn mày? Con trai thứ của Phương Nguyên Ngoại đã thành niên, đang tìm một người nữ tử thích hợp để kết hôn. Chờ đến lúc gặp mặt, để Song Song gả cho, đến gần Phương gia không phải là cơ hội tốt sao?”

Khi nghe thấy điều này, máo trong cơ thể ta chợt đông cứng lại, như có một luồng khí lạnh chảy ngược xuống sống lưng.

Con trai thứ hai của Phương Nguyên Ngoại là một kẻ ngốc nổi tiếng khắp thành phố Dương Thành.

Hắn ta không chỉ ngu ngốc, mà bởi vì được nhà họ Phương chiều chuộng nên thường xuyên ở trên phố động thủ đánh người.

Với thân hình nặng từ hai đến ba trăm ký, hắn một quyền có thể đánh chớt một nữ tử đó.

Lâm Đông Hải thật sự muốn gả ta cho hắn sao?

Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cha ta, hiện đầy vẻ mưu mô và tham lam, như thể ta là thương phẩm trong một cuộc giao dịch.

Quá tàn nhẫn, giống như ngày hắn đá chớt Nương ta.

Ta không khống chế được mà phát run, Lâm Chí Uyển cười đắc chí: “Cha nói chính là, một thứ nữ ti tiện như muội, gả cho Phương gia nhị thiếu gia, đó là nàng trèo cao! Muội muội, còn không mau cảm ơn cha?”

Ta nghiến răng, hận ý đang chực trào trong lồng ngực.

Nhưng trong mắt ba người, ta chỉ từ từ cúi đầu xuống, như thể đang âm thầm thỏa hiệp.

Móng tay bấy chặt vào lòng bàn tay, tự nhỉ mình phải thật kiên nhẫn.

Lý Thừa Chiêu vẫn còn ở đây, ta chỉ cần dùng thân phận của Lý Thừa Chiêu để hạ bệ nhà Lâm gia.

Hành Vân Trại.

Khi thấy ta quay lại, nét mặt Lý Thừa Chiêu có phần nhẹ nhõm hơn.

Hắn thấy khuôn mặt ta tái nhợt, hỏi ta có phải hắn đang làm phiền ta không, có thể làm gì cho ta không.

Ta lắc lắc đầu, nhìn bộ dạng tưởng như vô hại của hắn, nhếch môi cười: "Không cần, chỉ cần ngươi dưỡng thương thật tốt, đó chính là đang báo đáp cho ta rồi.”

Lý Thừa Chiêu sửng sốt, trên mặt hiện lên một tia đỏ bừng, cúi đầu ho khan hai tiếng.

Bảy ngày sau, bệnh phong hàn của hắn khỏi hẳn. Để báo đáp ân cứu mạng của ta, hắn đã ở lại Lâm phủ và trở thành người hầu.

Lâm Chí Uyển luôn tới tìm hắn, sai hắn làm này làm kia, thậm chí còn sai Lý Thừa Chiêu đi đổ dạ tình hương.

Ta tuy rằng hy vọng nàng tìm nhiều đường chớt, dù vậy không đành lòng để Lý Thừa Chiêu mỗi ngày chịu nàng ta làm nhục, liền gọi Lý Thừa Chiêu tới, sai hắn đến Hành Vân Trại dọn dẹp, thực tế là cho hắn nghỉ ngơi, ăn chút điểm tâm.

Nhưng vừa lúc ta bưng trà, Lâm Chí Uyển xông vào.

Ta bị đích tỷ đánh ngã xuống đất, mảnh sứ vỡ cứa vào lòng bàn tay ta tạo thành một vết thương dài.

"Lâm cô nương!"

Lý Thừa Chiêu lo lắng hỏi han, vội chạy tới chỗ ta, nắm bàn tay của ta để xem xét.

Máo tươi nhiễm hồng cổ tay áo, Lâm Chí Uyển nhìn thấy ta bị thương, không chút nào để ý mà bĩu môi: “Lại không chớt được, làm ầm ĩ cái gì?”

Trong mắt Lý Thừa Chiêu hiện lên một tia phẫn uất, nhìn qua không thể phát hiện, hắn tìm một ít vải lụa, băng bó vết thương cho ta.

Lâm Chí Uyển bị hắn phớt lờ, bất mãn ngăn cản hắn: "Này, tên ăn mày, ngươi mù sao không nhìn thấy ta?"

Lý Thừa Chiêu thật sự không thèm nhìn nàng ta một cái, sau khi cầm máu cho ta, anh ấy nói với Lâm Chí Uyển: “Xin lỗi.”

"Cái gì?" Lâm Chí Uyển không thể tin nổi, nghi ngờ mình nghe nhầm.

Nàng ta kỳ quái nhìn Lý Thừa Chiêu, cho đến khi Lý Thừa Chiêu lạnh lùng lặp lại: “Xin lỗi Lâm cô nương.”

Lâm Chí Uyển cười lạnh: "Ngươi điên rồi đi, ta xin lỗi nàng ta? Ngươi cho rằng ngươi là ——.”

"Bốp!"

Có tiếng chát oan nghiệt vang lên.

3

Ta ngây ngốc nhìn hắn, Lâm Chí Uyển cũng ngây ngẩn cả người.

Nàng ta che lại khuôn mặt sưng tấy, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, đôi mắt đỏ rực như sắp khóc.

“Ngươi đánh ta —— ngươi cư nhiên dám đánh ta! Cha cùng mẫu thân đều không có đánh ta quá đáng như vậy!”

Lâm Chí Uyển phẫn hận mà nhìn chằm chằm Lý Thừa Chiêu, nhưng hắn vẫn như cũ mặt vô biểu tình, như thể vừa rồi người động thủ không phải hắn.

"Huhuhuhu"

Lâm Chí Uyển vừa khóc vừa chạy ra ngoài, ta nhìn Lý Thừa Chiêu, kéo mạnh góc áo hắn: “Ngươi dám đánh nàng ta, Phùng Tương Lan…. Cả cha ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”

Rõ ràng hắn rất bình tĩnh khi dám tát Lâm Chí Uyển, vậy vừa rồi là...

Lý Thừa Chiêu nắm lấy bàn tay bị thương của ta xem xét, bình tĩnh nói: "Yên tâm, một người làm việc, một người chịu trách nhiệm, đáng tiếc điểm tâm của Lâm cô nương đều ở đó."

Hắn nhặt những chiếc bánh bị dính đất bẩn, sau đó rời khỏi Hành Vân Trại

Ta đi theo hắn, phát hiện hắn bị Phùng Tương Lan hạ lệnh đánh 50 trượng, lúc sau lại phạt hắn quỳ ở Kính Thư Đường.

Lâm Chí Uyển vừa khóc lóc vừa hướng Lâm Đông Hải cáo trạng: “Cha, hắn một tên hạ nhân đều dám đánh nữ nhi, cha phải thay nữ nhi làm chủ a!”

"Vậy thì đuổi hắn ra ngoài!" Lâm Đông Hải ánh mắt khinh thường nhìn Lý Thừa Chiêu, "Hắn chỉ là một tên ăn mày bị bắt vào, ngươi không biết cảm kích vì đã cho ngươi ăn còn dám động thủ với chủ nhân. ? Nếu ta không dạy cho ngươi một bài học, e là ngươi còn làm phản! Người đâu!"

Vài tên cầm trường côn gia đinh tiến lên, bao quanh vây quanh Lý Thừa Chiêu..

Lâm Đông Hải xua tay nói: "Bẻ gãy tay chân hắn, sau đó ném hắn xuống Đông Hồ."

Vừa dứt lời, gia nô nghe lệnh liền xông tới đánh Lý Thừa Chiêu.

Hắn rên rỉ, phía sau lưng bị đánh đến mức bong tróc cả mảng da thịc, bây giờ vết thương ngày càng nặng, máu gần như thấm đẫm nhuộm đỏ cả y phục.

Nhìn thấy cảnh này, ta đoán Lý Thừa Chiêu đã có đủ hận thù với nhà họ Lâm nên lao ra, ngăn trước đám người:

"Dừng tay!"

Lâm Đông Hải nhướn mày khi nhìn thấy ta xuất hiện: "Sao con lại ở đây?"

Ta liếc nhìn Lý Thừa Chiêu môi tái nhợt phía sau, rũ xuống lông mi nói: “Thừa Chiêu xúc động đánh tỷ tỷ là bởi hài nhi bị thương. Cha, lần này xin hãy để hắn đi. Chỉ cần cha bằng lòng để hắn đi, hài nhi sẽ nghe theo lời của cha và gả cho nhị thiếu gia của Phương gia.”

"Thật sao?" Lâm Đông Hải vẻ mặt vui vẻ, giọng điệu ôn hòa nói: "Tốt lắm Song Nhi, con ngoan ngoãn nghe lời đương nhiên là tốt nhất. Mấy ngày nữa ta sẽ bảo Tương Lan cùng Phương phu nhân hẹn gặp mặt. Còn về phần tên ăn mày này..."

Cha ta liếc nhìn Lý Thừa Chiêu, lên giọng khinh thường: "Lần này quên đi, lại có lần sau, ta liền đem ngươi băm cho chó ăn, có nghe hay không?"

Lý Thừa Chiêu quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, chậm rãi nói một tiếng “Được”.

Hắn ánh mắt nặng nè nhìn ta, nhưng ta lại nhìn đi chỗ khác.

Khi ta trở lại Hành Vân Trại, ta mang số thuốc mỡ còn lại cho Lý Thừa Chiêu, bất chấp bàn tay ta cũng đang bị tổn thương.

Hắn đang tự mình rửa sạch miệng vết thương, sau khi cởi bỏ bộ quần áo bông, vết roi khắp lưng khiến ta hoảng sợ mấy phần.

Cái này làm cho ta cảm thấy có chút thực xin lỗi hắn.

“Thừa Chiêu, ta mang thuốc đến cho ngươi.” Không khí trong phòng quá ngột ngạt, ta vừa đặt thuốc xuống liền muốn rời đi.

Lý Thừa Chiêu quay người gọi tôi: “Lâm cô nương.”

Ta chần chừ một lúc, khi ánh mắt ta chạm vào mắt hắn, liền cho rằng hắn sẽ chất vấn ta, kết quả hắn chỉ là thấp giọng nói: “Người quả thực phải gả cho Phương gia nhị thiếu gia? Hắn là người như thế nào?"

ta sửng sốt, tiếp theo cười khổ một tiếng: “Hắn là kẻ ngu ngốc bạo lực.”

Lý Thừa Chiêu hơi mở mắt: "Vậy tại sao người..."

“Bởi vì cha ta muốn thống nhất thế lực của Phương gia.” Tôi nhếch khóe môi, nụ cười trên mặt so với khóc trông còn khó coi hơn, “So với tỷ tỷ được sủng ái của ta, ta chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ. Tuy rằng trên danh nghĩa là Lâm gia nhị tiểu thư, nhưng ta bên người không có nha hoàn hầu hạ, chuyện gì đều phải tự mình làm.Tiêu dùng hằng ngày, cũng đều là ta nhờ người bán thêu thùa tích cóp hạ. Chủ mẫu ghét bỏ, phụ thân khắc nghiệt…… Ngươi nói ta còn có biện pháp gì?”

Lý Thừa Chiêu sắc mặt thay đổi, đôi mắt giống như vực sâu không đáy.

Hắn nhẹ giọng hỏi: “ Người hận Lâm gia sao?”

“Hận, ta đương nhiên hận!”

Nghĩ đến đời trước chết thảm, nghĩ đến mẫu thân rời đi, ta không có một ngày không ở Lâm gia các người.

Cho nên ta cũng không cần danh tiết, chỉ cần cứu được Lý Thừa Chiêu là đủ.

Ta nhìn hắn, hắn phảng phất đọc đã hiểu tâm tư của ta, ánh mắt sâu thẳm nói: “Ta cũng hận bọn chúng, cho nên, ta sẽ giúp người.”

Nghe vậy, ta cảm thấy mọi việc mình làm đều đáng giá.

Lý Thừa Chiêu và ta bây giờ nghiễm nhiên là đồng mình, mà cách ngày hắn khôi phục thân phận Thiên Hoàng, còn chưa đầy 2 tháng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.