Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
1.
Sau khi làm thủ tục đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới, tôi bị đóng gói đưa vào phòng của bá tổng.
"Cô ngoan ngoãn một chút, đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn!"
Sau khi bảo mẫu nói ra một câu, bà ta đóng sầm cửa lại, chỉ còn lại một mình tôi trong phòng đang hoang mang tột độ.
Tôi xuyên không rồi, còn trở thành một nữ phụ độc ác, bị gia đình ham sính lễ kếch xù mà hiến cho bá tổng.
Chỉ vì tuy rằng bá tổng này có gia tài bạc triệu, nhưng lại có bệnh về mắt, là một người mù.
Kết cục trong sách còn bi thảm hơn, mặc dù sau khi kết hôn đối với nữ phụ ngoan ngoãn chiều chuộng, nhưng nguyên chủ lại yêu say đắm nam chính, không tiếc cấu kết với nam chính để chiếm đoạt gia sản của anh, làm hại anh bị liệt nửa người.
Loại hào môn đấu đá này tôi chưa từng nghĩ đến sẽ tham gia. Tôi muốn chạy trốn, nhưng vừa mới đặt một chân lên cửa sổ thì cửa đã mở ra.
Một người đàn ông vóc dáng cao ráo bước vào, gương mặt kia đẹp đến mức tôi chỉ cần nhìn thêm một cái nữa là có thể ngất đi!
Anh “quét” xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở một bức tường hỏi: "Xin chào, xin hỏi cô có phải là Lâm tiểu thư không?"
"?"
Tôi lập tức chạy như bay đến, ôm lấy mặt anh hôn một cái thật mạnh.
"Ngoan, đừng gọi là Lâm tiểu thư nữa, gọi là vợ ~”
2.
Tôi nghiêm túc nghi ngờ, nguyên chủ có lẽ mới là người mù! Bỏ qua một tuyệt sắc như vậy, lại đi làm chó săn cho nam chính?
Trên mặt Thẩm Tịch Bạch lập tức hiện lên một màu đỏ ửng, muốn đẩy tôi ra, nhưng tay vừa chạm vào eo tôi đã vội vàng rút ra.
Toàn bộ thân thể liều mạng dựa ra sau, suýt nữa đã treo mình lên cánh cửa.
Chậc, vẫn là một thiếu niên thuần khiết nhỉ.
Tôi lại quá hiếm lạ.
Mắt thấy trời tối, tôi lưu luyến không rời buông người ra.
"Đi, em đỡ anh đi phòng tắm, tiện thể giúp anh tắm một lúc!"
Ôi má ơi! Không cẩn thận đã nói ra lời thật lòng rồi.
Anh sợ tới mức run run, ngay cả giọng nói cũng run lên: "Không, không cần đâu, tôi tự tắm được..."
Tốc độ chạy trốn cực nhanh của anh khiến tôi nghiêm túc nghi ngờ liệu có phải căn bản anh không bị bệnh về mắt!
Không lâu sau, bên trong liền vang lên tiếng nước.
Tôi rón rén sờ đến ngoài cửa, sau đó phát hiện—-
Chết tiệt!
Cánh cửa không thể mở ra được?!
Ý thức phòng trộm của gã cũng quá tốt rồi, tắm ở nhà mình mà còn không quên khóa trái cửa!
"Chồng, nếu cần em giúp gì thì cứ nói nhé ~"
Tôi nhân lúc tiếng nước ngừng, vội vàng nói.
Giây tiếp theo, "loảng xoảng" một tiếng, tiếng đồ vật rơi xuống đất vang lên.
Tim tôi thắt lại: "Chồng, anh không sao chứ? Hay là mở cửa cho em vào xem đi."
"Không, không sao, cốc rơi xuống đất thôi. Ừm, đúng là cốc rơi xuống đất..."
Một hồi lâu mới nghe thấy giọng nói của anh, tôi cảm thấy không ổn, liền lao tới. Sau đó cửa lại mở, tôi một đầu lao vào một vòng tay ấm áp lại ẩm ướt.
Thẩm Tịch Bạch theo bản năng ôm lấy tôi, thắt lưng va vào tủ, đau đớn kêu lên một tiếng.
"Lâm tiểu thư, cô... không sao chứ?"
Dường như thật sự bị đau, âm thanh anh vô cùng quyến rũ.
Tôi vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt anh sáng lấp lánh, đôi môi ướt át đỏ hồng, còn mang theo một chút màu sắc mê người.
Tôi không có tiền đồ nuốt nước bọt, não bộ điên cuồng chuyển động, nếu là ở chỗ này làm anh, có thể doạ đến anh hay không?
Nhưng thứ gọi là lý trí thì tôi không có nhiều, giây tiếp theo đã trực tiếp sụp đổ, một tay kéo vạt áo anh nhón chân cắn lên.
"Ưm..."
Anh rên rỉ một tiếng, trong mắt lóe lên một tia bối rối.
Đồ trên bồn rửa mặt rơi xuống đất.
Động tĩnh có chút lớn, người hầu bên ngoài cửa bắt đầu gõ cửa, ồn ào đến mức khiến người ta mất hứng.
Tôi tức giận xông tới: "Các người rốt cuộc muốn làm cái gì——"
Chưa nói hết lời, bảo mẫu trực tiếp đưa điện thoại qua.
"Tịch Bạch con đang nghe sao? Nghe lời mẹ, cho dù con bé nhà họ Lâm này không muốn, con cũng phải ép cô ấy cho nhà họ Thẩm một đứa con nối dõi!"
"Nếu không, toàn bộ nhà họ Thẩm sẽ là của cái thằng con hoang đó!"
Nhà họ Thẩm chỉ có hai con trai, trong đó nam chính chính là con trai riêng của nhà họ Thẩm.
Thẩm Tịch Bạch bị mù chưa được bao lâu, nam chính đã được rầm rộ đón trở về.
Nếu đôi mắt hắn vẫn luôn không tốt, có lẽ vị trí người thừa kế này thực sự sẽ đổi người.
Điện thoại đã tắt.
Thẩm Tịch Bạch lập tức đảm bảo với tôi: "Lâm tiểu thư cô yên tâm, tôi biết mình bây giờ chính là kẻ tàn phế, tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào cô, sẽ không làm lỡ thời gian của cô!"
Ha?
Không chạm vào tôi?
Bà đây không đồng ý đâu!
3.
Sáng sớm hôm sau, tôi rời khỏi "hiện trường phạm tội".
Mới vừa xuống lầu liền thấy Thẩm phu nhân.
Lúc bà nhìn thấy làn da trắng nõn nà của tôi lộ ra ngoài, mắt thường có thể thấy được mà thất vọng.
Cho đến khi nhìn thấy Thẩm Tịch Bạch, mí mắt bà giật giật liên hồi.
Lập tức từ trên ghế sofa bật dậy, chỉ vào mũi tôi mắng: "Tốt lắm con hồ ly tinh kia, cũng dám đối xử với con trai tôi như vậy —"
Lòng bàn chân Thẩm Tịch Bạch vừa trượt, suýt nữa ngã nhào.
"Mẹ, mẹ đừng nói cô ấy, con... con... là tự nguyện..."
Thẩm phu nhân nghẹn một chút, sắc mặt càng khó coi.
Tôi cười đến hoa cả mắt, lập tức thưởng anh một nụ hôn.
Chiều nay đến nhà cũ nhà họ Thẩm.
Vừa bước vào cửa tôi đã nhìn thấy một người đàn ông mặt mày lạnh lùng, đang đứng ở giữa đám người như một ngôi sao.
Hắn chính là nam chính Thẩm Dật.
Nhìn thấy tôi, đáy mắt hắn hiện lên tia chán ghét rõ ràng.
Cũng đúng thôi, dù sao trước đây nguyên chủ bám lấy hắn như một miếng kẹo cao su.
Có người thấp giọng nói gì đó, khóe miệng Thẩm Dật chậm rãi câu ra một nụ cười đầy ý vị.
Hắn ngồi xuống ghế, duỗi một chân ra trước mặt tôi, cười nhẹ: "Chị dâu, giày của tôi dính bẩn rồi."
Đầu óc tôi ầm ầm nổ một chút, bỗng nhiên nhớ tới đoạn này trong sách.
Nam chính vì muốn làm nhục Thẩm Tịch Bạch, nên ở trước mặt mọi người bắt nữ phụ đã gả cho Thẩm Tịch Bạch lau giày cho mình.
Nguyên nữ phụ là đại chó liếm tuyệt thế của nam chính, vậy mà còn vui vẻ chạy tới làm theo, khiến chính mình và Thẩm Tịch Bạch đều mất hết mặt mũi.
Tôi tức giận đến mức cả người run rẩy, bước tới đột nhiên đạp mạnh vào chân kia.
Thẩm Dật ăn đau kinh hô, cả khuôn mặt đau đớn đến biến dạng.
Tôi ra vẻ giật mình: "Ơ, chị dâu không cố ý đâu, có phải chị giẫm đau em không? Nhưng em trai chắc chắn sẽ không tính toán với chị chuyện nhỏ này trong ngày đầu tiên chị về nhà đâu nhỉ?"
Thẩm Dật nghẹn ngào, cắn răng nói: "Đương, nhiên!"
“Thế thì tốt, xem ra em trai rất hiểu rõ nhất về thứ bậc."
Tôi mỉa mai một câu, lúc quay người bỏ đi, tôi còn thuận tiện giẫm lên chân hắn một cái nữa.
Mặt mũi Thẩm Dật xám xịt, nhảy dựng lên: "Cô——"
Tôi hoảng sợ, đầu chui vào trong lòng ngực Thẩm Tịch Bạch.
"Chồng ơi, em trai rất dữ, người ta sợ quá~"
Bất thường thay, đôi tay đàn ông ôm chặt lấy eo tôi, ngực kiên cố vững chãi. Đôi mắt đen sâu thẳm, dù không tập trung nhìn, nhưng vẫn mang theo khí thế uy nghiêm không sợ hãi.
Anh mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo: "Em trai từ nhỏ được nuôi ở bên ngoài, vậy mà ngay cả quy tắc cơ bản nhất của nhà họ Thẩm, thứ bậc trên dưới cũng không nắm vững."
Sắc mặt Thẩm phu nhân trầm xuống, quở mắng: "Thật là càng ngày càng vô phép tắc, sao lại nói chuyện với anh trai chị dâu con như thế?"
Từ nhỏ Thẩm Dật đã không được nuôi dưỡng như người thừa kế, Thẩm phu nhân vốn dĩ đã nhìn không thuận mắt.
Nếu không phải Thẩm Tịch Bạch đột nhiên bị mù, chắc chắn đời này hắn sẽ không thể bước chân vào cửa nhà họ Thẩm.
Kỳ thật hắn rất rõ ràng về địa vị chính mình, căn bản không giống như những gì người ngoài tưởng tượng.
Lúc này sắc mặt hắn cứng đờ, vội vàng hạ thấp tư thế, cung kính xin lỗi.
Tôi dựa vào trong lòng ngực Thẩm Tịch Bạch, cười đắc ý: "Không sao, biết sai thì sửa vẫn là đứa trẻ ngoan."
Tôi hả hê.
4.
Gia yến đã qua được nửa, tôi đi vệ sinh.
Vừa qua khúc cua, một bàn tay bịt miệng tôi lại áp tôi vào tường.
Vẻ mặt Thẩm Dật ấm ức: "Tiểu Tuyết, chẳng lẽ em đã quên lời hứa với anh rồi sao, sao lúc nãy lại giúp Thẩm Tịch Bạch chống lại anh?"
Ơ?
Tôi ngơ ngác.
Nguyên chủ và hắn chẳng lẽ có giao dịch gì không thể cho ai biết sao?
"Cái đó... lời hứa gì ấy nhỉ?"
Hắn oán trách nhéo mũi tôi, tôi suýt nữa nôn ra ngay tại chỗ.
"Nhóc thối, giả vờ mất trí nhớ với anh à? Không phải em nói lấy anh trai anh là để phối hợp với anh, giúp anh tranh giành gia sản sao?"
"Em yên tâm, đợi anh làm người thừa kế nhà họ Thẩm, việc đầu tiên chính là cưới em."
Ôi dào, trong sách hắn đúng là đã trở thành người thừa kế, nhưng người hắn cưới lại là em gái kế của tôi!
Thật đúng là một đôi cẩu nam nữ!
Tôi quyết định tương kế tựu kế.
"Anh Dật, lúc nãy em làm như vậy đều là vì muốn lấy được lòng tin của Thẩm thiếu gia, trái tim em đương nhiên vẫn luôn hướng về anh rồi."
"Vậy anh sẽ chờ tin tốt của em."
Hắn vỗ nhẹ lên mặt tôi, lúc này mới rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa nhấc mắt, đột nhiên không kịp đề phòng va phải một bóng người.
Nửa thân người Thẩm Tịch Bạch bị bao trùm trong bóng tối, gương mặt góc cạnh rõ ràng mang theo mảng bóng tối dày đặc, không thể nhìn rõ biểu cảm.
Môi mỏng anh khẽ mở, mang theo một chút lạnh lùng nghiêm nghị—-
"Lâm tiểu thư, không qua đây tâm sự với tôi một chút sao?"
Tôi run rẩy, tim như nhảy lên tận cổ họng.
Cứu mạng.
Anh... đã nghe được bao nhiêu rồi nhỉ...
Tôi bước tới, định dựa vào lòng ngực anh nũng nịu một phen. Nhưng tên này chẳng đợi tôi, trực tiếp đi theo trợ lý!
Tôi cũng bực mình, hét lớn về phía bóng lưng của anh: "Thẩm Tịch Bạch, anh bỏ mặc tôi đi à? Anh rốt cuộc có xem tôi là vợ không hả?"
Có lẽ chưa bao giờ thấy ai dám gọi thẳng tên của Thẩm đại thiếu gia như vậy, trợ lý bên cạnh sợ hãi đến ngây người.
Nhưng thật ra Thẩm Tịch Bạch bình tĩnh hơn nhiều, dừng chân quay đầu, khóe môi hiện ra nụ cười trào phúng: "Hoá ra Lâm tiểu thư còn nhớ rõ, mình là vợ của ai?"
Tôi nghẹn lời, sợ hãi.
5.
Hôm nay sẽ qua đêm ở nhà họ Thẩm.
Tôi vừa đỡ Thẩm Tịch Bạch về phòng, anh đã nhanh chóng rút tay lại, một mình mò mẫm đến ghế sofa ngồi xuống.
Thấp mắt xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Tối nay tôi ngủ ghế sofa."
Cưới nhau ngày thứ hai, anh đã muốn để tôi phòng không gối chiếc?
"Không!"
"Chồng, ôm ôm nào~"
Tôi tiến lại gần, lay cánh tay anh, rồi lại chui đầu vào cổ anh cọ cọ.
Người đàn ông hôm qua còn nửa đẩy nửa kéo trước mấy đòn tấn công của tôi, hôm nay lại ngồi trong lòng mà không hề động đậy, dù tôi có làm nũng hay tỏ ra dễ thương đến đâu cũng không lay động được anh.
Nhưng không sao.
Dễ thương không thể chống lại gợi cảm.
Tôi đi tắm, thay một chiếc váy đen hai dây.
Khi ra ngoài, phát hiện Thẩm Tịch Bạch đã nằm trên ghế sofa nhắm mắt. Dường như có chút mệt mỏi phát ra một tiếng ngủ ngáy nho nhỏ.
Được rồi.
Tối nay đại phát từ bi, tha anh một lần.
Tôi đi chân trần đạp lên trên thảm, kéo váy lên, chậm rãi chui vào trong lòng ngực anh, ôm lấy eo anh, lúc này mới ngủ thiếp đi.
Khi ý thức mơ mơ màng màng, dường như cảm nhận được người bên cạnh động đậy, phát ra một âm thanh khàn khàn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường, đắm chìm trong chiếc chăn mềm mại.
Thẩm Tịch Bạch chẳng biết đi đâu.
Cửa phòng vang lên, tôi mở cửa liền thấy Thẩm Dật.
Ánh mắt hắn rơi xuống cổ tôi, đột nhiên sững sờ, rất lâu cũng không nói.
Tôi cố gắng nở một nụ cười dịu dàng: "Anh Dật, sáng sớm đã đến tìm em là có chuyện gì sao?"
Hắn lúc này mới hoàn hồn: "Ngày mai anh và Thẩm Tịch Bạch sẽ cùng cạnh tranh một dự án, em đi lấy trộm PPT trình bày của hắn về đây, giúp anh lấy được dự án này."
Ôi, nói anh tiểu nhân thì đúng là không oan uổng anh đâu.
"Yên tâm đi anh Dật, em đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Trước khi đi ánh mắt hắn sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào tôi, ý vị không rõ nói một câu: "Anh đột nhiên có chút bắt đầu cảm thấy may mắn, bây giờ hắn là một người mù..."
Hả?
Khi đi rửa mặt tôi mới nhìn thấy mình trong gương, một mái tóc xoăn bồng bềnh, phong tình vạn chủng.
Đương nhiên, những thứ này đều không quan trọng!
Tôi lại gần nhìn kỹ, ở xương quai xanh vậy mà lại có một vết hôn rõ ràng!
Tôi nhớ rõ tối qua trước khi đi ngủ vẫn không có.
Chậc chậc.
Thẩm Tịch Bạch, tên khốn này cũng quá xảo quyệt rồi, ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thực!
Aizzz, đàn ông.
Xem thêm...
Bình luận truyện