Chưa có đánh giá nào, bạn hãy là người đầu tiên đánh giá truyện này!
1.
Vì muốn xâm hại con gái tôi nên hung thủ đã lên kế hoạch kỹ càng từ lâu.
Đầu tiên, hắn liên tục giả vờ ngẫu nhiên gặp được con gái tôi ở trong thang máy, chọn điểm mù của camera, rồi dần dần tiếp cận để quấy rối con bé.
Đợi đến khi con gái tôi bước xuống lầu thì hắn ta đã sớm mai phục sau đó thực hiện hành vi xâm phạm của mình.
Tôi không biết lúc đó con gái tôi đã trải qua chuyện gì, chỉ biết khi phát hiện ra thì con bé đã nằm bất tỉnh trong vũng nước tiểu của chính mình.
Sau khi tỉnh dậy, cả ngày con bé chỉ chôn người trong chăn, không chịu nói lời nào.
Vụ xâm phạm xảy ra ở cầu thang, không có nhân chứng cũng không có camera giám sát. Hơn nữa, càng không có bằng chứng.
Hung thủ là một luật sư nên hắn hành động vô cùng hoàn hảo.
Hắn vì chắc chắn chúng tôi không dám công khai vụ việc chấn động này nên mới không chút sợ hãi nào cả.
2.
Tôi đã theo dõi hắn ta trong ba ngày nhưng không phát hiện ra điều gì cả. Vốn tưởng hắn ta sẽ dừng lại, ai ngờ hắn lại tới một lần nữa.
Buổi tối về nhà, tôi nhìn thấy giấy ăn vương vãi trên sàn. Cửa nhà không đóng còn phòng khách thì tối om.
Vợ tôi biết tôi tan làm lúc mấy giờ, nên mỗi lần trước khi tôi trở về thì cô ấy sẽ bật đèn chờ tôi.
Sao hôm nay lại...
Lúc tôi bật đèn lên, thì vợ tôi vội vàng đứng dậy quay lưng về phía tôi.
Chỉ liếc nhìn một cái thì tôi chợt cảm thấy khó thở.
Cô ấy đang sửa sang lại đầu tóc, cài lại cúc áo còn cố gắng hết sức để vuốt phẳng từng nếp nhăn trên quần áo…Tuy nhiên, khi nhìn thấy gấu váy kẹp vào quần lót trông cực kỳ bắt mắt đó.
“Chồng ơi, sao hôm nay anh về sớm thế?”
Cứ nghĩ rằng bản thân đã sửa sang xong, cô ấy nở một nụ cười gượng không hợp với đôi mắt sưng đỏ chút nào.
Tôi giả vờ quay đầu đặt chìa khóa xuống, tỏ vẻ thoải mái mà hỏi.
"Hắn lại tới sao? Hắn nói cái gì thế.?"
Đôi vợ chồng đã bên nhau mười mấy năm. Cô ấy sợ tôi biết, còn tôi cũng sợ cô ấy biết là tôi đã biết chuyện.
Cảm giác thật nghẹt thở.
3.
"Hắn không nói gì cả? Chỉ là..."
Vợ tôi bước vào nhà vệ sinh rồi mở vòi nước..
Giọng mũi không rõ ràng của cô ấy hòa vào tiếng nước.
"Chúng em đã nói rất nhiều chuyện, hắn đã thừa nhận sai lầm của mình, còn hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Hắn ta còn nói anh không cần phải theo dõi hắn nữa. Chồng ơi, tất cả đều là công sức của anh, anh thật giỏi."
Đúng là đã khá hơn rất nhiều. Những giọt nước vẫn còn đọng trên tóc, trên khuôn mặt và cả trên những nếp nhăn của cơ thể.
Mọi thứ vẫn như mới, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì cả… nếu không nhìn kỹ vào ánh mắt lảng tránh của vợ.
"Thật sao? Chuyện này thật tốt quá..." Tôi cố ý nói to, giống như rất vừa lòng.
"Anh để em ở nhà một mình, rồi lại phải một mình đối mặt với hắn. Vợ ơi, em vất vả rồi.”
"Không sao đâu. Anh không biết đâu. Thật ra hắn ta cũng khá tốt. Chỉ là lúc đó hắn nhất thời xúc động nên khi nhận ra được sai lầm của mình, hắn cũng hứa sẽ chuộc lỗi. Chúng ta cũng nên cho hắn cơ hội….Chồng ơi, mọi chuyện đều qua rồi.”.
4.
Những ngày tháng mười cuối thu, dòng nước lạnh như băng chảy qua cơ thể. Nhưng nó không thể nào dập tắt được lửa giận trong lòng tôi.
Lời nói của vợ cứ văng vẳng bên tai tôi.
“…Mọi chuyện đều qua, mọi chuyện đều qua rồi….”
Không thể qua được!
Tôi không tin một gã luật sư giàu có, một kẻ súc sinh 40 tuổi vẫn chưa kết hôn…Có thể dễ dàng từ bỏ thú tính trong người mình được!
Sau khi tắm xong, tôi nằm nghỉ trên sofa, làn da lạnh lẽo bỗng cảm thấy một luồng ấm áp.
Khi tôi nhận ra sự ấm áp này có ý nghĩa gì, tôi cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Tôi uống hết cốc nước lạnh đang đặt trên bàn, sau khi bình tĩnh lại, tôi cầm con dao găm đã được chuẩn bị từ nhiều ngày trước đó.
Nếu pháp luật đã không thể trừng trị mày, thì để tao ra tay!
Tôi sẽ không lấy mạng hắn. Nhưng tôi sẽ khiến hắn vĩnh viễn không thể làm điều ác được nữa.
Súc sinh, chuẩn bị nhận trừng phạt đi!
Xem thêm...
Bình luận truyện