Yêu Phải Một Mảnh Tuyết

Chương 37




Nhạc Ân Trạch nâng mắt lên: “Biết được sự thật thì em có thể làm gì?”

Hách Diêu Tuyết vốn định nói sẽ đi báo án, đưa hung thủ ra đòi lại công lý, nhưng không cần mở miệng cô cũng biết suy nghĩ của bản thân có bao nhiêu ngây thơ. Đối phương có thể hạ độc thủ với Đổng Khải, có thể biết trong chuyện này nước có bao nhiêu sâu.

Nếu như chỉ có mình cô, cô thật sự không có cách nào.

Nhạc Ân Trạch không để ý đến sự mù mờ của Hách Diêu Tuyết, ở một số phương diện nào đó, tư tưởng chủ nghĩa đàn ông của anh tương đối lớn.

Nếu đã cho rằng chuyện này không nên để Hách Diêu Tuyết nhúng tay vào, liền không cần nhắc tới nữa, thật sự là một người keo kiệt.

Hách Diêu Tuyết cũng tức giận, lúc đi ngủ lưng đưa về phía anh.

Có lẽ là ban ngày ở bệnh viện quá mệt mỏi, cộng thêm Đổng Khải vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, Nhạc Ân Trạch nhanh chóng ngủ thiếp đi. Chỉ còn một mình Hách Diêu Tuyết đau khổ trừng to mắt trong bóng đêm, gần như một đêm không ngủ.

Buổi sáng mới vừa ngủ thiếp đi một chút, người đàn ông bên cạnh không biết đã rời đi khi nào.

Hách Diêu Tuyết bị cái lạnh bên gối làm cho tỉnh giấc, rốt cuộc không thể ngủ nổi nữa.

Bình thường lúc này, Hách Diêu Tuyết sẽ nghĩ ra một vài việc cần làm: đọc sách, đánh đàn piano, nghe nhạc…. Nhưng hôm nay chuyện gì cũng không làm được, trong lòng buồn chán nên cô dứt khoát thay quần áo chuẩn bị đi dạo Bắc Kinh. Khi ra khỏi cửa có hai bảo vệ đi theo hộ tống, một người lái xe, người còn lại thì ngồi ở vị trí ghế lái phụ. Đây là Nhạc Ân Trạch cố ý quy định sau chuyện tai nạn ngoài ý muốn của Đổng Khải, mặc kệ ở nơi nào, cũng không thể để cô ở một mình.

Hôm nay là một ngày tốt hiếm có ở Bắc Kinh, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, còn có những đám mây xinh đẹp. Trên đường người đến người đi, càng ồn ào náo nhiệt, người người giống như con kiến ra ra vào vào. Nhìn đường cái náo nhiệt, Hách Diêu Tuyết ngược lại càng nôn nóng buồn bực. Đi dạo như công chúa vương tử đang cưỡi ngựa xem hoa trên đường phố Trường An. Hai người bảo vệ theo sát sau cách cô hai thước, thỉnh thoảng nhìn chăm chú vào đám người xung quanh.

Đi dạo xong phía Tây, Hách Diêu Tuyết đột nhiên có ý tưởng, muốn đi dạo phố Tú Thủy nổi danh. Đối với cô đã đến Bắc Kinh nhiều lần mà nói, phốTú Thủy vẫn là một chỗ còn chưa được khai phá.

Nhưng khi bảo vệ nghe cô nói muốn đi phố Tú Thủy, đầu lập tức ong ong “Hách tiểu thư, phố Tú Thủy có rất nhiều người, là một khu mua sắm đông đúc hỗn tạp, chúng ta vẫn không nên đi thì hơn.”

Hách Diêu Tuyết cố tình bị lửa giận trào lên, chỉ cảm thấy mấy người bảo vệ này đúng là thủ hạ do người đàn ông kia dạy dỗ, giọng điệu giáo huấn cô cũng giống anh như vậy.

Vốn là ý nghĩ muốn đi phố Tú Thủy không đặc biệt mãnh liệt, cố tình lửa giận cả đêm lại bùng phát vào lúc này.

Bảo vệ vừa thấy không ngăn được, hơn nữa buổi sáng Nhạc tiên sinh đã căn dặn, phải cùng Hách tiểu thư giải sẩu, cũng chỉ có thể kiên trì mang theo một trăm phần trăm tinh thần cẩn thận ứng phó.

Thật ra thì đến phố Tú Thủy, Hách Diêu Tuyết cũng có chút hối hận. Trời sinh cô không thích ra dáng đại tiểu thư làm khó người khác như thế này. Xe lái một đường, trong lòng cũng bình tĩnh lại, nhìn dòng người xa lạ tấp nập bên ngoài xe, quả thật dù khoảng cách xa cũng có thể ngửi thấy mùi mồ hôi bẩn người người chen lấn nhau.

Một lát liền trở về đi, niếm cho vẻ mặt đám người bảo vệ này như đang lâm đại địch. Nghĩ như vậy, vừa đi vài bước trên đường phố Tú Thủy, phía trước liền xuất hiện hai người đi đường đột nhiên vô duyên vô cớ ra tay đánh nhau. Một người cao giọng ồn ào thách đối phương ra tay, một người khác thì luôn miệng nói nếu hắn ra tay thì người kia có thể làm thế nào?

Thói quen thích xem náo nhiệt gần như đã dung nhập vào trong gen của con người rồi.

Hai người anh một câu tôi một câu ồn ào, còn chưa xác định bắt đầu đánh nhau, bên cạnh đã vây đầy người. Hách Diêu Tuyết cùng bảo vệ cũng bị cuốn vào trong đám người. Hai người bảo vệ vội vàng chen lấn đến gần bên người Hách Diêu Tuyết. Từ đầu liền không chú ý bên ngoài đám người vài thước có một người mang khẩu trang đội nón, che miệng nói gì đó với năm sáu tên côn đồ, lại đưa một xấp tiền mặt. Tên côn đồ cầm đầu tóc xanh lá nhận tiền, nhìn hai người bảo vệ trong đám người, gật gật đầu liền mang đám côn đồ chen lách vào trong đám người. Rất nhanh đi đến bên cạnh hai người bảo vệ, vây bọn họ lại, không cho tiếp cận Hách Diêu Tuyết.

Hách Diêu Tuyết nhìn thấy đám người vây quanh có chút không rõ, sau khi bình tĩnh lại liền cố tránh khỏi đám người. Mới vừa thoát khỏi đám người, một người đàn ông mang khẩu trang đội nón đâm đầu đi tới, đột nhiên vươn tay bịch một cái khăn tay trước mũi cô. Hách Diêu Tuyết ngửi thấy một mùi nhàn nhạt gay mũi, đầu óc nhất thời choáng váng, không còn biết gì nữa. Người đàn ông mang khẩu trang ôm cổ Hách Diêu Tuyết, kéo cô đi vài bước. Một chiếc xe ô tô nhỏ ngừng lại bên người hắn, chờ người đàn ông mang khẩu trang cùng Hách Diêu Tuyết lên xe, liền yên lặng lái xe rời khỏi không thấy bóng dáng.

Hai người bảo vệ phát hiện không đúng, vội vàng đẩy mấy tên côn đồ lao ra khỏi đám người, chỉ nhìn thấy bóng lưng của chiếc xe ô tô.

………

Trong biệt thự, mặt Nhạc Ân Trạch âm trầm, nghe bọn bảo vệ báo cáo lại tình hình. Trong tay cầm một chậu hoa nhỏ quý hiếm được đưa từ nước ngoài về, gân xanh cũng nổi hết lên. Chậu hoa bé nhỏ này vốn là chuẩn bị làm quà tặng đặt lên đầu giường cho cô gái nhỏ kia, lúc này bị anh tức giận đột nhiên ném xuống đất vỡ nát.

"Có biết ai thuê đám côn đồ kia hay không?"

Hai người bảo vệ liếc nhìn nhau, một người trong đó nói: “Không biết. Người kia mang khẩu trang đội nón, nói tiếng phổ thông, cho đám côn đồ ba ngàn đồng, kêu bọn họ ngán chân chúng tôi khoảng hai phút.”

"Hai người đi đường đánh nhau thì sao? Có manh mối gì không?”

Một người bảo vệ khác lên tiếng: “Bọn họ là tới Bắc Kinh làm công, cũng được một người mang khẩu trang đội nón cho hai ngàn đồng, kêu bọn họ nhìn theo dấu hiệu tay của hắn mà làm ầm ĩ khoảng mười phút.”

Nhạc Ân Trạch lạnh lùng nói: “Ra tay thật hào phóng, thế nhưng dùng năm ngàn đồng xử lý bảo vệ lương bốn mươi vạn một năm tôi mời đến.”

Hai người bảo vệ cúi đầu, không dám nhìn Nhạc Ân Trạch.

……..

Sau khi lên xe mấy phút đồng hồ, Hách Diêu Tuyết giãy dụa mở mắt ra, cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt mờ mờ ảo ảo, cả người không có một chút sức lực. Nếu không phải bên cạnh có người phụ nữ mang kính răm đỡ cô, thì cô ngay cả ngồi ngay ngắn cũng không thể, cũng không nói ra lời. Hách Diêu Tuyết biết bản thân bị một người đàn ông không biết mặt bắt cóc, trong lòng sợ hãi, nhưng cả người lại không dùng được một chút sức.

Xe vòng vo mấy vòng, không lâu sau đó liền dừng trước một khách sạn xa hoa, cao hơn mười tầng. Người phụ nữ mang kính râm đỡ Hách Diêu Tuyết đi vào khách sạn, người đàn ông mang khẩu trang cũng đi theo bên cạnh.

Nhưng vào lúc này, Hách Diêu Tuyết miễn cưỡng mở mắt, liền nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc.

Chỉ thấy Lục Minh Phong đang mang theo trợ lý, đứng ở trước cửa khách sạn chờ xe.

Ba ngày trước Lục Minh Phong đến Bắc Kinh, giúp đỡ xét duyệt một hạng mục đang thi công trong thành phố. Hôm nay Lục Minh Phong mời trưởng phòng phụ trách hạng mục đến khách sạn Bắc Kinh ăn cơm, cùng đại biểu bàn bạc chuyện hạng mục. Hai bên nói chuyện rất vui vẻ, theo nhu cầu của bản thân mà đạt thành hiệp nghị cơ bản.

Lục Minh Phong tiễn bước trưởng phòng cùng đại biểu xong, vừa đi ra khách sạn Bắc Kinh liền nhìn thấy một người phụ nữ mang kính râm đỡ Hách Diêu Tuyết đi vào. Hách Diêu Tuyết hình như không thoải mái, cả người đều dựa vào người người phụ nữ kia. Lục Minh Phong lấy làm kinh hãi, vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa hỏi: “Diêu Tuyết, em làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”

Người phụ nữ mang kính râm cùng người đàn ông mang khẩu trang bỗng chốc đứng ngẩn người tại chỗ. Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới đến khách sạn Bắc Kinh giao nhiệm vụ lại trùng hợp gặp được người quen của cô gái bị bọn họ bắt cóc. Sau khi ngây ra một lúc, Lục Minh Phong lập tức liền cảm thấy không thích hợp.

Thân thể Hách Diêu Tuyết quả thật đều dựa vào trên người người phụ nữ kia, vừa nhìn thấy chính là bộ dáng mất đi tri giác, nhưng lại cố tình nhìn về phía hai mắt anh lại lộ ra lo âu, một bộ muốn nói lại không nói nên lời.

Lục Minh Phong trầm mặc, nghiêm mặt hỏi người phụ nữ kia: “Các ngươi đang làm cái gì?”

Người phụ nữ kia vừa nhìn liền biết Lục Minh Phong không phải người dễ chọc, lại là người quen của Hách Diêu Tuyết. Bất chấp nhiệm vụ, hai người buông tay đẩy ngã Hách Diêu Tuyết trên mặt đất, xoay người bỏ chạy về phía chiếc xe ô tô còn chưa chạy xa.

Lúc này Lục Minh Phong cũng biết hai người kia có vấn đề, chạy nhanh tiếp được Hách Diêu Tuyết kém chút nữa là ngã sấp xuống đất, lại phân phó trợ lý đuổi theo hai người kia. Hách Diêu Tuyết lúc này đã miễn cưỡng có thể nói được vài câu, nhìn Lục Minh Phong, nói: “Không cần lo cho em, anh Minh Phong, mau bắt lấy hai người kia…..”

Lục Minh Phong dán sát lỗ tai vào gần miệng cô, nghe cô nói chuyện. Nhưng hai người kia chạy quá nhanh, nhảy lên một chiếc xe, chỉ chớp mắt đã bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Lục Minh Phong ôm Hách Diêu Tuyết lên, lập tức quay trở về phòng trong khách sạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.